“Theo dự báo của cơ quan khí tượng, từ sáng nay cho tới đêm mai, tại khu vực Tây Bắc bộ vẫn sẽ xuất hiện thời tiết xấu, mưa lớn. Trong đó mưa dông chủ yếu xuất hiện ở các thành phố lớn Lạc Dương, Hứa Châu, Thương Đô. Các xe tham gia giao thông—— “
Hình Ứng Chúc nhấn nút điều khiển TV trên tay, màn hình trước mặt đổi sang kênh địa phương.
Mỗi khi gần tới giờ cơm tối, hầu hết các đài đều phát tin tức địa phương. Hình Ứng Chúc nằm dựa trên ghế sofa, híp mắt nghe câu được câu chăng.
“Thành phố Thương Đô khuyến cáo người dân, mấy ngày tới mưa sẽ ngày càng lớn, nước sông Y Lạc dâng cao, mong người dân ở các khu vực quanh đó hãy chuẩn bị công tác phòng chống lụt.”
Hình Ứng Chúc hơi nhíu mày, không nhịn được tặc lưỡi một cái.
“Mưa lớn có kèm theo giông bão. Khuyến cáo người dân khi đi lại không lội nước nếu không cần thiết, tránh các đường dây điện cao thế và cây cối để tránh tai nạn ngoài ý—— “
Vừa nói tào tháo là tào tháo đã đến ngay. Tiếng thông báo trên TV còn chưa dứt, ngoài cửa sổ đã nổ rền vang một tiếng sấm, ngay sau đó là tiếng rào rào như thác đổ. Cửa sổ lầu bảy đóng chặt, hạt mưa lớn đập bộp bộp trên cửa kính, nước mưa đổ dài thành vệt quanh co không thôi.
Hình Ứng Chúc không thích thời tiết này cho lắm.
Tuy rằng hắn cũng thích trời mưa ẩm ướt, nhưng không thích tiếng sấm rền tẹo nào.
Phóng viên trên bản tin đã tường thuật xong mục dự báo thời tiết, bắt đầu chuyển sang mục tin tức địa phương. Hình Ứng Chúc nghiêng đầu, tiếng mưa rơi ngoài cửa khiến hắn buồn ngủ.
Cũng bởi vì mưa nên trời xầm xì, tối sớm hơn mọi ngày hẳn hai tiếng. Hiện tại mới có năm giờ chiều mà ngoài đường đã lên đèn.
Trên TV, phóng viên địa phương đang mặc áo mưa dày, cầm theo một cái ô, siêng năng tường thuật lại tình hình thời tiết lúc này. Nước trên đường ngập tới hơn nửa bánh xe. Trông mưa thế này, xem ra vẫn có khuynh hướng mưa lớn hơn nữa.
Điện thoại di động đặt trên khay trà của Hình Ứng Chúc đột nhiên sáng màn hình lên, vang lên một tiếng thông báo nhỏ. Hắn mở mắt liếc nhìn, thấy là thông báo giao đồ ăn ngoài tới.
Hình Ứng Chúc không để ý tin nhắn kế tiếp, cái gì mà “Xin đánh giá năm sao ạ” gì đó, mà dời mắt để ý TV luôn, nghe phóng viên thời tiết nói về nguy cơ và đảm bảo an toàn khi di chuyển trong giông tố.
Điện thoại di động không được chạm vào nên màn hình cũng nhanh chóng tối đen, liền sau đó, Hình Ứng Chúc nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
“Ông chủ?” Tiếng Thịnh Chiêu vang lên từ bên ngoài cửa. “Đồ ăn gọi về của anh đưa tới rồi.”
Lúc này Hình Ứng Chúc mới phản ứng lại.
Thịnh Chiêu đã làm công việc này được hai tháng. Trong khi cậu quan sát Hình Ứng Chúc thì cùng lúc đó, thật ra Hình Ứng Chúc cũng đang quan sát cậu.
Có không ít nhân viên quản lý đã từng làm việc trong tòa nhà này, Hình Ứng Chúc cũng chỉ nhớ được có đâu hơn chục người. Thế nhưng chưa từng có ai hòa hợp với tòa nhà như Thịnh Chiêu cả.
Những người từng làm quản lý trước kia, hoặc là cậy hắn không ra khỏi cửa nên tranh thủ kiếm lợi, hoặc là cũng chẳng quan tâm lắm tới người sống trong tòa nhà, không có giao thiệp qua lại gì cả. Người giống như Thịnh Chiêu, lân la làm thân với những người sống trong tòa nhà này, còn không khiến Hình Ứng Chúc cảm thấy ghét bỏ, là người đầu tiên.
Ấn tượng ban đầu là điều rất khó giải thích. Một đứa trẻ có thể trông cũng bình thường thôi, vậy mà cũng ra gì phết, chẳng trách lại nộp hồ sơ vào được đây.
Bên ngoài lại có tiếng sấm rền. Hiện tại Hình Ứng Chúc rất lười phải nhúc nhích, thế là hắn chỉ ngoắc tay, cách một khoảng không gian kéo mở cửa phòng.
Thịnh Chiêu đã quen với việc mở cửa ra là giao đồ, nghiệp vụ làm hết sức trơn tru. Lần này cậu cũng theo thói quen đưa đồ ra, giữa chừng mới phát hiện sau cửa không có ai, giật bắn mình.
—— đây là khóa cửa công nghệ tân tiến mở bằng giọng nói đấy hả? Thịnh Chiêu nghĩ.
“Vào đi.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu nghe tiếng mới nhìn vào trong nhà, phát hiện thấy Hình Ứng Chúc ngả lưng nằm trên sofa, mặc một chiếc áo gió cao cổ màu đen rất ‘thời trang phang thời tiết’. Đèn trong phòng không bật, chỉ có ánh sáng từ TV chiếu lên người Hình Ứng Chúc, gương mặt hắn sáng lòe lòe.
Thịnh Chiêu: “…”
Thịnh Chiêu tự thấy bản thân mình cũng kì quái quá đi. Cậu đã nhìn gương mặt này hai tháng trời, sắp mòn cả ra rồi, vậy mà vẫn chưa hết rung cảm.
Trước nay Hình Ứng Chúc chưa từng cho phép cậu đi vào phòng. Thịnh Chiêu hơi ngập ngừng, sợ mình sẽ làm sai cái gì, vậy nên chần chừ một lát lại hỏi, “Ông chủ?”
Lần này Hình Ứng Chúc quay đầu ra nhìn cậu, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, “Vào đi.”
Kiếp sống cằn cỗi của một nhân viên văn phòng quèn trước đây đã để lại cho Thịnh Chiêu một trực giác nhanh nhạy hết sức vi diệu. Không đợi Hình Ứng Chức nói xong, cậu dứt khoát đi thẳng vào phòng.
Hình Ứng Chúc là người vạn năm không gặp gỡ ai cũng không đi ra khỏi nhà, là một trạch nam chết dí trong nhà tiêu chuẩn, đương nhiên không có dép đi trong nhà dành cho khách. Thịnh Chiêu cũng chỉ đành đi chân trần vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Bày trí ở tầng bảy thông thoáng sáng sủa. Vừa đi ra khỏi huyền quan, Thịnh Chiêu đã có thể thấy rõ căn phòng chỉ nhờ vào ánh sáng khuếch tán ra.
Bên ngoài trời đã mưa tầm tã suốt mấy ngày nay, nhưng hồ tắm trong nhà của Hình Ứng Chúc vẫn tràn đầy. Thịnh Chiêu vừa vào cửa đã bị hơi nước lạnh táp vào mặt, suýt thì bị sặc đến mức ho sù sụ.
“Ông chủ à, nhà anh ẩm thế.” Thịnh Chiêu cau mày đặt đồ ăn gọi ngoài lên trên bàn trà, tuân theo chủ nghĩa nhân đạo đưa ra lời khuyên, “Ở phòng ẩm thế này coi chừng bị ốm đó.”
Hình Ứng Chúc không để ý đến cậu. Hắn từ tốn thò tay vào trong túi đồ ăn gọi về, lấy ra chính xác ly trà sữa trong đó.
Thịnh Chiêu: “…”
Cũng là một người đàn ông trưởng thành, cậu thực sự không hiểu được sao Hình Ứng Chúc lại đam mê trà sữa như thế.
“Vậy, đồ ăn tôi đưa rồi, tôi xuống lầu đã nhé.” Thịnh Chiêu nói.
“Chờ đã.” Hình Ứng Chúc gọi cậu lại.
Thịnh Chiêu quay đầu lại vẻ khó hiểu. Vừa tính hỏi sao thế, thì thấy Hình Ứng Chúc lười biếng ngoắc ngoắc ngón tay gọi mình.
Chẳng hiểu sao dưới tình huống này, đột nhiên Thịnh Chiêu lại nhớ tới ‘lời khuyên’ của Hồ Hoan lúc ở thang máy. Ánh mắt nhìn Hình Ứng Chúc chợt càng thêm kì quái.
—— chuyện gì đây? Thịnh Chiêu ngờ vực nghĩ, chẳng lẽ ông chủ này tính hướng vặn vẹo, muốn chơi gấu nai à?
Tất nhiên là Hình Ứng Chúc không hề hay biết cậu thực tập sinh to gan kia đang nghĩ gì về mình. Kiên nhẫn của hắn chỉ kéo dài ba giây là hết sạch, bất mãn chậc lưỡi một tiếng, trực tiếp duỗi thẳng lưng vươn dài tay ra, dùng ngón trỏ kẹp cổ áo Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu: “!!!”
Thực tập sinh mới tới khiếp sợ vạn phần, suy nghĩ trong đầu chạy xẹt qua như bình luận trực tiếp tràn kín màn hình.
—— Phải làm sao bây giờ đây có phải là luật bất thành văn quy tắc ngầm trong công việc không mình có nên đẩy anh ta ra luôn không nhưng mà ông chủ trông đẹp trai như thế này lại muốn chơi gấu nai chẳng lẽ là 1 không phải chứ chỉ bằng gương mặt này thôi cũng đủ để một đám 1 vội vã muốn nằm trên rồi——
“Thịnh Chiêu.” Hình Ứng Chúc chậm rãi mở miệng nói.
Thịnh Chiêu hoảng hốt nhìn hắn.
Hình Ứng Chúc thu tay lại, ngón cái và ngón trỏ chụm lại với nhau, hỏi, “Mùi gì đây?”
Thịnh Chiêu: “…”
Suy nghĩ chạy dài như mớ bình luận trên bilibili ngừng lại. Thịnh Chiêu im thít, nhấc cổ áo lên ngửi thử, hít hết cả hơi mới ngửi thấy mùi thức ăn thơm thơm thoang thoảng.
“Mũi anh là mũi chó à,” Thịnh Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mùi này mà cũng ngửi thấy?”
Ai mà ngờ Hình Ứng Chúc không chỉ có mũi thính mà tai cũng rất thính nữa. Hắn cầm cốc trà sữa man mát trên tay, mắt như dao phóng về phía Thịnh Chiêu.
Mỗi lần Thịnh Chiêu bị hắn nhìn chằm chằm đều thấy rợn sống lưng, chột dạ, vội vàng lén ưỡn thẳng lưng lên, đáp, “Chắc tại lúc trưa tôi làm bánh nên còn mùi?”
“Cậu biết nấu cơm?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Cũng biết một chút.” Thịnh Chiêu không rõ tại sao tự nhiên Hình Ứng Chúc lại hỏi tới chuyện này nhưng vẫn trả lời đàng hoàng, “Nấu đơn giản thì được, mấy món giống cơm ký túc.”
Hình Ứng Chúc trầm mặc hai giây rồi nói: “Thế thì tốt rồi. Mùi có vẻ thơm lắm, làm cho tôi một phần.”
Giọng điệu của Hình Ứng Chúc như thể đây là lẽ đương nhiên, là chuyện phải làm, đến mức trong lúc nhất thời chính Thịnh Chiêu cũng không phản ứng kịp để thấy có chỗ nào không đúng. Câu hỏi đầu tiên bật thốt lên lại là “Nhà anh có bếp à?” thay vì ‘vì sao tôi lại phải nấu cho anh?’.
“Phía sau ấy, cậu đi thẳng rồi rẽ phải.” Hình Ứng Chúc nói.
“Không đúng.” Giờ Thịnh Chiêu mới muộn màng nhận ra, “Không phải anh gọi đồ ăn ngoài à?”
“Nguột ngắt.” Hình Ứng Chúc nói: “Còn bị đổ nữa.”
Thịnh Chiêu: “… Anh còn chưa nhìn cái nào sao biết được?”
Đại khái thì có vẻ như Hình Ứng Chúc cảm thấy không cần thiết phải trả lời câu hỏi ‘ngu ngốc’ như vậy, dời mắt đi, tiếp tục xem bản tin. Hình như uống được ngụm trà sữa xong hắn lại được nạp thêm năng lượng, cứ chốc chốc lại nhả ống hút ra, cầm trà sữa trong tay vô thức xem TV.
Thịnh Chiêu hoài nghi nhìn hắn một hồi, không tin lắm nên mở túi đồ ăn, lấy hộp cơm bên trong ra xem.
Thế mà lại đúng như Hình Ứng Chúc nói thật. Cơm bên trong bị đổ lộn nhào thành một đống đáng sợ, cơm với thức ăn lẫn lung tung cả vào nhau, trông đúng ra là khó nuốt.
Thịnh Chiêu chỉ cho là Hình Ứng Chúc dày dặn kinh nghiệm gọi đồ ăn ngoại, ‘thua trận’ nên quay ra hỏi, “Vậy trong tủ lạnh có đồ gì không?”
“Có.” Hình Ứng Chúc nói.
Thật ra thì Thịnh Chiêu không muốn nấu cơm cho Hình Ứng Chúc lắm. Việc này về bản chất khác hẳn chuyện coi cửa coi nẻo, như thế này là xâm nhập vào đời sống riêng tư của nhau rồi. Nhưng dù sao thì công việc mỗi tháng của cậu hiện tại cũng thanh nhàn quá, cầm tiền lương thấy chột dạ vô cùng, hiếm có dịp Hình Ứng Chúc mở miệng nhờ vả nên cậu cũng không tiện từ chối.
Cơn dông bên ngoài không hề có khuynh hướng giảm bớt, mưa càng rơi càng lớn, thậm chí có cảm giác hơi đáng sợ.
Thịnh Chiêu theo lời chủ nhà mô tả mở đèn lên, lấy ra bốn quả trứng gà trong tủ lạnh, ghé đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, thuận miệng nói, “Có cảm giác thành phố Thương Đô xưa nay chưa từng có cơn mưa nào lớn như thế này, sấm ghê thật đấy.”
Nói xong, Thịnh Chiêu cũng thấy hối hận. Thường ngày cậu đã quen nói chuyện buôn dưa với mọi người, nhất thời quên mất tính tình của Hình Ứng Chúc. Nói chung cậu vẫn cảm thấy hắn mở miệng sẽ nói ra mấy câu kiểu “Lớn chừng này tuổi rồi còn sợ sấm, đúng là oắt con vô dụng”, chọc tức người ta.
Chẳng biết hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay thế nào mà Hình Ứng Chúc ở phòng khách lại đồng tình đáp lại, “Công nhận.”
—— tình huống gì đây, đổi tính à?
Thịnh Chiêu không khỏi thầm cảm thấy quái lạ, thế nên cũng rướn người ra khỏi bếp xem thử, nhìn xem phòng khách đang xảy ra chuyện gì.
Tin tức địa phương trên TV đã kết thúc, chuyển thành chuyên mục mua sắm qua truyền hình của một nhãn hàng nào đó không rõ. Trên màn hình, hai người dẫn chương trình một nam một nữ đang rao bán chiếc đồng hồ tinh tế, cao quý và ý nghĩa đến khàn cả giọng, cổ họng bọn họ chắc sắp rách toạc ra rồi.
Có vẻ như Hình Ứng Chúc thấy phiền, hắn hơi cau mày, dứt khoát tắt TV.
Tạp âm trên TV biến mất, tiếng mưa bên ngoài lại càng trở nên rõ hơn. Mưa rơi như trút nước, cửa kính yếu ớt bị cuồng phong thổi trúng kêu ầm ầm. Nước chảy xối xả trên lớp cửa kính, nhìn một hồi là bắt đầu không phân biệt được nước mưa đang chảy ở mặt bên ngoài hay bên trong nữa.
Hình Ứng Chúc vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi, chỉ là dời mắt từ TV ra cửa sổ. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhìn mưa bên ngoài, như là đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc đó một tia sét xẹt ngang qua cửa sổ. Tia sáng trắng xóa và dài mảnh ánh lên trong con ngươi bên phải của Hình Ứng Chúc, nhìn như một vết sẹo mờ rạch qua mặt.
Thịnh Chiêu thoáng sửng sốt, cứ cảm thấy lúc mới rồi khi tia sáng xẹt qua, hình như cậu đã thấy đôi con ngươi sắc nhọn nhìn thẳng.
Cậu sợ hết hồn. Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa thì lại thấy không phải. Hình Ứng Chúc vẫn còn đang biếng nhác như thế kia, ánh mắt cũng hết sức bình thường.
—— chắc là đèn tối quá, nhìn nhầm rồi, Thịnh Chiêu nghĩ.