Hình Ứng Chúc phải thầm niệm ba lần câu “Cậu ta là người, mình không thể ăn, ăn vào sẽ bị sét đánh” mới có thể miễn cưỡng kìm nén được ý nghĩ muốn quẳng Thịnh Chiêu xuống nước.
Thịnh Chiêu lại chẳng chút nào hay biết mình vừa mới hút chết thoát khỏi tình huống nguy hiểm cỡ nào. Cậu ngờ vực nhìn thẻ căn cước trong tay rồi lại nhìn Hình Ứng Chúc, chần chừ hồi lâu mới ấp a ấp úng, run rẩy nói, “…Thật ra thì ông chủ này, chẳng phải anh là đại yêu quái à, không bay về được ư?”
Hình Ứng Chúc: “…”
Đột nhiên Hình Ứng Chúc quay sang, dùng ánh mắt khiếp sợ theo kiểu “Cậu có còn là người không hả” để nhìn cậu, giọng điệu đầy vẻ than thở, “Mới rồi cậu cũng thấy tôi hộc máu rồi chứ.”
“Ừ ——” Thịnh Chiêu ngơ ngác đáp lại.
Hình Ứng Chúc cắn răng nghiến lợi: “Vậy mà cậu còn bảo tôi bay!”
Thịnh Chiêu: “…”
Quả đúng là hơi thiếu suy nghĩ thật. Thịnh Chiêu nghiêm túc kiểm điểm bản thân. Cậu đâu thể chỉ dựa vào việc Hình Ứng Chúc bây giờ đang vui vẻ khỏe mạnh mà bỏ qua luôn thực tế rằng hắn vừa đánh nhau với một con rồng.
“Thẻ căn cước là thật đấy.” Hình Ứng Chúc tức giận nói. “Nhận theo diện đặc biệt.”
Thịnh Chiêu hiểu rồi —— Nhất định là Hình Ứng Chúc làm hộ khẩu xanh thường trú nhân ở Thượng Hải theo diện trao đổi đầu tư chứng khoán, cậu nghĩ.
Nhập cư đúng là một chính sách xịn xò, Thịnh Chiêu thầm cảm thán, có thể khiến một lão yêu quái ngàn năm tuổi bước chân vào xã hội hiện đại.
Không phải giấy tờ giả là được rồi. Không cần biết năm sinh trên căn cước chênh bao nhiêu so với tuổi thật của Hình Ứng Chúc, dùng được là được.
Theo bản năng Thịnh Chiêu sờ túi quần, định lấy điện thoại ra để đặt vé, sau đó mới phát hiện ra điện thoại và cả hành lý của mình đã cùng nhau hy sinh anh dũng, bây giờ đang cách xa cậu chừng hơn sáu trăm cây số.
Cũng may căn cước của Thịnh Chiêu luôn để bên mình, cùng với thẻ mở cửa, được bảo vệ cẩn thận trong túi có khóa kéo nên cả hay đều may mắn tai qua nạn khỏi.
Thịnh Chiêu vội vàng vẩy nước trên người mình đi, tính lấy đồ trong túi ra xem có tổn thất gì không. Kết quả vừa bỏ ra đã phát hiện thẻ mở cửa luôn được cất cẩn thận đã gãy đôi.
Thịnh Chiêu luống cuống tay chân bỏ tạm thẻ căn cước lên ngậm bằng miệng, đau lòng nhìn cái thẻ mở cửa gãy làm hai nửa.
Tấm thẻ này gãy một cách rất kì lạ. Ở nơi bị gãy đôi không có dấu vết như là bị đè ép làm gãy, mà giống như bị ai vô cớ dùng kéo hoặc dao sắc cắt làm đôi vậy. Chiếc thẻ có chất liệu rất tốt giờ lại trở nên vụn vỡ. Thịnh Chiêu vừa đụng nhẹ một cái, trên bề mặt đã nứt toác.
Cậu khá sững sờ, hơi không hiểu lắm.
Thẻ này bình thường cậu luôn giữ bên người, độ cứng của nó cậu cũng biết rất rõ. Đừng nói là chỉ đụng nhẹ một cái đã vỡ thế này, cậu còn từng dùng nó thay dao rọc giấy để mở kiện hàng nữa kìa mà nó chẳng xước vệt nào.
Lúc này Hình Ứng Chúc đã đang đi dọc theo bờ nước. Thịnh Chiêu cầm hai mảnh của chiếc thẻ trên tay, đột nhiên nhớ tới những lời dặn không rõ ràng lắm của Hình Ứng Chúc trước khi cậu rời Thương Đô.
Lúc ấy hắn sợ mình gặp nguy hiểm à, Thịnh Chiêu nghĩ, nên mới bảo mình mang thẻ theo?
Càng nghĩ Thịnh Chiêu càng cảm thấy có khả năng này. Cậu cẩn thận nhớ lại. Khi đó ở trong nước cậu có một ‘lớp màng’ bảo vệ không biết từ đâu ra, chẳng những không bị thương mà còn có thể thở dưới nước.
Đương nhiên cậu không nghĩ mình đột biến có khả năng kì dị, giống kiểu người nhện bị nhện cắn xong thì có khả năng khác người. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cho rằng có tới tám chín phần là do Hình Ứng Chúc đã làm cái gì đó thần bí yểm lên người cậu.
Thịnh Chiêu nhớ mang máng khi đó lúc mình cúi đầu nhìn loanh quanh… hình như loáng thoáng thấy ánh sáng huỳnh quang kia bắt nguồn từ túi mình mà ra.
—— Vậy thứ này được làm bằng gì?
Trong một khắc, Thịnh Chiêu như được ban phúc, suy nghĩ sáng sủa hẳn ra. Trong đầu cậu giống như màn hình đen có thật nhiều hàng chữ bay vụt qua như bình luận trên video. Tay chân cậu mềm nhũn, đi theo Hình Ứng Chúc, vô thức hỏi ra câu này.
Bước chân của Hình Ứng Chúc hơi khựng lại, quay ra nhíu mày nhìn cậu, ánh mắt dừng trên tay Thịnh Chiêu rồi lại nhìn mặt cậu, có vẻ như hắn cũng bất ngờ khi cậu hỏi vậy.
Nhưng có lẽ bởi vì đã bị Thịnh Chiêu nhìn thấy “nguyên hình” rồi nên Hình Ứng Chúc cũng chẳng muốn phí công lừa gạt cậu làm gì.
“Là vảy của tôi.” Hình Ứng Chúc nói.
Không hiểu sao Thịnh Chiêu lại thấy lòng mình hơi nghẹn lại, có cảm giác khó chịu.
Thật là một ông chủ tốt, Thịnh Chiêu nghĩ, vừa lo lắng cho an nguy của mình, còn bảo vệ mình. Dù tính tình hơi đanh đá nhưng ít ra vẫn nhắc nhở trước để mình không bị nguy hiểm, so với những tên tư bản vô lương tâm ngoài kia còn tốt hơn một vạn tám ngàn lần.
Khó trách được vì sao Hình Ứng Chúc lại bảo rằng thẻ vào cửa mất rồi sẽ không làm lại được —— vảy rắn là hắn tróc từ trên người mình ra đấy, chắc là phải đau lắm.
Càng nghĩ Thịnh Chiêu càng thấy xót xa, thậm chí còn thấy hơi thương thương.
Cậu cảm động muốn rơi nước mắt, nhanh chân rảo bước đuổi theo Hình Ứng Chúc, vừa áy náy vừa tự trách nói với hắn, “Lần này tôi không nghe lời anh, cuối cùng lại liên lụy anh phải tới cứu tôi. Anh yên tâm, thẻ vào cửa này anh không cần làm lại cái khác cho tôi đâu, sau này tôi bớt đi ra ngoài là được, không sao hết. Ông chủ, anh đừng vì tôi mà tổn thương đến bản thân mình —— “
“Gì cơ?” Hình Ứng Chúc thấy hơi khó hiểu, hỏi lại, “Không làm lại được là vì lần trước thay vảy tôi chỉ rụng có hai cái thôi.”
Thịnh Chiêu: “…”
Xem như tôi chưa nói gì hết, Thịnh Chiêu nghĩ.
Hình Ứng Chúc trầm ngâm nhìn cậu một lúc, giống như vừa được cậu nhắc nhở chuyện gì đó, xoay người lại túm cổ áo cậu lôi về phía trước.
“Ơ ơ ơ ——” Thịnh Chiêu lảo đảo bước chân lóng ngóng đi theo hắn, chật vật vỗ mu bàn tay Hình Ứng Chúc đang túm cổ mình, “Tôi không nghỉ nữa, tôi tự đi được, tự đi là được chứ gì!”
Hình Ứng Chúc liếc cậu một cái, buông tay ra, hừ một tiếng không rõ nghĩa.
“Thịnh Chiêu, tôi còn chưa hỏi cậu.” Hình Ứng Chúc lạnh lùng nói: “Hai tiếng trước cậu nhắn cho tôi bảo rằng đang trên đường về —— Đây gọi là đang trên đường về của cậu đấy à?”
Tới rồi đây, Thịnh Chiêu nghĩ, để đông cho đất lạnh* tuy muộn nhưng cũng đã tới.
(*cụm từ gốc là 秋后算账, có nghĩa là trừng trị hoặc trả đũa ai sau khi họ đã làm xong việc hoặc sau khi một khoảng thời gian đã trôi qua. Nó có thể được hiểu như việc chờ đợi và tính toán sau khi một sự việc nào đó đã kết thúc. Từ “秋后” có nghĩa là “sau mùa thu” – thời điểm cuối năm hoặc sau khi mùa thu kết thúc, còn “算账” có nghĩa là tính toán hoặc trả thù. Câu tiếng Việt gần nghĩa là “Để đông cho đất lạnh, để người ta lỡ nhịp cho mình vung tay”)
“Sao cậu lại chạy tới chỗ đó?” Hình Ứng Chúc hỏi tiếp, “Không phải tôi đã bảo cậu tránh đi rồi à?”
Thịnh Chiêu nhăn nhó xoa cổ. Hình Ứng Chúc liếc mắt thấy động tác của cậu, tuy không nói gì nhưng vẫn bước chậm lại, chờ cậu.
“Tôi…” Thịnh Chiêu tự biết mình đuối lý, hắng giọng một tiếng, chột dạ nói: “Là tại tôi hành hiệp trượng nghĩa.”
Hình Ứng Chúc im lặng một chốc, sau đó nói thẳng tuột, “Vậy thì e là cậu phải xin lỗi bốn chữ này rồi.”
Thịnh Chiêu cũng biết rằng đứng trước mặt Hình Ứng Chúc mà nói câu “hành hiệp trượng nghĩa” này thật giống như đang đùa cợt, nhưng dù sao cậu cũng nói thật. Bất kể người tên Trương Khai Thắng kia hiện giờ là người hay là quỷ thì thì sự thật là cậu đã tìm được tung tích của anh ta.
Thịnh Chiêu thẹn quá hóa giận nói: “Mặc dù hành hiệp trượng nghĩa không thành công nhưng hành động của tôi là có mục đích mà!”
“Được rồi.” Hình Ứng Chúc mệt mỏi thở dài. Tối nay hắn vừa đánh một trận, lại bị Thịnh Chiêu chọc giận một trận nữa, quả thật quá mệt mỏi. Lúc này toàn thân rã rời hơi buồn ngủ. “Sau đó thì sao?”
Thịnh Chiêu suy nghĩ một lát xem nên kể từ đâu, nghĩ ngợi rất lâu mới kể từ đầu cho Hình Ứng Chúc nghe. Bao gồm cả chuyện cậu gặp Trương Khai Thắng trên máy bay, rồi hôm sau biết tin anh ta mất tích, sau đó lại bắt gặp anh ta khi đang ở trên xe thế nào, cậu rất căng thẳng, không dám bỏ sót dù chỉ một chi tiết.
Đến cả chuyện cái bóng chập chờn sau gáy Trương Khai Thắng, Thịnh Chiêu cũng đều nói cho Hình Ứng Chúc nghe.
Nghe xong, trong mắt Hình Ứng Chúc hơi lóe lên, như phản ứng lại.
“Cậu không nên đuổi theo anh ta.” Hình Ứng Chúc nói: “Nó dùng anh ta để nhử cậu, mà lần nào cậu cũng cắn câu.”
Về sau Thịnh Chiêu cũng đã tự phát hiện ra rồi, chỉ tiếc là cậu nhận ra quá muộn, đã bị dụ vào tròng mất tiêu, muốn chạy cũng không kịp.
“Nhưng mà tôi không hiểu, nó nhử tôi làm gì?” Thịnh Chiêu không giải thích nổi. “Tôi có gì đáng giá để nó tấn công đâu?”
“Cậu ở trong tòa nhà của tôi lâu rồi, trên người cậu có mùi của tôi.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu: “…”
Lời này nói ra xong tự nhiên lại mang một tầng nghĩa khác. Giữa núi rừng hoang vắng, cô nam quả nam, sếp tự nhiên lại thổ ra một câu như thế, nếu không phải đã biết trước hắn là yêu quái nghìn năm tuổi chứ không phải người thì Thịnh Chiêu còn hoài nghi mình đang bị hắn quấy rối.
“Sao lại dính mùi được.” Thịnh Chiêu hỏi một cách khó khăn. “Tôi với anh có tiếp xúc thân mật gì đâu.”
Hình Ứng Chúc nhìn cậu vẻ kì quái, “Cậu không phát hiện ra là thời gian gần đây cậu không còn bị xây xước gì nữa à?”
Đột nhiên Thịnh Chiêu ngẩn người, nhận ra hình như đúng là có chuyện như thế thật.
Hình Ứng Chúc không nhắc, cậu cũng không để ý. Mấy tháng nay, cậu chưa một lần nào ‘đổ máu’. Đừng nói là bị xây xước gì, đến va đầu cụng trán cũng không có luôn.
“…Nó hoạt động theo nguyên tắc nào vậy?” Thịnh Chiêu cứ như vừa tìm được thế giới mới, giọng đầy vẻ kinh ngạc, “Ông chủ, anh kiêm luôn cả trừ tà à?”
“Tên cậu là Thịnh Chiêu, trong tên có kim có đao, sát khí quá nặng, không áp chế được nên đổ máu là chuyện bình thường.” Lần này Hình Ứng Chúc lại không trêu chọc gì cậu, chỉ bình thản nói. “Trên đời này không có thứ gì sát khí nặng hơn tôi được, nên cậu ở bên tôi lâu, sát khí trên người tự nhiên sẽ bị tôi trấn áp.”
Nếu lời này được nói vào một tuần trước, Thịnh Chiêu dám khẳng định rằng mình sẽ cảm thấy Hình Ứng Chúc đang nói khùng nói điên.
Nhưng bây giờ Thịnh Chiêu đã tận mắt nhìn thấy Hình Ứng Chúc “sát” đến thế nào, tin hắn ngay không chần chừ nửa giây.
“Thế nên bởi vì tôi ở cùng anh lâu ngày, nó muốn ăn thịt tôi à?” Thịnh Chiêu thấy là lạ, “Vậy nghĩa là nó muốn ăn tôi hay muốn ăn anh vậy?”
Hình Ứng Chúc dừng một lúc, không biết nên dùng lời nào để có thể giải thích ngắn gọn về Tế nhân cho Thịnh Chiêu nghe, thế là dứt khoát nói một cách vắn tắt hết sức, “Cậu có thể hiểu nó như là sự trung hòa giữa hai trường hợp khác nhau.”
“Là sao?” Thịnh Chiêu hỏi.
“Là như vậy, muốn trở thành ác yêu nhưng không đủ khả năng thì sẽ phải ăn thịt người. Nhưng đại yêu có khả năng rồi, nếu muốn có thể ăn thịt các tiểu yêu khác.” Hình Ứng Chúc nói.
“Hiểu.” Thịnh Chiêu tự mình bổ sung vào phần giải thích cho bản thân, “Quân đen ăn quân đen.”
“Còn về thứ mà cậu thấy dưới nước đó, nói theo cách của các cậu thì cũng có thể coi là rồng —— nhưng nó là một con dị dạng.” Hình Ứng Chúc nói. “Hơn một ngàn ba trăm năm trước, ở nhân gian các cậu có một thuật sĩ đã phong ấn nó dưới lòng đất của Thượng Hải.”
Hơn một ngàn ba trăm năm —— Thịnh Chiêu tính toán thử một chút, “Thời Đường à?”
“Hình như thế.” Hình Ứng Chúc đáp. “Thuật sĩ kia hình như họ Lý.”
Thịnh Chiêu không nắm rõ về lịch sử huyền học cho lắm, nghe như vịt nghe sấm, không hình dung ra được gì cả, chỉ có thể tiếp tục nghe Hình Ứng Chúc nói.
“Nó không giống với yêu quái bình thường, có thể coi là yêu thú. Xét về năng lực, mạnh hơn các đại yêu quái khác rất nhiều.” Hình Ứng Chúc giải thích. “Thời gian trước, phong ấn của nó đột nhiên bị nới lỏng nên nó mới vùng lên và bắt đầu quấy phá. Nó gấp gáp giết nhiều người như thế là bởi vì muốn tìm một con đường tắt, nuốt chửng sức mạnh để có thể nhanh chóng thoát khỏi phong ấn.”