Tiểu yêu quái bị đè dưới thân, một đêm nồng nàn.
Vừa tỉnh lại là yêu cốt lập tức muốn nứt hết cả, cả người đau nhức vô cùng.
Ánh sáng bị ngăn cách ở bên ngoài. Bạch Phó Tinh được bọc trong quần áo của người kia, vừa động một chút là đã lập tức cảm giác được từng khớp xương hư bị nghiền nát đến chua xót.
Huyệt thái dương của cậu có chút đau, chỉ nhớ rõ lúc mới bắt đầu là bản thân vẫn còn đang ở vị trí chủ động, sau đó đột nhiên bị người ta xoay người đè lại, rồi lúc sau nữa
Mặt của Bạch Phó Tinh nóng lên.
Lúc sau, cậu đã lập tức hôn mê bất tỉnh, không nhớ rõ cái gì nữa hết.
Cậu, thế mà lại bị một nhân loại làm như vậy như vậy! Lại còn hôn mê bất tỉnh! Nếu như cậu mà biết một chút về chi tiết trong phương diện kia thì cũng sẽ không đến mức khi đao thật kiếm thật rồi lại bị động như vậy đâu chứ!
Bạch Phó Tinh có chút khuất nhục, sờ sờ lỗ tai, tai thỏ và đuôi thỏ đã xuất hiện không biết từ khi nào, làm cách nào đi nữa cũng không thu hồi lại được.
Tối hôm qua, ý thức của hai người đều không rõ ràng lắm.
Nếu người này tỉnh lại rồi phát hiện lỗ tai và đuôi của mình thì...
Bạch Phó Tinh nhìn người nọ một cái. Ánh sáng tối tăm, Bạch Phó Tinh biến một ngọn lửa ra, tối hôm qua cậu đã hao phí quá nhiều khí lực nên ngọn lửa yếu hơn bình thường rất nhiều.
Người trước mắt có ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, tỷ lệ khuôn mặt hoàn mỹ đến kỳ lạ. Bỏ đi mấy cái khác, công bằng mà nói thì có sao nói vậy, người này là người đẹp nhất mà cậu từng thấy.
Nhưng mà đẹp thì được cái ích gì?
Bạch Phó Tinh cười lạnh ở trong lòng.
A, đồ cầm thú.
Lông mi của cầm thú giật giật.
Bạch Phó Tinh thầm nghĩ không hay rồi, nhìn nhìn cửa động, thật ra cũng không sâu lắm, cậu đoán chừng mình có thể tự thoát ra ngoài nên sau đó lập tức nhanh chóng bỏ chạy.
Sau khi trở về thì ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, trên đầu cậu đã là một vòng yêu quan tâm lo lắng. Một đám tiểu yêu quái cúi người vây quanh cậu, nhìn thấy cậu tỉnh lại rồi mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm: "Không chết là tốt rồi. "
Bạch Phó Tinh: "..."
Cổ họng của Bạch Phó Tinh không thoải mái, cậu cầm ly nước lên, một hơi uống hết một ly nước lớn rồi hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi vậy?"
"Ngủ suốt ba ngày rồi đó!"
Bạch Phó Tinh một vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà xoa xoa cái eo đau nhức, vừa ngẩng đầu đã đối diện với mấy đôi mắt muốn hóng chuyện.
Mọi người đều muốn nghe cậu miêu tả chút gì đó.
"..." Bạch Phó Tinh bình tĩnh nói: "Mấy người nghĩ nhiều rồi, không xảy ra chuyện mà các người nghĩ đâu, đi ra ngoài hết đi. "
...
Đoạn thời gian trước, Cố Nghịch bị mất ngủ dữ dội nên hắn nghe theo lời dặn của bác sĩ đi giải sầu. Đi tới nơi này rồi hắn mới giật mình nhận ra đây là nơi từng xuất hiện trong giấc mơ của mình, chờ đến khi phản ứng lại thì bản thân đã lạc đường.
Sau đó là rơi vào trong động cùng với thiếu niên.
Một nơi rất trống trải, điện thoại di động bắt được tín hiệu, một chuỗi dài các cuộc gọi nhỡ hiện lên. Cố Nghịch gạt qua.
"Anh!!!" Đầu dây bên kia vô cùng mừng rỡ nói: "Hu hu hu anh ơi, cuối cùng thì anh cũng nhận điện thoại rồi! Anh mà còn tiếp tục không trả lời điện thoại nữa thì em sẽ báo cảnh sát luôn mất! Anh đang ở đâu? Anh bị bắt cóc sao? Người ta có làm khó dễ gì anh không? Bọn bắt cóc muốn bao nhiêu tiền?"
"..."
Chỉ chốc lát sau, trợ lý Tô đã mang theo một đám người phong trần mệt mỏi chạy tới, nước mắt lưng tròng nói: "Anh, anh còn sống thật tốt! Nếu em không thể tìm thấy người thì em đã gọi cảnh sát luôn rồi! "
Người đại diện nhìn xung quanh rồi nhíu mày nói: "A Nghịch, sao cậu lại ở một nơi hẻo lánh như vậy? Gà không thèm đẻ, chim không muốn ỉa, phạm vi trăm mét xung quanh cũng không có nhà ai, Tiểu Chu còn tưởng cậu bị bắt cóc rồi đấy."
"Lạc đường." Cố Nghịch nói: "Hai ngày nay có ai tìm tôi không?"
Trợ lý Tô do dự một chút rồi đưa điện thoại di động qua.
Cố Nghịch gọi lại một cuộc gọi nhỡ.
Bên kia truyền đến giọng nói đặc biệt khó chịu của Phó Tri Cẩn, nói chuyện như rống lên: "Ai đấy?!"
Cố Nghịch bình tĩnh nói: "Là tôi, Cố Nghịch."
Bên kia ngẩn người một lúc rồi mắng: "Cậu còn sống sao!"
Cố Nghịch nói: "Gửi kịch bản tới đi. "
Mấy ngày nay đạo diễn Phó không liên lạc được với người khác, tính tình động một cái là nổ, hùng hùng hổ hổ nói: "Đừng tưởng..."
Cố Nghịch cúp điện thoại.
Tất cả mọi người: "..." Im lặng không nói gì.
Dám nói chuyện với Diêm La sống như Phó Tri Cẩn kia thì chắc cũng chỉ có mình Cố Nghịch thôi nhỉ?
Phó Tri Cẩn, nổi danh là Diêm La sống, không có bất kỳ diễn viên nào có thể thoát mệnh bị mắng dưới tay hắn ta..
Hết lần này tới lần khác đều có rất nhiều người muốn dính vào tổ phim của hắn, không vì cái gì khác, cũng bởi vì ba chữ Phó Tri Cẩn này thôi là đã đủ đảm bảo chất lượng phim rồi.
Bộ phim tiếp theo của Cố Nghịch là của Phó Tri Cẩn, hai tháng sau gia nhập tổ.
Bộ phim này là Phó Tri Cẩn hơn nửa đêm chạy tới nhét cho Cố Nghịch, hùng hùng hổ hổ nói mình phỏng vấn một đám heo.
Trong biệt thự, Cố Nghịch đang suy nghĩ chuyện khác, không chút để ý mà lau khô tóc.
Lúc tỉnh lại, thiếu niên đã biến mất, phảng phất như bốc hơi vậy, bất cứ thứ gì có liên quan đều không để lại, ngoại trừ...
Cố Nghịch cụp mắt nhìn xuống, trên đầu ngón tay là một sợi lông trắng nhỏ. Là hắn tìm được từ trên bộ quần áo mà mình đã đắp cho thiếu niên kia.
...
Coi như năng lực hồi phục của Bạch Phó Tinh rất mạnh đi nữa thì lưng cậu vẫn đau nhức mất mấy ngày. Cậu muốn vất chuyện này ra sau đầu, không nghĩ đến nữa, nhưng lại phát hiện bản thân càng ngày càng trở nên sai sai.
Chẳng hiểu làm sao mà lúc nào cũng nhớ đến người kia?
Bạch Phó Tinh ngăn loại cảm giác kỳ quái này lại, cuối cùng lúc nửa đêm tỉnh giấc thì xuất hiện loại khát vọng hơi thở của người kia, muốn điên cuồng ôm lấy hắn.
...Liệu có phải là triệu chứng của kỳ động dục không nhỉ?
Bạch Phó Tinh suy nghĩ một chút, chạy đến dưới cầu vượt tìm Hồ Lão Cửu.
Hồ Lão Cửu đang xem bói, bên cạnh bày một tấm biển quét mã, nghiêm túc nói với người đến xem bói: "Chỉ cần nỗ lực thì tất nhiên sẽ đạt được kết quả, một bước lên trời. "
Người đàn ông vui vẻ quét mã trả tiền.
Bạch Phó Tinh tò mò nhìn chằm chằm vào hoa văn trên bảng hiệu.
Hồ Lão Cửu vừa mới thành công một vụ làm ăn nên tâm tình không tệ, thấy cậu lại đây thì hỏi: "Sao cháu lại tới đây? "
Bạch Phó Tinh được mọi người biết đến là một kẻ lười nhác, suốt ngày nằm liệt ở khách sạn yêu quái, căn bản không đi ra ngoài, không quen thuộc lắm với xã hội loài người.
Trên cầu vượt, xe cộ ùn ùn kéo đến, Bạch Phó Tinh nhìn chằm chằm chúng trong chốc lát, dựng ra hai cái tai thỏ.
Hồ Lão Cửu vội vàng kéo cậu đến một nơi khuất tầm nhìn trong dưới gầm cầu rồi nói: "Mau cất tai vào đi."
Bạch Phó Tinh ngoan ngoãn thu tai lại, không biết chuyện gì xảy ra mà gần đây tai thỏ cứ luôn không khống chế được mà xuất hiện.
Bạch Phó Tinh nhìn gầm cầu rộng rãi, phía trên thì ồn ào như nước chảy, nói: "Đây xem như là nhà ông sao? "
"Đây chỉ là nơi ta làm việc thôi." Hồ Lão Cửu khoe khoang nói: "Nhà ta còn tốt hơn cái chỗ này nhiều."
Bạch Phó Tinh phối hợp ném cho ông ánh mắt hâm mộ.
Hồ Lão Cửu: "..."
Hồ Lão Cửu hỏi: "Có chuyện gì không?"
Bạch Phó Tinh: "Thỉnh giáo ông một vấn đề..." Lúc nói chuyện, cậu có nhìn xung quanh một chút, vì mắt cậu rất tốt nên thoáng cái đã nhìn thấy tấm biển khổng lồ trên tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
Trên đó là một khuôn mặt quen thuộc, Bạch Phó Tinh ngây ngẩn cả người, tên cầm thú kia dù có hóa thành tro đi nữa thì cậu đều có thể nhận ra.
Bạch Phó Tinh chỉ chỉ: "Anh ta là ai vậy?!"
"Đây là ai mà cháu cũng không biết sao..." Hồ Lão Cửu phản ứng lại cậu vốn không hay đi ra ngoài nên không biết cũng phải, ông đổi giọng, nói: "Sao thế? Sao đột nhiên lại hỏi vậy? "
Bạch Phó Tinh: "Cháu tò mò thôi."
Hồ Lão Cửu chọc chọc điện thoại di động: "Chờ một chút, ta tra cho cháu xem. "
Bạch Phó Tinh lại nhìn chằm chằm điện thoại di động của ông, giơ tay lên muốn sờ một cái.
"Đây, tự mình xem đi." Hồ Lão Cửu đưa điện thoại di động qua.
Bạch Phó Tinh cẩn thận nhận lấy, nhìn chằm chằm quan sát điện thoại vài giây rồi mới bắt đầu xem nội dung trên màn hình.
Cố Nghịch.
Vừa ra mắt đã lập tức nổi, bộ phim đầu tiên đã giành được giải thưởng quốc tế danh giá, con đường nghệ thuật rộng mở. Làm người vừa khiêm tốn lại thần bí, đến nay vẫn không có một ai có thể tra được bối cảnh của hắn. Phòng làm việc của Cố Nghịch xếp hàng đầu trong nước, được biết đến với phong cách làm việc hiệu quả cao.
Dưới đây là một loạt các giải thưởng giành được, còn có những đánh giá lộn xộn về hắn, nào là: "Một gương mặt chinh phục toàn bộ làng giải trí", "Nhan sắc tự nhiên của nhân loại", "Thần diễn xuất", "Ảnh đế trẻ tuổi nhất"...
Vô cùng nhiều người la hét trong khu vực bình luận.
Bạch Phó Tinh: "..."
"Chờ một chút." Hồ Lão Cửu đột nhiên nhíu mày, bóp ngón tay: "Kiếp đào hoa của cháu..."
Bạch Phó Tinh bình tĩnh bóc giấy gói kẹo ra rồi lấy kẹo mút ăn.
Hồ Lão Cửu chấn động: "Kiếp đào hoa thế mà lại được phá rồi?"
Bạch Phó Tinh bình tĩnh đưa kẹo qua: "Vị dâu tây, ông ăn không?"
Hồ Lão Cửu chỉ chỉ đỉnh đầu của cậu.
Bạch Phó Tinh thu lại, tai thỏ thế nhưng không chịu thu lại, cậu chỉ đành giơ tay lên, ấn thủ công nó trở về.
Hồ Lão Cửu nghi ngờ nhìn cậu: "Có phải cháu ngủ với người khác rồi không?"
Bạch Phó Tinh xụ mặt, nghiêm túc nói: "Ông, không được nói lung tung."
Hồ Lão Cửu nhìn cậu trong chốc lát, lộ ra một nụ cười thiếu đánh: "Khà khà, ta nói sai rồi, là cháu bị người ta ngủ chứ gì."
Bạch Phó Tinh cắn nát đường trong miệng.
Hồ Lão Cửu hỏi: "Gần đây cháu có cảm giác chỗ nào không đúng không? Ví dụ như đặc biệt nhớ đến hơi thở của người kia, muốn tới gần người kia. "
Bạch Phó Tinh nhìn ông với cặp mắt khác xưa, trong lòng đã rất muốn vỗ tay điên cuồng cho ông rồi nhưng mà biểu tình trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: "Ông tiếp tục đi, cháu nghe một chút. "
Hồ Lão Cửu nói: "Trời xui đất khiến làm sao mà kỳ phát tình của cháu lại bị người câu ra, lại còn bị áp chế trở lại trong thời gian ngắn nên việc cháu dễ dàng sinh ra loại cảm giác lưu luyến đối phương cũng là thường tình."
Rất ngắn? Ông bảo thời gian rất ngắn???
Bạch Phó Tinh bình tĩnh hỏi: "Vậy loại tình huống này phải làm sao bây giờ? "
Hồ Lão Cửu đưa ra chủ ý cho cậu: "Lấy quần áo của hắn hoặc là thứ có dính hơi thở của hắn dính khoảng mấy ngày là xong việc, hoặc là lén lút đến nhà hắn ở vài ngày cũng được."
"Dễ dàng như vậy sao?" Bạch Phó Tinh có chút không thể tin được: "Vài ngày là được rồi ư?"
Hồ Lão Cửu lấy giọng điệu cao nhân chậm rãi nói: "Tình huống bình thường thì vẫn luôn dễ dàng như vậy, thích ứng vài ngày là tốt rồi."
Bạch Phó Tinh chờ ông nói tình huống đặc biệt.
Quả nhiên, Hồ Lão Cửu tiếp tục nói: "Trừ phi mang thai."
Bạch Phó Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may, cháu không thể."
Hồ Lão Cửu lắc đầu: "Khó nói lắm."
Bạch Phó Tinh: "..."
Bạch Phó Tinh nhìn ông giống như nhìn kẻ ngốc, tri kỷ cho ông một viên trân châu nhỏ rồi bảo ông đi mua đậu phộng mà ăn.
Hồ Lão Cửu khuyên nhủ: "Tốt hơn hết là cháu nên chuẩn bị trước đi, nếu quãng thời gian thích ứng mà dài hơn bình thường thì..."
Bạch Phó Tinh lập tức ngắt lời hắn: "Ông đừng có mà miệng quạ đen"
Hồ Lão Cửu: "Cháu lần theo hơi thở của hắn là sẽ dễ dàng tìm được nơi hắn ở thôi."
Như vậy thì sao chứ?
Mỗi ngày lại ăn trộm một bộ quần áo của người ta à?
Bạch Phó Tinh không muốn nói chuyện.
Mặc dù đã biết giải pháp nhưng Bạch Phó Tinh cảm thấy không cần thiết, tự mình chống đỡ vài ngày là tốt rồi.
Cho đến khi trái tim cậu bắt đầu từ ngứa ngáy, giờ đây đã trở nên cực kỳ khao khát...
Bạch Phó Tinh lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu mơ mơ màng màng, không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, giống như người kia đang ở bên cạnh mình vậy.
Bạch Phó Tinh rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, lần theo hơi thở của hắn mà đi tới một ngôi biệt thự thanh tĩnh. Vừa tới gần nơi này, luồng hơi thở ồ ạt ùa tới khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phòng ốc vô cùng sạch sẽ, trang trí rất tối giản, là phong cách kiểu lãnh đạm, tổng thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo và băng giá, một chút ấm áp cũng không có.
Cậu đi lên cầu thang, đẩy cửa phòng ra, hơi thở ở đây là mạnh mẽ nhất. Trong nháy mắt, tất cả sự khó chịu đều bị quét sạch. Bạch Phó Tinh hít một hơi thật sâu, nhịn xuống xúc động muốn nhào lên giường người ta mà lăn lộn.
Cậu mở tủ quần áo ra, cầm lấy một chiếc áo sơ mi, ôm chặt vào lòng như đang ôm lấy bảo vật. Bạch Phó Tinh ôm quần áo của hắn, hạnh phúc trở về khách sạn.
Chủ khách sạn vắng mặt quanh năm, chỉ có một con chim tên là Tra Tra chịu trách nhiệm thu tiền. Tra Tra lại đang tán tỉnh với chị gái ở quầy lễ tân, vừa nhìn thấy Bạch Phó Tinh liền mở miệng chào hỏi: "Tiểu Bạch về rồi sao?"
"Ừm." Tâm trạng Bạch Phó Tinh rất không tệ.
Quầy lễ tân chỉ có một chị bướm nhỏ xinh đẹp, thường đi đến xã hội loài người để mua mỹ phẩm lấp lánh, thuận tiện mua một ít đường để bán trong khách sạn, hầu hết đều được mua bởi Bạch Phó Tinh.
Bạch Phó Tinh cho cô một viên ngọc trai rồi chọn mua vài cây kẹo mút.
Chị bướm nhỏ vui vẻ xâu chuỗi lại mấy viên ngọc trai lấp lánh trên vòng đeo tay, nói: "Tiểu Bạch à, thật ra, nếu cậu thích ăn đường thì có thể tự mua mà, chỗ con người bên kia có nhiều loại lắm."
Bạch Phó Tinh vừa đi vừa duỗi thắt lưng: "Lười chạy."
Sau khi trở về phòng, Bạch Phó Tinh nặng nề nhào tới trên giường, ôm lấy áo của Cố Nghịch, chôn mặt trong áo sơ mi của hắn mà ngửi ngửi, trong chớp mắt đã hóa thành một cục lông xù chui vào trong, bọc mình kín mít.
Thoải mái quớ đi.
Cục lông nhỏ nhẹ nhàng rũ tai lắc lắc lư lư.