Thịnh Chiêu ngẩn người sững sờ khoảng chừng hai giây, cũng không bắt kịp Hình Ứng Chúc biến tấm thẻ này ra từ đâu.
Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng, trước đó Hình Ứng Chúc từng nói bởi vì lần trước hắn chỉ thay vài cái vảy nên không thể làm bổ sung thẻ vào cửa được.
Thế thì thẻ này từ đâu ra?
Thịnh Chiêu gãi tai, dò xét hỏi, “Ông chủ, anh mới thay vảy à?”
“Không.” Hình Ứng Chúc đáp.
Thịnh Chiêu liếc hắn một cái, do dự một hồi mới hỏi: “Thế thẻ vào cửa này —— “
“Hỏi nhiều thế.” Sự kiên nhẫn của ông chủ Hình thường ngày vẫn được tính bằng giây. Hắn nhíu mày, trực tiếp cầm thẻ lấy lại, mất kiên nhẫn nói, “Không cần thì thôi.”
“Cần cần cần!” Thịnh Chiêu vội vàng nhào tới bên cạnh bàn trà, quỳ trên sàn, luống cuống ôm tấm thẻ vào ngực để bảo vệ. Nửa người cậu nằm bò trên bàn, tư thế vặn vẹo, đầu gật như bổ củi, “Lần này tôi nhất định sẽ giữ nó cẩn thận! Sẽ không có tai nạn nào nữa đâu!”
Hình Ứng Chúc hừ một tiếng, coi như là phiên bản rút gọn của “Biết rồi”.
Thịnh Chiêu cười khan hai tiếng, lồm cồm đứng dậy, rút thẻ mở cửa từ trong tay hắn ra, thổi bụi trên đó đi.
Hình Ứng Chúc lười không muốn nhìn cái vẻ không có tiền đồ của cậu, bản thân tự quay ra mở túi đồ ăn vừa được mang lên của mình.
Áo choàng tắm lỏng lẻo của hắn hơi trượt xuống. Thịnh Chiêu vô thức liếc nhìn qua, chợt thấy trước ngực trái của Hình Ứng Chúc có một vết tấy đỏ khác thường.
Vết đỏ to bằng cái móng tay, ngay bên dưới xương quai xanh một chút, trông giống như là bị thứ gì đó là xước hoặc rách, vẫn còn chút máu đang rỉ ra.
Thịnh Chiêu chớp chớp mắt. Ban đầu là thấy kinh ngạc, không ngờ đại yêu quái mấy ngàn năm tuổi lại bị thương như vậy. Nhưng liền sau đó cậu đột nhiên phản ứng kịp, không khỏi cúi đầu nhìn thẻ mở cửa trong tay mình.
…Muốn biết cái thẻ này từ đâu mà có quá, Thịnh Chiêu nghĩ.
“Nhìn gì mà nhìn?” Hình Ứng Chúc thấy cậu đứng ngây ra mãi, cuối cùng không thể tiếp tục ngó lơ cậu được nữa, lạnh lùng hỏi: “Còn muốn ăn ké cơm của tôi nữa à?”
“Đâu có.” Thịnh Chiêu miễn cưỡng cười cười, lau bề mặt tấm thẻ rồi cất chiếc thẻ “được cấp lại” một cách phá lệ nọ vào túi.
Cách một lớp quần áo, cậu vỗ nhẹ lên tấm thẻ, thoáng cái lại cảm nhận được dòng cảm xúc nào đó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Giống như vào cái đêm mà Thịnh Chiêu rời Thương Đô đi Thượng Hải, đứng dưới lầu chung cư, đối diện với màn hình cuộc gọi video. Lòng cậu lại thoáng qua cảm giác y hệt như ngày hôm ấy, một lần nữa không thể không cảm nhận được một sự chú ý đặc biệt không thể giải thích từ ông chủ dành cho mình.
Hình Ứng Chúc không để ý tới vẻ mặt kỳ quái của Thịnh Chiêu —— hoặc đúng hơn thì hắn có để ý nhưng cũng chẳng quá để tâm. Chắc là cậu lại đang tự biên tự diễn một màn drama cẩu huyết gì đó trong đầu mà thôi. Cái cậu Thịnh Chiêu này hình như đầu óc có vấn đề, lúc nào cũng gõ một búa phía đông xong lại gõ một gậy phía tây nói chung là lung tung cả, Hình Ứng Chúc cũng quen rồi.
Tuy nhiên, ông chủ Hình đơn thuần hoàn toàn không hay biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, Thịnh Chiêu đã cõng hắn hoàn thành một hành trình tinh thần vô cùng đặc sắc.
Bất kể hắn là rắn hay là rồng thì cũng đều là ông chủ của mình, Thịnh Chiêu suy nghĩ cực kì thức thời.
Hậu quả thiết thực của phương pháp tự tẩy não bản thân được thấy rất rõ trong trường hợp của Thịnh Chiêu. Tinh thân cậu phấn chấn thấy rõ, nhanh chóng hồi sinh full máu, thậm chí còn cảm thấy việc “mất xương” cũng chẳng phải chuyện gì đáng sợ hết.
Dù sao thì cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy hình dáng con rắn khổng lồ kia rồi. Đối với cậu, chỉ cần Hình Ứng Chúc vẫn còn ở danh mục “còn sống” thì không cần phải sợ. Còn về chuyện hắn đã sống mấy đời mấy kiếp, Thịnh Chiêu hoàn toàn không quan tâm.
Nghĩ tới đây, Thịnh Chiêu dễ dàng trút bỏ tấm màn mù mịt đã ám ảnh cậu suốt hai ngày qua. Cậu lại chạm vào tấm thẻ mở cửa trong túi, lòng dâng lên một cảm giác xúc động, gần như có thể lập tức hiệu ngay thế nào gọi là “sĩ vi tri kỷ giả tử” (quân tử vì người tri kỷ mà sẵn sàng chết).
“Thật ra thì, ông chủ này, chuyện mà anh đã nói với tôi trước đó ấy, quay về tôi đã suy nghĩ rồi.” Lúc này Thịnh Chiêu chỉ muốn vội vã để cũng có thể giúp đỡ “tri kỷ” một chút, thành ra rất tích cực hỏi. “Trước đó anh bảo anh mất bộ xương ấy, trông nó như thế nào vậy?”
Hình Ứng Chúc cũng hơi bất ngờ, nhìn cậu một cái.
Hắn còn tưởng với lá gan của Thịnh Chiêu, đừng nói đến nhắc lại chuyện này, mà chỉ riêng việc có dũng khí ngồi chung dưới một mái nhà ăn cơm với hắn đã là cả một sự cố gắng rồi. Ai mà ngờ khả năng tiếp nhận của cậu là khá như vậy.
Quả nhiên là đám người chủ nghĩa duy vật chết tiệt, Hình Ứng Chúc muốn: Miệng nói ra không được câu nào là thật lòng.
Thật ra Hình Ứng Chúc cũng không quá vui vẻ khi nhắc tới chuyện này, bởi vì nó luôn nhắc nhở hắn đã làm “mất” xương của mình như thế nào. Đối với hắn mà nói đó chẳng phải là trải nghiệm tốt đẹp gì, gần như có thể được xếp vàng hành động đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của ông chủ Hình.
Với Hình Ứng Chúc, những chuyện khác đều không quan trọng, chủ yếu là chuyện bị mất mặt, khiến hắn không thể nào nhẫn nhịn được.
Thế nhưng hiện tại Hình Ứng Chúc không ngăn nổi sự nhiệt tình của Thịnh Chiêu. Cậu không nói gì cả, chỉ quỳ bên cạnh bàn trà, hai mắt long lanh nhìn hắn, trên mặt viết mấy chữ to “Tôi Siêu Có Ích”, “Tôi Có Siêu Nhiều Ý Tưởng”, chỉ sợ Hình Ứng Chúc sẽ từ chối cậu.
Ông chủ Hình đã tung hoành khắp nhân gian và yêu giới nhiều năm, thế mà lại hết lần này tới lần khác bị cậu sinh viên đại học loài người không có tiền đồ này chọc cho mất hết bình tĩnh, nhiều đến mức như thể phản xạ có điều kiện nhìn thấy là tức. Hiếm có khi nào Thịnh Chiêu lại trưng ra cái mặt đáng yêu như vậy, tự nhiên hắn lại thấy khá hài lòng.
Có thể thấy rằng điểm mấu chốt của chủng loài này là để người khác chà đạp.
“Nói với cậu rồi, là rồng, lưng có hai cánh.” Hình Ứng Chúc không quá vui vẻ đáp. “Dù sao cũng chỉ còn lại một đống xương thôi, vảy trông thế nào cũng không quan trọng.”
“Lớn không?” Thịnh Chiêu bắt đầu ghi chép các thông tin bổ sung.
“… Cũng kha khá?” Hình Ứng Chúc đáp: “Tôi không rõ lắm.”
“Là xương của anh mà sao anh lại không rõ lắm.” Thịnh Chiêu khó hiểu hỏi lại. “Anh dài cỡ nào mà anh không biết à?”
“Theo như đúng nguyên gốc thì, nếu bảo có thể che trời thì hơi cường điệu quá, nhưng quấn ba vòng quanh núi Hoa Sơn chắc cũng không thành vấn đề.” Hình Ứng Chúc nói. “Chỉ là tôi không xác định được sau khi bị người ta lấy đi thì hình dáng sẽ ra sao nữa.”
Thịnh Chiêu nghĩ thấy cũng đúng. Hình Ứng Chúc là một đại yêu quái, vậy thì người có thể lấy mất xương của hắn hẳn cũng không phải con người. Nói không chừng còn có phương thức để giấu nó đi, ví dụ như thu nhỏ lại hay tương tự vậy.
Vì vậy Thịnh Chiêu tạm thời bỏ qua chủ đề này, đổi một hướng phỏng vấn khác.
“Vậy anh đã tìm ở những đâu rồi?” Thịnh Chiêu hỏi.
“Không tìm.” Hình Ứng Chúc nói: “Tôi luôn ở nhân gian, nhưng cũng không cảm nhận được xương của mình ở đâu.”
“…Anh trông thế mà không đi tìm lần nào á?” Thịnh Chiêu trợn mắt há mồm hỏi.
Hình Ứng Chúc nhíu mày, như thể cậu vừa hỏi một câu hết sức vô nghĩa.
“Không thì sao?” Hình Ứng Chúc nói: “Thế gian này biến đổi không ngừng, từ bãi biển hóa nương dâu, chẳng lẽ tôi đi lật tìm từng gốc cây ngọn cỏ?”
“…Cũng phải.” Thịnh Chiêu nói.
Thịnh Chiêu nghĩ một lát, cảm thấy những gì Hình Ứng Chúc khá đúng. Thế gian rộng lớn như thế, trên bề mặt trái đất còn đầy nước, nếu cứ thế đi tìm khơi khơi vậy thì cũng phi thực tế thật.
Nhưng như đã nói, Hình Ứng Chúc chỉ toàn tìm kiếm thụ động dựa vào cảm giác, thật khiến Thịnh Chiêu cạn lời. Thậm chí cậu còn có nghi ngờ rằng bao nhiêu năm qua Hình Ứng Chúc không tìm được thứ hắn muốn không phải vì bộ xương bị người ta giấu ở nơi nào hiểm hóc lắm mà chỉ vì ông chủ Hình nhà ta lười ra khỏi cửa để đi tìm mới không tìm thấy đấy thôi.
Nghĩ vậy, Thịnh Chiêu tắt màn hình điện thoại, quay sang nhìn Hình Ứng Chúc, nghiêm túc nói: “Nếu vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể sử dụng một ngoại lực cao cấp để tập trung tìm kiếm thứ tương tự.”
Hình Ứng Chúc trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói, “Nói tiếng người đi.”
Thịnh Chiêu thoáng lúng túng, khi cậu lên tiếng lần nữa, vẻ mặt hơi kỳ lạ. Cậu cẩn thận thấp thỏm liếc nhìn sắc mặt Hình Ứng Chúc, sau đó hắng giọng một cái, hồi sau mới ấp a ấp úng hỏi: “Hay là… anh đến bảo tàng ngó thử xem.”
Hình Ứng Chúc: “…”
Hắn xin phép thu lại cái nhìn mới mẻ về Thịnh Chiêu mới vừa rồi. Hắn không nên mong đợi gì ở Thịnh Chiêu mới phải.
Tuy nhiên, mười ba tiếng sau, khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kim Lăng, Hình Ứng Chúc bước xuống xe, đối mặt với con đường vắng vẻ, hiếm có khi nào lại trầm mặc rất lâu.
“Sao vậy?” Thịnh Chiêu kéo vali cho hai người, nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu. “Ông chủ, không đi à? Ở đây không phải chỗ gọi xe, bãi xe ngầm ở bên dưới cơ.”
“Thịnh Chiêu.” Một hồi lâu sau, Hình Ứng Chúc phóng mắt nhìn thẳng về phía đèn đường ở xa xa, chậm rãi lên tiếng, “Có phải cậu dùng bùa ngải gì lên tôi không?”
Bằng không sao hắn lại thực sự chấp nhận đề nghị ngu ngốc của Thịnh Chiêu, theo cậu đến Kim Lăng ngay trong đêm cơ chứ.
Hình Ứng Chúc không tài nào hiểu được, rốt cục mình trúng phải bùa ngải gì mà đầu óc u mê đồng ý ngay, còn cảm thấy lời cậu ta nói có lý nữa.
Thịnh Chiêu: “…”
Thịnh Chiêu nuốt ngụm nước miếng, dè dặt đặt vali vào giữa hai ngươi, cố gắng nói lý lẽ với Hình Ứng Chúc: “Ông chủ, anh không thể nói như vậy nhé. Tôi là người phàm, làm sao dùng bùa ngải gì lên anh được —— anh nói ngược lại thì có lý hơn đấy.”
Bởi vì có Thịnh Chiêu cắt ngang, sự tự hoài nghi bản thân của Hình Ứng Chúc thoắt cái đã biến thành sự ghét bỏ đối với Thịnh Chiêu, quay sang nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân.
Thịnh Chiêu thề, mặc dù Hình Ứng Chúc không nói một câu nào nhưng dường như cậu có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn viết rành rành câu khiếu nại “cậu mà cũng xứng đáng để tôi phải âm mưu toan tính à”.
Quả nhiên không trật đi đâu được, câu tiếp theo của Hình Ứng Chúc là: “Tôi hạ bùa ngải cậu? Có đáng tiền vốn bỏ ra không.”
Thịnh Chiêu: “…”
Lần trước cậu không nên đem tiền vốn quản lý ra để trêu đùa Hình Ứng Chúc mới phải!
Bằng hai lần gián đoạn đó, sự tự nghi ngờ bản thân trong thời gian ngắn ngủi của Hình Ứng Chúc nhanh chóng tan biến. Hắn xoay người nhìn chung quanh một vòng, sau đó cất bước, sải dài chân đi về phía bãi đậu xe mà Thịnh Chiêu chỉ.
Thịnh Chiêu nhanh chóng kéo vali hành lý đuổi theo hắn. Thoạt trông, chẳng những cậu không cảm thấy ý tưởng của mình là một ý tồi, mà còn thấy bản thân mình giỏi quá trời quá đất, đến mức không thể kìm được sự tự đắc trong lòng. Đối mặt với nguy cơ bị ông chủ Hình mỉa mai cũng nhất quyết phải khoe khoang đôi câu.
“Thật ra thì tôi cảm thấy phỏng đoán của tôi rất có cơ sở khoa học.” Thịnh Chiêu nói: “Các chuyên gia, học giả và những người làm dự án chuyên nghiệp chắc chắn tìm nhanh hơn hai chúng ta ngồi mò kim đáy bể. Anh thấy đấy, bọn họ tìm được cái gì cũng đều đặt chung hết ở một chỗ, anh chỉ cần tới, đi dạo một phòng, chẳng phải dễ dàng như xem mục lục thế giới à?”
Thịnh Chiêu càng nói càng sôi nổi, hào hứng quá còn mạnh dạn vỗ vai Hình Ứng Chúc một cái, nhiệt tình “động viên” hắn. “Nên là nếu không tìm thấy gì trong Bảo tàng Cổ vật Kim Lăng cũng không sao, chúng ta lại đi tìm tiếp ở mấy bảo tàng Bắc Kinh.”
Hình Ứng Chúc: “…”