*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay không muốn gội đầu: Rồi sao? Tiếp theo đâu? Kết quả bắt gian đâu?
Komatsu Nana Chaoyang Funa: A a a a a đã hai ngày rồi đó, chủ tus đâu rồi? Không trở lại tình báo cho bọn tui chút tình hình chiến đấu sao? Tui giận! Ăn phải một trái dưa không hoàn chỉnh rồi!
Mị mị mị: Lần đầu tiên thấy người bị cắm sừng mà còn bình tĩnh như vậy, thật hi vọng cậu ấy không bị tổn thương a.
Trăm xuyên vọng nhai -> Mị mị mị: Tui nhìn ra được là chủ tus đã thực sự từng rất yêu, bằng không thì cần bao nhiêu dũng khí lớn như vậy mới có thể đi đối diện trực diện với cái loại cảnh tượng này.
Hình tròn khung vuông: Tra nam trên toàn thế giới đều bị nổ tại chỗ sao??
An Dụ Hân tới rồi nè: Chủ tus cố lên, ủng hộ cậu hết mình!
Yêu ma cà rồng: Chờ kế tiếp!
Viên thất thất lạp -> Yêu ma cà rồng: Chị em cùng nhau ngồi xổm hóng!
Mị mị mị: Vì sao đã hai ngày trôi qua rồi mà chủ tus vẫn chưa có động tĩnh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ……
Đói bẹp bẹp -> Mị mị mị: Phải có thời gian để đệm chứ, có ai gặp phải loại chuyện này phản ứng đầu tiên là đi tới trả lời cmt đâu?
Hành tinh đơn côi: Ba ngày rồi, chủ tus ơi, where are you now??
Komatsu Nana Chaoyang Funa: Bốn ngày………
—————— Đường phân cách cute ——————————
Ủa ủa ủa dụ gì vậy, sao đột nhiên có nhiều người bình luận thế? Thật là một đám quần chúng ăn dưa chẳng có tình người, muốn xem kịch à?
Hừ, không có cửa đâu!
Nói cho các người biết, lần này các người đến không chỉ không được ăn dưa, phỏng chừng còn bị nghẹn một túi cơm chó đó hí hí hí hí!
Thôi….. Lương ca nhắn Wechat cho tôi, bỏ qua một bên nha, chờ đến tối thì sẽ kể cho mấy người nghe.
—————— Đường phân cách cute ——————————
Hú tôi đã trở lại rồi đây!
Mấy thím muốn biết kết quả bắt gian sao? Để tôi nói cho các thím nghe, kết quả là không có kết quả gì hết, bởi vì căn bản chẳng có gian tình gì cả!
Buổi tối bốn ngày trước, tôi và anh ấy đã hẹn ở tầng mười một trong một khách sạn, tôi đứng trước cửa nhìn phiên bản thần với người của tôi giao chiến, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn gõ cửa.
Tôi lúc ấy đã nghĩ xong hết rồi, tôi hẳn là sẽ gõ cửa trước, sau đó anh ấy đi ra mở cửa, nhìn thấy tôi sẽ nghẹn họng nhìn trân trối, chột dạ đứng cứng đờ đỡ cửa, tôi cười lạnh một tiếng, dùng một chân đá văng cửa, đi vào, anh ấy hỏi tôi sao tôi lại đến đây, tôi sẽ nói đến chỗ anh hẹn pháo nha, anh ấy giở vờ trấn định mà giải thích với tôi, sau đó tôi liền đem ảnh chụp gửi trên Grape quăng vào mặt ảnh, ảnh quỳ xuống xin tôi cầu tình, tôi trợn trắng mắt, cao quý mà lãnh diễm thưởng cho ảnh một ánh mắt đồng tình, nói chúng ta kết thúc rồi, sau đó xoay người rời đi.
Lưu lại anh ta một mình khóc lóc thảm thiết trong phòng.
Cốt truyện mà tôi thiết kế lúc đó chính là như vậy, chỉ là không ngờ diễn biến thật sự của câu chuyện lại ngoài dự đoán của tôi.
Anh ấy đi ra mở cửa, tôi còn chưa kịp cười lạnh, anh ấy đã cầm tay nắm cửa kéo cửa ra, nói với tôi:
– Tới rồi.
Tôi:…….????
Anh ấy sao lại có cái bộ dáng đương nhiên như thế?
Tôi hỏi anh ấy, anh không có gì giải thích với em sao?
Anh ấy đóng cửa lại, đi đến bên cạnh tôi, liếc nhìn tôi đầy kì quái nói: “Giải thích cái gì? Em không thích phòng này?”
Tôi nhìn chiếc giường siêu lớn phủ kín hoa hồng còn có một vòng dây chuyền bằng pha lê, mí mắt và khóe miệng tôi ẩn ẩn run rẩy: “Em? Anh hỏi em?”
– Không hỏi em thì hỏi ai?
Anh ấy tựa hồ rất nghi hoặc.
– Anh anh anh không phải tới hẹn pháo sao?
– Đừng nói thô tục như vậy, hai chúng ta tới để thể nghiệm một chút cảm giác mới mẻ.
– Em —— chúng ta —— cả hai?
Tôi chỉ tôi và anh ấy.
– Bằng không thì sao?
Mắt thấy sắp bại trận, tôi vội vàng móc điện thoại ra, đưa đến trước mặt anh ấy.
– Anh rõ ràng là ——
Anh ấy nhìn thoáng qua, sau đó cạn lời mà nhìn tôi:
– Này còn không phải là em sao? Chơi nghiện rồi sao? Được rồi, đừng quậy nữa, mau đi tắm rửa đi.
Người nghẹn họng trăn trối bây giờ chẳng phải là anh ấy nữa, mà là tôi. Tôi mở to hai mắt nhìn anh ấy, miệng mở ra nhấp vào nhưng nói không ra một câu, một lát sau, tôi thật vất vả mới tổ chức lại ngôn ngữ xong, hỏi anh ấy:
– Anh sao biết đó là em?
– Ngày đầu tiên đã biết, ngày đó em giúp anh châm trà quên tắt di động, anh trong lúc vô ý thấy được.
Tôi quả thực muốn hộc ba búng máu.
– Vậy sao anh không nói với em, còn làm bộ làm tịch chơi em nhiều ngày như vậy?
Tôi con mẹ nó, ngẫm lại mấy ngày nay tôi trắng đêm không ngủ được, lại nghĩ đến anh ấy nhìn tôi dùng thân phận Tuesday thả thính anh ấy còn làm bộ không biết, lửa giận lập tức bùng lên.
– Là em nói sinh hoạt hai chúng ta không có cảm giác gì mới mẻ cả, muốn có chút kích thích.
Anh ấy chỉ chỉ mặt giường, nghiêm trang mà hỏi:
– Cái này có tính là kích thích không?
Có, con mẹ nó quá kích thích luôn ấy chứ……
– Em cho rằng anh ngoại tình, anh cũng không biết em mấy ngày nay trải qua những gì, em ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ anh không cần em nữa.
Trong lòng tôi tràn đầy lửa giận nhìn ánh mắt thản nhiên của anh ấy lại thành tràn đầy ủy khuất, tất cả mà hóa thành nước mắt chảy ra.
Tôi vừa khóc vừa lau nước mắt, nói cho anh ấy nghe năm ngày nay tôi bị dày vò đến thế nào, anh ấy thế nhưng hoàn toàn không biết, chỉ là nghi hoặc sao tính tình của tôi lại biến đổi lớn đến thế, anh ấy nghe tôi lên án xong, tất nhiên đau lòng, ôm tôi vào ngực, nhẹ nhàng mà vỗ lưng tôi, dỗ thật lâu mới hết khóc.
– Về sau không được chơi loại trò chơi này.
Anh ấy nhìn cảm xúc của tôi đã tốt hơn, xụ mặt nhắc nhở tôi.
Vào loại thời điểm này tất nhiên tôi có thể nói cái gì chứ, ngoan ngoãn mà gật đầu với anh ấy.
Sau khi tắm xong rồi, tôi nhảy cẳng lên giường, chờ Lương ca đến đây, tôi bò lên người anh ấy, chủ động hôn anh ấy.
Kế tiếp là một đêm không thể miêu tả.
Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ đây quân vương chẳng tảo triều*.
*: Trích trong Trường Hận ca của Bạch Cư Dị
Thật là sướng như lên mây~
Ai, quá sung sướng rồi, tôi bây giờ vẫn còn dư vị đây, nói thật, tôi vốn dĩ cảm thấy tôi và Lương ca trên giường làm không biết bao nhiêu lần, lúc trước còn nghĩ có phải nhan sắc sẽ đi xuống hay không, bây giờ nghĩ lại, tôi còn trẻ, còn thật nhiều tư thế chưa khai phá đâu!
Đúng rồi, còn một khúc đệm nhỏ nữa.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, tôi nằm ở trên giường, Lương ca xuống giường, cầm một cái hộp thật lớn đến trước mặt tôi, tôi hỏi là cái gì vậy.
Lương ca kêu tôi tự mình mở ra đi.
Tôi xe giấy gói ra, thế mà nhìn thấy bên trong là một chiếc máy chơi game Nintendo switch, là cái máy chơi game tôi muốn có nhất, thật lâu về trước tôi có nói với anh ấy, vốn dĩ cho rằng anh ấy khẳng định không để trong lòng đâu, nhưng không ngờ anh ấy vẫn ghi tạc, mua cho tôi.
– Em lúc trước có nói muốn mua, anh cũng không biết có mua đúng hay không, hình như là có thể chơi được trên TV, bên trong có rất nhiều trò. Tuy rằng anh không biết, nhưng em có thể dạy anh, anh sẽ học.
Lương ca nuốt nước miếng, hơi chút xấu hổ mà nói lời trong lòng ra:
– ……. Về sau, không cần phải chơi game cùng mấy người bậy bậy bạ bạ trên mạng nữa, nếu em muốn chơi, về sau anh có thể chơi cùng em, được không?
Tôi sửng sốt nửa ngày, sau đó mũi bắt đầu xót, vùi đầu vào trong chăn đột nhiên khóc lên.
Những chuyện thế này sau khi chấm dứt cảm xúc đều sẽ tương đối mẫn cảm, nhưng anh ấy còn chiều tôi thế này, thật là quá mức mà.
Sau đó tôi quấn lấy anh ấy lần nữa, ôm cổ anh ấy, nói: “Được.”
Vốn dĩ muốn giải thích với anh ấy, ngày đó chỉ là cố ý diễn trò cho anh ấy xem thôi nhưng mà quá xấu hổ, tôi nghĩ, về sau sẽ đối xử với Lương ca càng tốt hơn, coi như là bồi thường cho anh ấy.
END CHAPTER 5