Editor: Team Hoa Đào Sắp Nở
Sau khi ba người ra khỏi nhà Lương Bỉnh Thân, lông mày Thẩm Vũ nhăn thành một cục hỏi: “Tuy là đã biết rõ ràng nguyên nhân Lương Bỉnh Thân xuất hiện ở hẻm Đào Hoa, nhưng lại càng kỳ lạ hơn, ban đầu chúng ta đã nghi ngờ Diệp Kiều Y có liên quan đến vụ án, nhưng bây giờ chúng ta đã biết đó là cha ruột của cô ta, dù cho họ chỉ mới gặp mặt nên không có quá nhiều tình cảm, nhưng cũng không thể nào che đậy cho hung thủ đã gi3t chết ông ta chứ, đúng không? Thậm chí còn ngụy tạo chứng cứ.”
Tống Sơ Cửu cũng nghi ngờ: “Hơn nữa nhìn biểu hiện của Diệp Kiều Y, cô ta cũng không giống với người không biết gì.
Biết đó là cha mình mà cô ta vẫn muốn bao che cho hung thủ, chẳng lẽ hung thủ kia còn quan trọng hơn cha của cô ta à?”
Thẩm Vũ đột nhiên nhận ra: “Đúng vậy, nhất định là như vậy, nếu không thì rất khó giải thích tại sao cô ta lại thay hung thủ làm giả bằng chứng! Chúng ta chỉ cần điều tra một chút những người thân cận nhất bên cạnh Diệp Kiều Y, chắc là có thể xác định được vị trí của hung thủ.
Đội trưởng Giang, anh có muốn sắp xếp xuống bên dưới hay không?”
Giang Bách Xuyên gật đầu: “Cậu đi sắp xếp đi.”
Cuối cùng thì anh ấy cũng gặp được một manh mối quan trọng, Thẩm Vũ giống như được tiêm máu gà, hưng phấn chạy đi lấy xe, sau đó trực tiếp trở lại trong cục.
Bỏ lại Giang Bách Xuyên và Tống Sơ Cửu đứng ở ven đường đối diện nhau không biết phải nói gì.
Tống Sơ Cửu không khỏi bật cười: “Anh ấy đúng là thật thú vị.”
Giang Bách Xuyên không tỏ ý kiến, cũng không gọi điện thoại gọi Thẩm Vũ lại, mà muốn xem anh ấy khi nào mới có thể nhớ tới mình.
Tống Sơ Cửu do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi suy đoán của mình ra: “Có phải ngay từ đầu anh Giang đã biết hung thủ là ai rồi phải không? Tôi thấy anh dẫn Thẩm Vũ đi thăm chung cư Đào Hoa, do đó phát hiện Diệp Kiều Y có điều bất thường.
Bây giờ lại từ Tưởng Dao biết được Lương Bỉnh Thân và Diệp Kiều Y có quan hệ, suy đoán ra kẻ hung thủ là người tương đối quan trọng với Diệp Kiều Y.
Anh giống như là biết tất cả mọi thứ, nhưng lại chỉ dẫn cho Thẩm Vũ đi điều tra.”
Giang Bách Xuyên không có phủ nhận: “Biết kết quả cũng không quan trọng, quan trọng là quá trình.
Cảnh sát phá án cần phải có chứng cứ rõ ràng.”
Tống Sơ Cửu cười: “Đúng vậy.”
Cô cũng không có hỏi Giang Bách Xuyên làm sao biết chuyện, yêu quái đều có một chút năng lực đặc thù, đây là chuyện rất riêng tư, bình thường sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
Thẩm Vũ rất nhanh đã quay trở về, lúc anh ấy tới cục cảnh sát rồi mới phát hiện mình đã bỏ lại đội trưởng và tiên nữ nhỏ, cho nên lại lái xe trở về đón họ.
“Xin lỗi xin lỗi.” Vẻ mặt anh ấy chột dạ liên tục nói xin lỗi: “Tôi rất vui mừng khi lấy được một manh mối quan trọng, nên trong lúc kích động đã quên mất hai người…”
Tống Sơ Cửu cười nói: “Không sao, cũng là do anh sốt ruột cho công việc.”
Giang Bách Xuyên mặt không có biểu cảm nói một câu: “Ngu ngốc.”
Từ trước đến nay Thẩm Vũ vẫn luôn sợ cái mặt lạnh tanh của đội trưởng, lần này lại tự biết mình đuối lý, nên lại cúi thấp đầu làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng đồng thời lại không quên ân cần kéo cửa xe ra cho Tống Sơ Cửu.
“Cảm ơn.” Tống Sơ Cửu cũng không khách khí với anh ấy.
“Không có việc gì, có thể cống hiến sức lực cho tiên nữ nhỏ là vinh hạnh của tôi.” Thẩm Vũ vui cười trả lời, dĩ nhiên đã quên mất chuyện vừa rồi bị đội trưởng mắng.
Thẩm Vũ kéo cửa cho cô là ở hàng ghế phía sau, cô bước lên xe trước, còn tưởng rằng Giang Bách Xuyên sẽ ngồi ở ghế phó lái, không nghĩ tới anh cũng ngồi ở hàng phía sau.
Tống Sơ Cửu nghĩ buổi sáng khi bọn họ đến đây, anh cũng ngồi ở hàng phía sau, nên cũng không bất ngờ.
“Đúng rồi đội trưởng Giang.” Sau khi lên xe, Thẩm Vũ đưa điện thoại qua, bên trên là một bức ảnh chụp: “Lúc quay về tôi mới gặp được đám Tiểu Lý, lúc họ theo dõi Diệp Kiều Y đã phát hiện một người khả nghi, đây là ảnh chụp.”
Anh ấy không nói vất vả lắm anh ấy mới tìm ra manh mối quan trọng, mà bản thân còn chưa kịp thể hiện tài năng thì đã bị người khác thông báo rằng đã tìm ra kẻ tình nghi.
Dưới sự phiền não này anh ấy mới nhớ tới đội trưởng bị mình bỏ quên ở nơi nào.
Lúc này mới chạy nhanh lại đây, nếu không còn không biết bao lâu nữa mới có thể nhớ tới.
Giang Bách Xuyên chỉ nhìn thoáng qua, nhưng không lấy, nên Tống Sơ Cửu lập tức duỗi tay ra nhận.
Trên ảnh chụp là một khuôn mặt trẻ tuổi, mày rậm mắt to, đẹp trai lại ấm áp, nhìn thế nào cũng thấy liên quan đến tội phạm giết người.
“Người này tên là Vương Tử Hiên, năm nay 23 tuổi, là bạn trai của Diệp Kiều Y.”
“Bạn trai?”
“Đúng vậy, hai người họ từ khi đại học đã bắt đầu yêu đương, lúc mẹ Diệp Kiều Y nằm viện, hắn ta vẫn luôn bận trước bận sau chăm sóc.
Nếu nói người thân cận nhất bên người Diệp Kiều Y thì hắn ta chính là người thân thiết nhất.
Nhưng bọn Tiểu Lý cảm thấy hắn ta khả nghi, không phải vì chuyện này.”
Tống Sơ Cửu hỏi: “Vậy chuyện gì?”
“Bởi vì hắn ta nói muốn tự thú.”
“Hắn đi tự thú?” Tống Sơ Cửu có chút kinh ngạc.
“Không có.
Người của chúng ta đang theo dõi Diệp Kiều Y ở chung cư Đào Hoa, nói buổi sáng hôm nay nhìn thấy Vương Tử Hiên đến tìm cô ta, lên hơn một giờ mới xuống.
Hắn ta ra trước, sau đó Diệp Kiều Y cũng đuổi theo ra, hai người giống như đã xảy ra tranh chấp, người của chúng ta ở rất xa nghe thấy hắn ta nói tự thú gì đó.
Nhưng cuối cùng hắn ta giống như bị Diệp Kiều Y khuyên lại, nên theo cô ta trở về, mãi cho đến bây giờ cũng chưa ra khỏi.” Thẩm Vũ vừa lái xe vừa nói: “Theo tôi thấy, hung thủ tám, chín phần chính là hắn ta!”
Hắn ta rất thân với Diệp Kiều Y, chiều cao cũng 1 mét 8 mấy, lại nói tự thú gì đó, điều này đúng với suy đoán của họ.
Tống Sơ Cửu dùng ánh mắt lặng lẽ dò hỏi Giang Bách Xuyên, đây thật sự là hung thủ sao?
Giang Bách Xuyên hơi không thể thấy gật đầu một cái, Tống Sơ Cửu lập tức biết, không thể nghi ngờ nữa hung thủ đúng thật là Vương Tử Hiên này.
Bỗng nhiên, cô nhịn không được cười một chút, hai người họ lặng lẽ dùng ánh mắt giao lưu như vậy, như thế nào cũng giống như ở sau lưng Thẩm Vũ làm chuyện không ra người vậy.
Thẩm Vũ từ kính chiếu hậu nhìn thấy cô cười, không khỏi hỏi: “Tiên nữ nhỏ em cười cái gì? Có phải tôi lại đoán sai không?”
Đã bị chê cười vì mấy lần náo loạn, nên anh ấy còn tưởng rằng suy đoán vừa rồi của mình lại sai nữa.
“Không có gì.” Chưa kết thúc, cô cũng không thể dùng nói bừa cho anh ấy biết hung thủ là ai, lại sợ Thẩm Vũ không tin, cho nên thuận miệng nói: “Chỉ là nhìn thấy vỏ điện thoại của anh rất đáng yêu.”
Vỏ điện thoại của Thẩm Vũ, mặt sau là màu đen, bên trên có viết bốn ký tự màu vàng chiếu phật quang khắp nơi.
Thẩm Vũ không nghi ngờ cô, mặt có chút ngượng ngùng mà phàn nàn với cô: “Em cũng cảm thấy nó không phù hợp với thân phận cảnh sát hình sự oai hùng của tôi phải không? Nhưng đây là bà của tôi mua cho, một hai phải bắt tôi mang theo bên người.
Nói là đi cái miếu nào đó cầu, Phật Tổ đã khai quang cho nó! Không phải tôi nói chứ, bây giờ con người ta chỉ vì để gạt người khác mà cái gì cũng bịa ra được, từ khi nào mà Phật Tổ còn có thể khai quang cho vỏ điện thoại chứ? Thật đúng là bắt kịp thời đại mà…”
Lần này Tống Sơ Cửu thật sự bị anh ấy chọc cười, cười đến mức đôi mắt đều cong thành trăng non.
Một bên mặt không có biểu cảm của Giang Bách Xuyên …
Yêu tinh nói dối, kẻ lừa đảo.
*
Trong căn phòng tối tăm, bức màn dày che khuất ánh sáng, Diệp Kiều Y ôm hai chân cuộn tròn trên ghế sô pha.
Một cậu trai trẻ tuổi cao lớn đi đi lại lại trong phòng, cau mày, bực bội bất an.
Cuối cùng, hắn ta cũng dừng chân, một bước vượt đến trước mặt Diệp Kiều Y, nửa ngồi xổm xuống, đỡ hai vai Diệp Kiều Y: “Kiều Y, anh vẫn nên đi tự thú.”
Sắc mặt tiều tụy của Diệp Kiều Y càng thêm tái nhợt, trong nháy mắt nước mắt chảy ra, theo bản năng nắm chặt ống tay áo của nam sinh: “Đừng đi, Tử Hiên…”
Đôi mắt cô ta vừa hồng vừa sưng, dáng vẻ cắn môi hốt hoảng làm Vương Tử Hiên rất đau lòng, trong lòng hắn ta cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cố nén khuyên Diệp Kiều Y.
“Kiều Y, trước tiên em đừng khóc.
Anh đã giết người.
Đây là sự thật không thể chối cãi, anh không thể trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật, chủ động nhận tội có lẽ còn có thể giảm hình phạt…”
“Không, anh sẽ không có việc gì, bọn họ không phải đã tìm được hung thủ rồi sao? Cảnh sát đã nói trên hung khí có dấu vân tay của kẻ trộm.
Dù sao, hắn cũng đã chết nên sẽ không chịu trừng phạt gì cả, chỉ cần chúng ta không nói, thì sẽ không có người nào biết được sự thật cả…”
Vương Tử Hiên nhắm mắt, đôi mắt hắn ta đầy đau đớn: “Nhưng mà anh biết, anh sẽ vẫn luôn áy náy tự trách, vĩnh viễn sẽ không thể tha thứ cho mình.”
Diệp Kiều Y ngơ ngẩn nhìn trong mắt hắn ta toát ra sự đau đớn, trong mắt dần dần tuyệt vọng.
Cô ta mạnh mẽ ôm lấy Vương Tử Hiên, giống như sợ chỉ cần mình buông lỏng tay thì hắn ta sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Cô ta lẩm bẩm nói nhỏ: “Tử Hiên anh không đi được không? Em đã không còn mẹ, mới vừa nhận cha cũng đã không còn, em chỉ có anh, chỉ có anh…”
“Kiều Y…”
*
“Xem cái hồ sơ này xem, hạnh kiểm và học lực xuất sắc ở trường, nhiệt tình cởi mở, thầy cô bạn học đều thích hắn ta.
Con một trong nhà, niềm tự hào trong mắt cha mẹ, vừa được một công ty trong danh sách 500 xí nghiệp lớn nhất thế giới nhận vào làm, tương lai của hắn ta là vô hạn… Em nói cho tôi biết, một thanh niên tốt như vậy, sao có thể là kẻ giết người chứ? Hắn ta còn giết cha vợ tương lai của mình nữa đó!”
Trong văn phòng đội điều tra hình sự, Thẩm Vũ cầm hồ sơ của Vương Tử Hiên, hận sắt không thành thép thảo luận với Tống Sơ Cửu.
“Có lẽ là có hiểu lầm gì đó, chắc là nhất thời xúc động mà thôi.”
Tống Sơ Cửu bưng một ly nước ấm, ngồi trước bàn làm việc của Thẩm Vũ, đồng nghiệp xung quanh thỉnh thoảng ném ra một ánh mắt tò mò.
Tống Sở Cửu cũng không ngại ngùng, nở nụ cười thân thiện với họ, nụ cười này lập tức khiến một đám đàn ông đỏ mặt, ngay cả nhóm chị gái nhỏ cũng không khỏi thích thú.
“Có hiểu lầm gì cũng không thể động dao giết người chứ, vẫn là tuổi trẻ sung sức mà.”
Anh ấy rung đùi đắc ý nói, giống như mình lớn tuổi hơn người khác rất nhiều, lại làm cho Tống Sơ Cửu tức cười.
Nụ cười này giống như cảnh xuân tươi sáng, làm cho cả căn phòng đều trở nên tươi đẹp.
Trong văn phòng của mình, Giang Bách Xuyên lạnh mặt kéo bức màn xuống, không muốn nhìn thấy yêu tinh đào hoa trêu hoa ghẹo nguyệt kia!
Đúng vào lúc này, đồng nghiệp đi điều tra ở chỗ Vương Tử Hiên đã trở lại.
“Đội trưởng Giang, đã tìm được cái này ở nhà Vương Tử Hiên.”
Trong túi vật chứng chứa một chiếc áo mưa.
Một chiếc áo mưa màu đen thoạt nhìn không có bất kỳ dấu vết gì, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện trên đường khâu viền áo mưa có một chút màu đỏ sẫm.
“Đưa đến phòng kiểm nghiệm, so sánh với DNA của nạn nhân.”
Nếu chúng trùng khớp, trong lòng mọi người biết rõ ràng nó có nghĩa là gì.
Thấy vụ án sắp được giải quyết, Thẩm Vũ lại không có phấn khích như trước đó, anh ấy thở dài nói: “Nếu trên bề mặt này thật là vết máu của Lương Bỉnh Thân thì có thể lập tức xin bắt Vương Tử Hiên.
Nếu trước đó hắn ta còn chưa tới tự thú như lời trước đó…”
Anh ấy còn chưa dứt lời, nhưng Tống Sơ Cửu cũng hiểu được ý của anh ấy.
Vương Tử Hiên đã có ý tự thú, điều đó chứng minh hắn ta cũng không thật sự phạm một tội ác tày trời, khả năng giết nhầm người thậm chí còn lớn hơn.
Hắn ta lại trẻ tuổi như vậy, khiến mọi người phải thở dài thay hắn ta.
Kết quả nhanh chóng được đưa ra, vết máu trên chiếc áo mưa được tìm thấy trong nhà của Vương Tử Hiên phù hợp với vết máu của người bị hại Lương Bỉnh Thân.
Nói cách khác, Vương Tử Hiên thật sự là hung thủ.
Vẻ mặt Giang Bách Xuyên lạnh nhạt phân phó người đi xin lệnh bắt giữ, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Chân tướng của vụ án đã được đưa ra ánh sáng, ủy thác của Tống Sơ Cửu cũng coi như hoàn thành, nhưng cô vẫn có chút nghi ngờ về lý do tại sao Vương Tử Hiên lại muốn giết Lương Bỉnh Thân, hoàn toàn không có động cơ nào cả.
Tuy rằng rất tò mò, nhưng cô tính xong việc sẽ hỏi lại Thẩm Vũ, vì đội cảnh sát hình sự đều bận rộn, cho nên cô cũng rất xấu hổ khi quấy rầy.
Ngay khi cô định rời đi, người ra ngoài bắt giữ Vương Tử Hiên đã quay lại, theo sau là hai người Vương Tử Hiên và Diệp Kiều Y.
Diệp Kiều Y vẫn là dáng vẻ phờ phạc đó, nhưng trong ánh mắt đã nhiều hơn một chút kiên định, cô ta nắm chặt tay Vương Tử Hiên và nói: “Chúng tôi tự đến đầu thú.”
------oOo------