Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ

Chương 20




Sau khi đưa Ninh Diệc Duy về, Lương Sùng không về nhà mà đến công ty. Phòng nghỉ ngơi trên tầng cao nhất của tập đoàn có một cái két an toàn, Lương Sùng dùng để chứa những món đồ mà Ninh Diệc Duy đưa cho anh trong chiếc két đó. Những thứ đó đặt ở ngăn an toàn nhất của két sắt, tạo cảm giác như Ninh Diệc Duy luôn ở bên anh.

Trên đường đến công ty, Lương Sùng nhận một tin nhắn từ Khổng Tống, Khổng Tống hỏi anh có thể dành thời giờ nói chuyện chút hay không

Lương Sùng không buồn trả lời mà lướt sang phải xóa đi, lúc đó mới nhận ra mình bị lây phải sự ấu trĩ của Ninh Diệc Duy, không dưng đi xóa tin nhắn người khác gửi chẳng phải chuyện mà Lương Sùng sẽ làm.

Thư ký Laila đang tăng ca chỉnh sửa lại lịch trình nửa tháng tới, ở tầng cao nhất chỉ còn đèn phòng thư ký phát sáng, cô sửa được nửa chừng, vừa mở nhạc nghe thả lỏng đầu óc thì thấy Lương Sùng từ cửa thang máy bước ra.

Laila phản xạ ngay lập tức tắt nhạc, đứng dậy chào hỏi Lương Sùng: “Chào Lương tiên sinh.”

Lương Sùng cầm chìa khóa xe, gật đầu với cô, không nói mục đích đến, nhìn qua cũng không có ý muốn giao việc khẩn cấp, chỉ vòng qua thư ký đi vào phòng làm việc của mình.

Anh không kéo mành trập ở cửa kính xuống, trực tiếp vào phòng nghỉ, tới chỗ bàn trà, cúi người lấy bức tranh sơn dầu che trên tủ sắt xuống, ấn mật mã vân tay mở khóa két an toàn ra.

Két sắt không nhỏ, bên trong thứ gì cũng có, Ninh Diệc Duy tặng cho Lương Sùng đủ thứ kỳ lạ, Lương Sùng đều sắp xếp rất ngăn nắp, một cái cũng không muốn bỏ. Cũng giống như mỗi khi ở cạnh Ninh Diệc Duy, mỗi một câu nói dù không quá quan trọng, có khi cực kì tẻ nhạt của Ninh Diệc Duy thì Lương Sùng cũng không muốn quên đi một cách dễ dàng.

Anh nhìn những thứ trong tủ, chọn chiếc hộp nhạc hình cầu được làm từ kim loại lấy ra.

Đây là món đồ gia công trong chương trình học năm ngoái của Ninh Diệc Duy, được giáo viên vừa ý mang đi dự thi, sau khi vinh quang đạt được hạng nhất toàn quốc vốn nên bị thu hồi đến triển lãm trong đại học D. Nhưng Ninh Diệc Duy nhỏ mọn vô cùng, sau khi khen thưởng kết thúc, kiên quyết muốn cầm về, hiến dâng cho Lương Sùng cứ như báu vật.

Đôi khi Lương Sùng cũng không hiểu, tại sao Ninh Diệc Duy lại chấp nhất việc tặng quà cho mình như thế.

Mỗi lần Ninh Diệc Duy tặng quà, đều vội vội vàng vàng mà nâng đến trước mặt Lương Sùng, cứ như chỉ chậm một giây thôi thì giá trị quà tặng sẽ suy giảm ấy.

Lương Sùng ngồi trên ghế sô pha đơn cạnh bàn trà, vặn dây cót đến độ cứng nhất định rồi thả ra, nhạc trong hộp liền vang lên. Các nốt nhạc lanh lảnh dễ nghe này là bản thứ tư trong phần đầu của khúc Canon Pachelbel. Phía trên rãnh ngăn của quả cầu có những viên bi kim loại nho nhỏ chậm rãi trượt theo quỹ đạo.

Anh còn nhớ lời nói lúc đó của Ninh Diệc Duy, là một buổi tối rất lạnh vào mùa đông, Ninh Diệc Duy tràn đầy phấn khởi giới thiệu với Lương Sùng ngay dưới lầu nhà Lương Sùng, thậm chí không chờ được đến khi lên lầu.

Ninh Diệc Duy nói cho Lương Sùng nghe quả cầu này có bao nhiêu linh kiện, bề mặt đều là cậu tỉ mỉ đánh bóng, chương trình bánh răng viết đến năm lần, ống dẫn thanh khó làm như thế nào, giảng viên muốn đem thành quả của mình đi triển lãm khó đối phó ra sao, cậu vắt hết trí lực đấu trị đấu dũng với vị giảng viên kia để đoạt quả cầu về. Từ đại sảnh nói đến thang máy, từ thang máy nói đến nhà Lương Sùng, Ninh Diệc Duy kể lại sinh động như thật, nghiêm túc đến độ buồn cười.

Cuối cùng, Ninh Diệc Duy kéo áo Lương Sùng, hỏi anh: “Anh thích không?” còn chưa đợi Lương Sùng gật đầu, cậu đem hộp nhạc nhét vào tay Lương Sùng, đắc ý vênh mặt nói: “Thích thì em tặng anh này.”

Ninh Diệc Duy bướng bỉnh mà phóng khoáng thực làm người ta yêu thích. Lương Sùng cứ như thế nhắc nhở chính mình. Khi Ninh Diệc Duy nhắm hai mắt quẹo cổ giả vờ ngủ trên xe Lương Sùng, Ninh Diệc Duy là vô tâm, cậu không thể biết được  Lương Sùng sát lại gần mình là muốn là gì. Nghĩ lại chuyện lúc chiều, Lương Sùng lại bắt đầu thấy hối hận, lúc đi ăn tối nếu mình đi chậm lại một chút thì Ninh Diệc Duy không đến nỗi bắt hụt tay anh.

Lương Sùng cảm thấy từ khi sinh ra cho đến nay, mình trước sau đều chìm trong chiếc hộp bốc thăm mang tên ‘giải quyết các loại vấn đề liên quan đến Ninh Diệc Duy’, mỗi tiếng rút một lá, có khi là ba ngày một lá, tần suất không thấp, mà giờ đây Lương Sùng rất có thể vĩnh viễn sẽ không ở đó nữa.

Lương Sùng vẫn cho rằng, nếu đời này Ninh Diệc Duy thực sự có hi vọng mở lá thăm ‘yêu người nào đó’thì người đó rất khó sẽ là một người nào khác.

Bởi vì Ninh Diệc Duy sẽ dành nhiều thời gian làm quà tặng cho Lương Sùng, mà Ninh Diệc Duy quý nhất là thời gian.

Sau một lúc Lương Sùng lại vặn dây cót, để nhạc tiếp tục phát, vừa nhớ lại dáng vẻ sống động  ranh mãnh của Ninh Diệc Duy khi giả vờ ngủ, vừa suy nghĩ sau này phải đọ sức với Khổng Thâm Phong như thế nào.

Một lúc sau, cánh cửa phòng nghỉ khép hờ bị gõ vang, thư ký ngoài cửa cẩn thận hỏi anh: “Lương tiên sinh, xin hỏi ngài có cần gì không?”

Lương Sùng suy nghĩ một chút, chờ tiếng nhạc ngừng, anh nói với thư ký: “Sáng mai sắp xếp một cuộc hẹn với Khổng giáo sư cho tôi, hiện tại không còn chuyện gì nữa, cô về nhà đi.”

Thư ký gật đầu ghi nhớ, cảm động muốn rơi nước mắt mà quay người ra về.

______________________________________________________________

Lầu bốn ký túc xá giảng viên đại học D – phòng 502, Ninh Diệc Duy trình bày lý luận về hiện tượng kéo dài của quả cầu nhỏ trong người mình, đem nghi hoặc những ngày gần đây nói cho Chu Tử Duệ và Bành Triết Phi nghe.

Vì để tránh cho Chu Tử Duệ có nhận thức sai lệch về ấn tượng đầu tiên với Lương Sùng, Ninh Diệc Duy tạm thời giấu họ tên, chỉ gọi “người ấy”, nhấn mạnh rằng “trước đây không có như vậy, dạo gần đây chỉ cần đến gần thì tim cứ ầm ầm nhảy loạn lên”, cậu dự định đợi sau đó mới công bố tên nhân vật.

“Diệc Duy,” Chu Tử Duệ vừa nghe vừa trầm tư suy nghĩ, khi Ninh Diệc Duy đang nói nửa chừng thì chen lời đánh gãy: “Cậu nói có, có một chỗ, tôi không hiểu lắm, nhưng mà, tôi muốn hỏi một, một chuyện, cậu có dùng, dùng máy đo nhịp tim không?”

“Không hề.” Ninh Diệc Duy phiền não nói.

Nếu dùng thì còn có thể theo dõi.

Bành Triết Phi ngồi một bên nhìn hai người, dường như đang suy tư điều gì vẫn chưa thành lý luận chuẩn xác. Anh không tỏ thái độ, nhưng nghe Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ trò chuyện, lắc đầu với hai đàn em, còn thở dài.

Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ giống hệt nhau chẳng hiểu ra sao.

“Anh, anh họ,” Chu Tử Duệ hỏi “Sao anh lại thở, thở dài thế?”

“Không có gì. Diệc Duy, em nói tiếp đi.”

“Cũng không có gì nữa. À phải,” Ninh Diệc Duy nói với hai người họ “Trước đây người  ấy thường ở gần một chỗ với em, em chẳng cảm thấy gì cả, chúng em quen biết đã nhiều năm rồi, vẫn luôn sống chung như thế. Nhưng mà gần đây thì khác, em vừa nhìn thấy người ấy thì tim đập rất nhanh, còn căng thẳng vô cớ, là kiểu căng thẳng khi lên báo cáo mà đèn chiếu mở không được, đầu óc nóng lên tay chân luống cuống ấy.”

“Nghiêm trọng vậy á!” Chu Tử Duệ kinh ngạc thốt lên “Là từ khi, khi nào có thay đổi?”

Ninh Diệc Duy suy nghĩ một chút, nói: “Từ sau lần chúng ta ở quán bar.”

Chu Tử Duệ nhíu mày, một lần nữa rơi vào suy tư.

“Hai người trước đó gần nhau đến mức nào?” Bành Triết Phi đột nhiên xen mồm.

Ninh Diệc Duy nhớ lại, sau đó nói: “Lúc nhéo mặt em, hoặc là vò đầu em, chúng em sẽ rất gần.”

“Chị gái này bạo dạn thật!” Bành Triết Phi nhịn không được vừa hâm mộ vừa cảm thán, xoay sang đánh giá Ninh Diệc Duy từ trên xuống dưới một hồi, như đang chấm điểm ngoại hình của Ninh Diệc Duy.

“Không phải chị, là đàn ông.” Ninh Diệc Duy ngây ngô vung vung tay.

Bành Triết Phi kinh hãi: “Cái gì? G—”

Đối diện với ánh mắt thật thà thuần khiết của Ninh Diệc Duy, chữ “gay” bên mép Bành Triết Phi xoay chuyển vài vòng, chậm rãi nuốt về.

“Lương Sùng?” Chu Tử Duệ ngược lại đoán được ngay lập tức.

Ninh Diệc Duy vừa định thừa nhận, Bành Triết Phi ngồi bên cạnh mặt đầy nghi hoặc hỏi Chu Tử Duệ: “Ai cơ?”

Chu Tử Duệ nhìn Ninh Diệc Duy một cái: “Lương Sùng ấy.”

Bành Triết Phi dừng một chút, xác nhận lại với Chu Tử Duệ: “Em nói Lương Sùng là Lương Sùng mà anh đang nghĩ tới sao? Cái người quyên tiền xây phòng thí nghiệm cho thầy Khổng?”

“Là anh ta,” Ninh Diệc Duy nhìn về phía Bành Triết Phi “Sao vậy?”

Bành Triết Phi nhíu mày, biểu cảm trên mặt trở nên chần chừ, dường như có rất nhiều nghi vấn nhưng một chữ cũng không dễ hỏi ra miệng.

“Anh?” Chu Tử Duệ đẩy tay anh một cái, hỏi “Anh biết Lương Sùng hả?”

“Đừng lộn xộn,” Bành Triết Phi chặn cánh tay Chu Tử Duệ lại, nói “Để anh suy nghĩ một chút, có hơi rắc rối.”

Qua lát sau, Bành Triết Phi ước chừng đã sắp xếp lại lý luận, vò vò mái tóc xoăn của mình, không chắc chắn nhìn về phía Ninh Diệc Duy, dựa vào tình hình thực tế mà hỏi: “Lương Sùng không phải đã có bạn gái rồi à?”

“Cậu ta học dưới anh  hai khóa, anh nghe bạn cùng phòng nói.” Bành Triết Phi tiếp tục bổ sung “Rằng Lương Sùng thưa với gia đình đã nhiều năm nhưng không nhận được sự đồng ý.”

Số lượng sinh viên đại học D không hề ít, trường học phân ra hai khu vực nam bắc, sinh viên ở hai học viện nếu không có chuyện quan trọng thì không qua lại, nhân vật nổi tiếng ở một học viện chưa chắc người ở học viện còn lại sẽ biết. Mà Lương Sùng là một ngoại lệ, tuy rằng anh khiêm tốn và có hành vi điệu thấp nhưng xuất phát từ nhiều nguyên nhân mà trong bốn năm ở trường, làm bất cứ chuyện gì đều trở thành đề tài trung tâm của sinh viên các khóa.

Sau khi tin đồn về tình yêu của Lương Sùng lan ra, Bành Triết Phi và bạn cùng phòng uống rượu ăn mừng ở ký túc xá, nói rằng sau này kình địch theo đuổi nữ sinh trong trường đã bớt đi một tên. Bành Triết Phi không phát biểu ý kiến gì với câu này của bạn cùng phòng, nhưng anh cho rằng tin đồn Lương Sùng ‘đã có bạn gái ở ngoài nhiều năm rồi’ là đáng tin, dù sao Lương Sùng lúc ở trường hệt như người lãnh cảm, không cận kề trai gái nào cả.

Ninh Diệc Duy không nghĩ điều Bành Triết Phi nói là thật, cậu lắc đầu một cái, làm sáng tỏ thay Lương Sùng: “Anh ấy không có bạn gái, chưa từng yêu ai cả.”

“Làm sao em biết,” Bành Triết Phi không tin mà hỏi “Em cũng không phải suốt ngày ở cạnh Lương Sùng mà. Theo như những gì em nói, anh nghi là nếu Lương Sùng có yêu đương thì cũng không cho em biết.”

Âm thanh tắt điện của ký túc xá sinh viên hệ chính quy cách đó không xa vang lên, Ninh Diệc Duy không muốn ở lại lâu hơn, cậu muốn về nhà.

Trực giác nói cho cậu biết, ở chỗ Bành Triết Phi và Chu Tử Duệ không có đáp án mà cậu muốn tìm.

Hơn nữa cậu rất rất không thích giả thuyết Lương Sùng đã có bạn gái này, giả thuyết này làm cậu không vui chút nào, coi như nó là giả thì Ninh Diệc Duy cũng không thấy thoải mái trong lòng bao nhiêu, cậu không vui, muốn phản bác.

“Lương Sùng không có bạn gái,” Ninh Diệc Duy nhấn mạnh lần nữa, nói tiếp “Muộn rồi, Tử Duệ, anh họ, em về nhà đây.”

Chu Tử Duệ tiễn Ninh Diệc Duy từ tầng 4 ký túc xá xuống dưới lầu, 11 giờ đêm, trời lạnh vô cùng, Ninh Diệc Duy kéo dây khóa áo khoác lại, đeo cặp đi ra ngoài.

“Diệc Duy” Chu Tử Duệ đi bên cạnh Ninh Diệc Duy, thấy Ninh Diệc Duy nửa ngày chẳng nói câu nào, cẩn thận hỏi cậu “Anh họ tôi, đã nói, nói cái gì, làm cậu buồn bực sao?”

Ninh Diệc Duy lắc đầu một cái, nói với Chu Tử Duệ: “Không có. Chỉ là Lương Sùng thật sự không có bạn gái thôi.”

Cậu đuổi Chu Tử Duệ về ký túc sinh viên ngủ, tự mình rời khỏi trường.

Trong sân trường đại học D lúc này ngay cả con cún dại cũng đã ngủ rồi, gió thổi lá cây vang lên xào xạc, thỉnh thoảng bay xuống lả tả trên mặt đất, đợi đến sáng mai mới có người quét dọn.

Ninh Diệc Duy ngẩng đầu nhìn về tòa nhà lớn phía xa xa, là tập đoàn của Lương Sùng với một vòng ánh đèn sáng choang bao quanh.

Đó là một tòa nhà cao thật cao.

Sự nghiệp của Lương Sùng, người thân, gia đình Lương Sùng, và Ninh Diệc Duy, tạo nên cuộc sống của Lương Sùng. Tất cả đều ổn định, an toàn, tốt hơn hết là tạm thời không nên thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.