Ngoài cơn mưa lớn bất thường ở Thượng Hải và trận động đất ở huyện Hoa Ninh, còn có một vụ lở đất không giải thích được ở khu vực Tương Tây.
Những tin tức này nếu tách rời nhau ra thì chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khi ghép lại với nhau lại rất bất thường.
Thịnh Chiêu dành cả chiều để kiểm tra tin tức về thời tiết khắc nghiệt trên toàn Trung Quốc, sau đó loại trừ một vài tình huống có vẻ bình thường rồi trích xuất từng tin một.
Xét về thời gian, những tình huống bất thường này đều xảy ra trong vòng một hai ngày gần đây, kết hợp với những gì Trương Giản nói, giống như trong hai ngày vừa rồi có thứ gì đó quyết định hẹn nhau ra ngoài du xuân.
Trương Giản ở Thượng Hải đã đủ căng thẳng, mặc dù Hồ Hoan trên danh nghĩa là hồ ly tinh ngàn năm nhưng trong mắt con rồng kia cũng chỉ như một thằng nhãi con, việc anh có thể giúp được rất có hạn, vật lộn vất vả lắm mới giữ được chút trật tự, chứ còn muốn phong ấn con rồng kia lại thì chỉ có thể là kẻ ngốc nằm mơ thôi.
Theo như những gì Trương Giản nói với Hình Ứng Chúc, gã đã truyền tin về Long Hổ Sơn để kêu gọi các sư huynh sư đệ xuống núi giúp một tay. Họ sẽ đi tới những nơi kia để xem xét tình huống một chút, thế nhưng chuyện này cụ thể giải quyết thế nào thì vẫn phải xem Hình Ứng Chúc.
Thịnh Chiêu cảm thấy điều này cũng dễ hiểu, dù sao thì nếu dựa theo số tuổi, có tới tám phần chắc chắn rằng Hình Ứng Chúc là yêu quái lớn tuổi nhất còn tồn tại trên thế gian. Cho dù sau khi bị đày từ rồng thành rắn có chịu ảnh hưởng gì thì tổng thể so với Trương Giản mới sống chưa đầy hai mươi năm trong thân xác phàm tục vẫn mạnh hơn nhiều.
May sao lần này nghe tin xong Hình Ứng Chúc không lập tức từ chối mà chỉ lập tức cúp máy, nằm xuống ngủ tiếp.
Trương Giản làm sao có thể hiểu được tính tình của Đại boss Hình, lòng như lửa đốt gọi lại ngay. Lần này là Thịnh Chiêu bắt máy, an ủi đôi câu, phải giải thích rằng Hình Ứng Chúc như thế không phải là từ chối đâu mà là đồng ý rồi đó, bảo gã đừng có gấp, chờ hắn giải quyết xong chuyện ở Tô Châu này rồi hẵng nói tiếp.
Có lẽ bởi vì đều là loài người với nhau, hoặc cũng có thể bởi vì Trương Giản quyền lực lên tiếng của Thịnh Chiêu trước mặt Hình Ứng Chúc nên tóm lại sau khi nghe xong mấy câu này, gã an tâm hơn nhiều, không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò Thịnh Chiêu cẩn thận mọi sự, giữ liên lạc.
Cả một buổi chiều nghiêm túc, Thịnh Chiêu tất bật thu gom tài liệu. Khi hoàng hôn đã khuất sau núi, ông chủ Hình cuối cùng cũng thức giấc sau khi hoàn thành chuyện ngủ của mình. Thịnh Chiêu đã viết được tới vài trang ghi chú.
Việc đầu tiên Hình Ứng Chúc làm là đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tắm ào một cái rồi đi chân trần ra ngoài, đứng cạnh giường Thịnh Chiêu, cúi đầu cầm tài liệu lên.
Thịnh Chiêu nãy giờ vẫn đeo tai nghe để viết, không để ý rằng hắn đã tỉnh lại. Cậu sửng sốt không kịp đề phòng bị người ta giật mất sổ ghi chú, đầu bút vẽ một vệt dài trên trang giấy.
“Cái gì đây?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Danh sách á.” Thịnh Chiêu nói: “Đây đều là những khu vực đã xảy ra thiên tai hoặc hiện tượng thời tiết bất thường trong mấy ngày gần đây, tôi gửi cho Trương Giản xem để cậu ta tới đó xem thử, chỉ còn chỗ này là chưa —— ủa khoan đã, sao anh không đi giày đi dép vào?”
Hình Ứng Chúc để lại phía sau một vệt nước dài trên sàn nhà. Hắn vốn thích ẩm ướt nên đương nhiên không thấy lạnh.
Nhưng Thịnh Chiêu đương nhiên giống như mấy bà mẹ “Tao nhìn mà thấy lạnh thay” khi nhìn con trai phong phanh, nhanh chân thả đổi dép mình đang đi xuống rồi vọt lên giường, nói: “Đi dép vào nhanh lên, cũng sắp vào đông rồi, anh cẩn thận ——”
Thịnh Chiêu tính nói anh cẩn thận về già thấp khớp bây giờ, nhưng lời chưa ra hết khỏi miệng đã kịp thời phản ứng lại. Vị trước mặt này là rắn biến thành mà, căn bản làm gì có chân.
“… Đuôi cũng phải chăm sóc tốt mới được.” Thịnh Chiêu nặn ra một nụ cười sượng sùng, nghiêm túc nói: “Dù sao cũng đều là xương cả, xương chân hay xương đuôi cũng vậy.”
Hình Ứng Chúc cau mày, giật giật khóe môi. Thịnh Chiêu tưởng là hắn lại định buông lời giễu cợt gì đó, ai ngờ ông chủ Hình thế mà lại không nói gì cả, còn nghe lời giẫm lên dép của Thịnh Chiêu nữa.
“Trương Giản nói thế nào?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Cậu ta bảo là, nếu như có thể, mong anh cũng đi tới mấy chỗ này thử xem, có thể giải quyết được luôn là tốt nhất.” Thịnh Chiêu nói.
Hình Ứng Chúc bất mãn, hàng lông mày lập tức nhíu lại.
Vừa thấy vẻ mặt này của hắn, Thịnh Chiêu đã biết ngay câu trả lời là “Không thể”, bèn vội vàng nói tiếp luôn.
“Đương nhiên, cậu ta cũng bảo rằng không bắt buộc. Nếu anh không đồng ý thì giúp tìm biện pháp giải quyết thôi cũng được.” Thịnh Chiêu nói: “Cậu ta bảo rằng bản thân cậu ta còn dốt nát, kiến thức hạn hẹp, chỉ có thể cậy nhờ anh, mong rằng đại nhân không chấp lỗi lầm của tiểu nhân, giúp cậu ta một tay.”
Đương nhiên nửa câu sau hoàn toàn là do Thịnh Chiêu “đánh bóng” để thuyết phục Hình Ứng Chúc.
Trương Giản ở Thượng Hải xa xôi hắt hơi hai cái liên tiếp, khó hiểu quay ra nhìn Hồ Hoan, nhận lại được bọc khăn giấy có mùi trà xanh thơm ngát.
Hình Ứng Chúc đặt trang ghi chú trên tay xuống, nhẹ nhàng đã bắp chân đang đung đưa bên giường của Thịnh Chiêu, nói: “Đừng lắm lời nữa, đứng lên mặc quần áo, đi thôi.”
Thịnh Chiêu lồm cồm bò dậy khỏi giường, ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Hình Ứng Chúc, ngơ ngác hỏi: “Đi đâu cơ?”
“Đi tới chỗ mà cậu chỉ hồi chiều đó.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu: “… “
Nhưng khu du lịch đó năm giờ đóng cửa rồi mà ——
Những lời này lượn qua lượn lại trong đầu Thịnh Chiêu ba lượt, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Dù sao thì ông chủ Hình đã có sẵn cái tiếng là kẻ mất trí nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cái chuyện như là đột nhập bẻ khóa xông vào chỗ người ta có một lần rồi thì sẽ lần thứ hai. Ba mươi sáu tiếng trước, Thịnh Chiêu vẫn còn là một thiếu niên ngoan tuân thủ luật pháp, hiện tại thì bản án tích lũy chắc cũng phải được sáu tháng giam giữ hình sự rồi đấy, xông vào ít đi một lần hay nhiều thêm một lần cũng chẳng có gì khác bọt.
Nghĩ xong, đến cả Thịnh Chiêu cũng phải khiếp sợ với lối tư duy của mình —— khả năng tiếp nhận sự việc của cậu có thể nói đã đạt đến trình độ biến thái, không những đi theo một đại yêu quái chạy loăng quăng khắp nơi mà bây giờ còn bị đồng hóa nữa.
Thế này không được rồi, Thịnh Chiêu lắc lắc cái đầu, lòng tự nhủ Hình Ứng Chúc có thể không quan tâm luật pháp ở nhân gian nhưng cậu thì không thể như thế được, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nơi mà Thịnh Chiêu ngẫu nhiên chỉ tay là một ngôi đền, nằm trên một phố buôn bán sầm uất ở Tô Châu.
Bọn họ ra khỏi cửa vào khoảng hơn tám giờ tối, trên đường đèn vẫn sáng trưng, vô cùng náo nhiệt. Tuy Hình Ứng Chúc không ngại đột nhập bẻ khóa nhưng hắn ngại lộ mặt trước mặt loài người. Hắn lôi Thịnh Chiêu nôn nóng đi tới đi lui trên phố, lòng vòng giết thời gian.
Công tâm mà nói, tuy rằng mặt mũi của ông chủ Hình xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy, nhưng cái mặt thiếu nợ trông cũng rất khó ở, toàn thân cũng tản ra tín hiệu “tâm trạng không tốt” khiến người đi đường nhìn thấy hắn cũng phải né xa ra hai bước. Chỉ có Thịnh Chiêu là kiên trì đi sát bên hắn trong bầu không khí thấp đến mức có thể đóng băng tại chỗ được.
Hai người họ đi loanh quanh hết ba tiếng, các cửa hàng ven đường mới dần đóng cửa.
“Nhưng chỗ này dù gì cũng là đền đài.” Thịnh Chiêu lo lắng quan tâm hỏi. “Tôi tra trên mạng thấy bảo đền này ở đây lâu lắm rồi đấy, anh đi vào đó sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
Ông chủ Hình ném cho cậu ánh mắt ghét bỏ đặc trưng, chẳng nói chẳng rằng, lôi cậu vào trong theo lối cửa bên.
Cạnh quầy thu vé là cổng chính của đền lúc này đã khóa lại. Thịnh Chiêu thấp thỏm nhìn chung quanh một lượt, chỉ sợ có nhân viên an ninh ở đâu đột ngột xông tới, mời hai bọn họ lên phường uống trà.
Nhưng ai biết được rằng lần này Hình Ứng Chúc không làm chuyện của kẻ mất trí ngoài vòng pháp luật nữa. Hắn đi vòng quanh điện chính một vòng, dường như không có ý định mở cửa vào trong mà dắt Thịnh Chiêu đi ra phía sau.
Ở đền này, ngoài điện chính thờ thần linh ra thì những khu vực còn lại đều mở cho khách tham quan tự do, buổi tối cũng không có ai canh gác. Thịnh Chiêu thấy hắn không có ý định bẻ khóa thì thở phào nhẹ nhõm, song trong lòng không khỏi cảm thấy hơi lạ, cũng không biết là thất vọng hay là gì khác.
Cuối cùng bước chân của Hình Ứng Chúc dừng lại trước tượng đá chạm hình một con rùa bê bia đá ở sân sau. Bức tượng đá nằm ở một góc xó xỉnh phía sau điện chính, cỏ dại xung quanh mọc cao đến mắt cá chân, trông có vẻ như bình thường không có ai chăm sóc.
“Đây là cái gì?” Thịnh Chiêu hỏi.
“Cậu hỏi bức tượng này à?” Hình Ứng Chúc nói: “Là Bí Hí*.”
(Bí Hí hay còn gọi là gọi là Quy Phu là một sinh vật thần thoại trong văn hóa Trung Quốc, một trong chín đứa con của rồng và mang hình dáng của con rùa, thường được dùng để đỡ các vật nặng, nó có thể cõng được tam sơn ngũ nhạc không mỏi. Bí Hí là con trưởng của rồng là con vật có hình dáng mình rùa, đầu rồng. Chúng thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá.)
Thịnh Chiêu quan sát bức tượng đá đó một hồi, không nhìn ra nó có gì khác biệt.
“Có gì đặc biệt à?” Thịnh Chiêu lại hỏi.
Lần này Hình Ứng Chúc không trả lời. Hắn ngó nghiên xung quanh, xác định không có ai mới vươn tay ra, vỗ lên tượng đá với động tác quen thuộc.
Nhìn từ góc độ của Thịnh Chiêu, giống như hắn không phải đang vỗ một khối đá lạnh lẽo mà như là đang vỗ vai một người bạn cũ.
Thịnh Chiêu: “… “
Mình có một suy đoán, Thịnh Chiêu ngẩn người nghĩ.
Trong lòng cậu còn chưa kịp hỏi đáp xong, suy đoán của cậu đã được chứng thực.
Tượng đá dưới tay Hình Ứng Chúc đột nhiên đứng lên. Rõ rành rành là một tảng đá rắn chắc nặng trịch, vậy mà nó lại rung lên, khiến đất quanh đó cũng rung chấn kịch liệt.
Bước chân của Thịnh Chiêu loạng choạng theo, nhất thời mất thăng bằng, lảo đảo ngã ngửa ra phía sau, được Hình Ứng Chúc kịp thời vớt lại.
“Ăn nhiều đồ bổ sung canxi đi.” Ông chủ Hình nói: “Còn nhỏ tuổi mà sao xương khớp yếu quá.”
Thịnh Chiêu: “… “
Anh mới yếu, cả nhà anh đều yếu!
Trong lúc Thịnh Chiêu đang thầm mỉa mai trong lòng, Hình Ứng Chúc đã “xách” cậu đặt lại trên mặt đất, ấn vai để cậu giữ thăng bằng.
Vào lúc này, Thịnh Chiêu mới phát hiện có một luồng sáng màu trắng sữa đột nhiên xuất hiện trên bức tượng đá kia. Một lớp sau, quầng sáng đó giống như một lớp màng bong dần ra, rơi xuống khỏi bề mặt tượng đá, bay lượn trong không khí, tụ lại giữa không trung thành một hình người.
Cách xuất hiện này hiển nhiên là uyển chuyển hơn nhiều so với tưởng tượng của Thịnh Chiêu. Ngoài việc bị sốc, Thịnh Chiêu không thấy sợ hãi gì cả.
Đương nhiên cũng có thể là vì có Hình Ứng Chúc đứng phía sau nên cậu chẳng thấy có gì đáng sợ.
Quầng sáng kia nhanh chóng hợp nhất lại thành dáng vẻ của một chàng trai trẻ, gương mặt dịu dàng như ngọc, trên người mặc một bộ trường sam cổ, môi mang nét cười, tương phản rõ rệt với vẻ mặt của Hình Ứng Chúc.
“Cái đó… Bí Hí tiên sinh.” Thịnh Chiêu cố gắng mở miệng để hòa hoãn một chút thái độ của Hình Ứng Chúc: “Chào ngài ạ!”
“Ta không phải Bí Hí, chỉ là tạm thời trú lại trong tượng đá này thôi.” Chàng trai trẻ nọ có thái độ ôn hòa vô cùng: “Ta chỉ là một con Long Quy, tiên sinh cứ gọi ta Trầm Ngọ là được.”
Đây là lần đầu trong đời Thịnh Chiêu được người ta gọi là tiên sinh, nghe sao mà lâng lâng, không phân biệt được trời trăng mây gió gì nữa, chỉ có thể thò tay ra sau giật giật áo Hình Ứng Chúc, ý bảo hắn mau nói gì đi.
Trầm Ngọ đáp lời Thịnh Chiêu không khiêm tốn nhưng cũng chẳng hống hách, sau đó phủi nhẹ tay áo của mình, từ tốn lùi về phía sau, cúi đầu vái chào Hình Ứng Chúc, nói: “Đã nhiều năm không gặp, phong thái của ngài vẫn như xưa.”
Thịnh Chiêu: “… “
Cái gì đây, mới rồi cậu còn cảm thấy người anh em này phong độ lắm, không lại chỉ là một tên nịnh thối dự bị thôi à!