Bây giờ tra nam đều bình tĩnh như vậy sao?
Bạn trai tôi thế mà lại đúng tình hợp lý nửa đêm ôm tôi còn đang bọc chăn trở về giường, buổi sáng mở mắt còn buồn ngủ mông lung mà hôn tôi.
Tôi tràn đầy oán giận mà nghĩ, anh ấy có phải xem tôi trở thành người khác rồi không?
Tôi click mở vài hình ảnh, cẩn thận cân nhắc một chút, tôi và vị tiểu thụ kia, kỳ thật cũng không khác biệt gì lớn, chỉ là mông không cong như cậu ta, mặt không nhỏ như cậu ta, chân không thon như cậu ta, nhưng mà không tới nông nỗi bị đè bẹp thế đâu.
Đàn ông thật là nông cạn mà!
Trong nháy mắt tôi có nghĩ tới, nếu không tôi ấn theo bộ dáng của tiểu thụ kia rồi làm theo, giảm béo, tập thể hình?
Giây tiếp theo tôi tự tát mình một phát đánh tỉnh bản thân, người phạm sai lầm là anh ta, tôi vì sao phải tự giận rồi tự trách mình? Tôi còn có Bành Vu Yến, anh ta còn không trưởng thành giống Bành Vu Yến của tôi nữa.
Đột nhiên tôi không muốn ngả bài, tôi chỉ là muốn nhìn một chút, anh ấy kế tiếp sẽ làm ra chuyện gì.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bình luận (334):
Cái này dành cho CP tui yêu: Ha ha ha ha, về nhà dụ hoặc phiên bản nam à?
Không có việc gì mà phải vướng bụi: Chủ cmt sao có thể ăn mặc cực phẩm như vậy? [Cậu thật quyến rũ.jpg]
Heo tiêu nhập khẩu: Vì sao tui cảm thấy cmt cẩu huyết này lại mang theo chút ngọt, có phải vì gần nhất tui có ăn đường của cp của tui không?
Không ăn bánh kem -> Heo tiêu nhập khẩu: Thím không một mình.
Oa oa chít chít phá sản rồi hả? -> Heo tiêu nhập khẩu: Đồng râm, tui cũng cảm thấy chủ cmt đang ở trong tối mà tú ân ái.
Như Sam: Lầu trên sao thế này?? Tam quan vỡ nát rồi hả? Loại tra nam để lại làm gì, giữ lại ăn Tết à? Cùng giường chưa tính, còn hôn môi, chủ cmt có phải bị hội chứng Stockholm không thế…..
Đậu đỏ sát bao -> Như Sam: Đồng ý với thím, kỳ thực tui cũng cảm thấy cách làm của chủ cmt là do tự ngược thôi.
An An thích ăn dưa hấu -> Như Sam: Tui cảm thấy chủ cmt rất đáng yêu, đừng nói như vậy chứ.
Iuoyi bất giác: Tôi cảm thấy chủ cmt hẳn là nên nói chuyện với bạn trai một chút, nếu thực sự có vấn đề, có thể kịp thời ngăn tổn hại là tốt nhất.
Ổ chăn ấm áp: Hồng hồng lửa lửa hoảng hoảng hốt hốt ha ha ha ha, chủ cmt đột nhiên hắc hóa yêu khí mười phần.
Xyseighty: Dưa hấu đã có, ghế nhỏ đã lấy, chờ diễn biến tiếp theo ~
—————— Đường phân cách cute ——————————
Tôi phóng đại chiêu rồi!
Tôi vơ vét hết những ảnh tự chụp của tiểu thụ kia, chọn ra tấm gợi cảm nhất, khiêu khích nhất, chia sẻ cho bạn trai tôi. Cụ thể thế nào tôi không nói, dù sao thì chính là loại vừa nhìn thấy liền biết là cực phẩm, bỏ ghen ghét và phẫn hận của tôi sang một bên, tôi thừa nhận, dáng người tiểu thụ này thật sự khá tốt.
Tôi chia sẻ cho anh ấy, sau đó hỏi: Thích không?
Bạn trai tôi thế mà lại hồi âm! Ddjt!
Nhưng mà câu trả lời lại có chút ngoài dự kiến của tôi.
Anh ấy trả lời tôi: Nói chung, khá chênh lệch với ngoại hình hình mẫu lý tưởng của tôi.
Whoa, cao lãnh như vậy sao? Còn con mẹ nó ngoại hình lý tưởng? Cẩu nam nhân, thế nào, trên tường một đống bãi máu muỗi, trong lòng còn cất giấu ánh trăng sáng! Tôi trước kia sao lại không biết anh ta sẽ làm chuyện đến thế này?
Trong nhận thức của tôi, bạn trai tôi hoàn toàn là một lão cán bộ.
Mỗi ngày đều phải uống diệp trà, buổi tối đúng 11 giờ đi ngủ, dậy sớm chạy bộ, đúng giờ tan làm, thậm chí cả điện thoại cũng không chơi game, có thể ôm quyển sách đọc trên ban công nửa ngày. Anh ấy là người tâm trạng ít thay đổi nhất mà tôi từng thấy, gặp chuyện gì anh ấy đều là đoán trước thâm ý bên trong rồi làm từng bước, trong nhân sinh tuổi 25 của tôi, tôi chưa từng thấy qua người cùng lứa nào ổn trọng, thành thục hơn cả anh ấy.
Một người như vậy, thế nhưng ở sau lưng tôi tán gẫu với “người lạ” hai ngày, còn đột nhiên nhảy ra một cái ngoại hình lý tưởng.
A a a a a a a a cái ngoại hình lý tưởng này lại là cái gì chứ?
Tôi muốn điên máu luôn rồi!
—————— Đường phân cách cute ——————————
Sự tình phát sinh sau ba ngày, tôi thế mà lại cùng anh ấy lăn giường.
Tôi có tội, tôi quá tiện!
Tối hôm qua, tôi lại ôm chăn gối đầu ra ngoài sô pha, thị uy với anh ấy nhưng không quá vài phút, anh ấy liền trầm mặt đi ra kéo tôi trả về, tôi hất tay dậm chân kêu la với anh ấy:
– Anh đừng chạm vào em!
Anh ấy dừng lại quay đầu nhìn tôi, anh ấy đã lâu chưa dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi rồi, chính là cái loại cố nén lửa không nói một lời ý, tôi bị dọa đến câm nín, nhưng tôi cũng tức giận vậy, vì thế liền giằng co với anh ấy, hai người không động đậy.
Anh ấy nhận thua trước, ảnh đi ra ngoài đem chăn nệm tôi trải ra ôm trở về, thả lại trên giường, anh ấy ngồi xuống mép giường, kéo tôi đứng giữa hai chân anh ấy, hỏi tôi:
– Lại nổi lên tính tình gì?
Tôi có thể nói thế nào, nói hết ra, lại sợ bại lộ, vì thế vòng vo mà trả lời anh ấy:
– Em cảm thấy anh không yêu em.
Anh ấy nhíu nhíu mày, hỏi:
– Anh sao có thể không yêu em?
Mọi người xem, anh ấy không trực tiếp trả lời tôi, chứng mình anh ấy đang chột dạ!
Anh ấy lại nói:
– Em trước kia đã biết, anh không thích nói những lời buồn nôn đó.
Anh sẽ không nói lời buồn nôn, nhưng anh thả thính người ta thật thuận miệng! Còn có cái gì mà “Thử thế nào?”, nếu như lúc ấy tôi không chen chân vào với cái thân phận Tuesday, bị anh ấy thả thính như vậy, cái bản mặt già của tôi không chừng còn sẽ đỏ lên, nhưng dù có hứng chịu ngàn đao, thì tôi vẫn là chính cung!
Tôi nghĩ thế nên hỏi lại:
– Em gần đây béo lên, trên mặt còn có mụn, anh có cảm thấy em rất xấu hay không?
Anh ấy nghi hoặc nhìn tôi:
– Sẽ không, em vẫn luôn đẹp mà, sao lại có mụn? Thượng hỏa sao? Hay là do thiếu nước?
Lòng tôi vừa chua vừa đắng, không biết nên trả lời thế nào, nghĩ thầm còn không phải bị anh quậy thành vậy sao.
– Không có, đều không phải, dù sao hiện tại em vẫn cứ thế này, xấu xí lắm, ở trên đường tùy tiện chụp một người còn đẹp hơn em.
Anh ấy ôm tôi lên, cách quần áo mà hôn hôn bụng nhỏ của tôi.
– Đừng nói bừa, ai cũng không đẹp bằng em.
Mới vừa nói xong anh ấy liền phát lực, đè tôi xuống giường, làm những chuyện tối qua chưa làm, tôi ra sức chống cự, anh ấy lại ôn nhu làm tôi rối tinh rối mù, vừa hôn tôi vừa mát xa cho tôi, tôi bị anh ấy ấn ấn vài cái liền từ bỏ chống cự, nghĩ rằng coi như cho mình cơ hội phóng túng một lần cuối đi.
Ở trên giường, tôi hỏi anh ấy: Ngoại hình lý tưởng của anh là dạng gì?
Anh ấy cúi người hôn tôi một cái, nói: Như em.
Sau đó tiếp tục ra sức mà làm.
Tôi không nhịn được cười ha hả hai tiếng, nghĩ thầm, đàn ông vào lúc t*ng trùng thượng não thật là cái gì cũng nói được.
Đương nhiên, hành động tự sa ngã vào của tôi không tốt hơn là bao, tôi biết chứ. Muốn mắng thì mắng đi, làm cho tôi thanh tỉnh một chút.
Tôi cùng anh ấy ở bên nhau cách chín năm còn hơn 2 tháng 3 ngày nữa mới tròn.
Cao trung năm nhất tôi được phân vào một lớp, lại bởi vì trường học cưỡng chế trọ ở trường, nên bị phân đến ký túc xá có giường tầng.
Lúc ấy mới khai giảng chưa được một tháng, anh ấy cũng đã là nhân vật phong vân của trường học, cũng không phải vì anh ấy đẹp, chủ yếu là bởi vì nhà anh ấy có tiền, vừa có tiền vừa có tiếng. Nghe nói, phòng thí nghiệm tốt nhất trong trường chúng tôi được cha anh ấy tặng vài năm trước, việc này bị mọi người một truyền mười mười truyền trăm, anh ấy liền biến thành phú nhị đại được lưu truyền rộng rãi trên phố.
Anh ấy họ Lương, bạn học đều gọi anh ấy là Lương ca, thời điểm thầy nói giỡn, đều gọi anh ấy là Lương tổng. Kỳ thực, ánh mắt đầu tiên khi nhìn Lương ca thì ảnh không tính là soái ca, anh ấy là loại người có diện mạo rất khó được bạn cùng lứa thích, bởi vì ngũ quan anh ấy đoan chính, ít nói ít cười, khác với mỹ nam như hoa được điên cuồng lưu hành một trời một vực năm đó, con người lại rất tiết kiệm lời nói, không thể thành hotboy được.
Tôi sau này ở chung lâu với anh ấy mới phát hiện mị lực của ảnh.
Bởi vì anh ấy dễ nhìn, hơn nữa còn có khí chất. Loại hình này đặt trên người nam sinh đều rất hiếm thấy, nhưng tôi cũng tìm không thấy từ nào để hình dung tốt hơn.
Anh ấy không chỉ có gia cảnh hậu đãi, còn rất có khí tràng của đại ca, năm hai thường có hai nhóm nhỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau, chỉ cần Lương ca ngồi xuống, hai bên liền lặng lẽ bắt tay giảng hòa.
Tôi lúc đó ấy mà, cũng đối với nhân vật phong vân này tò mò, nhưng anh ấy thể nào cũng luôn không để ý đến tôi.
Chuyện này làm cho tôi rất uể oải.
Tôi có một khuôn mặt trẻ con mập mập, hơn nữa tính cách tương đối hoạt bát, đi đến đâu cũng đều bị nữ sinh nhéo mặt, bị nam sinh sờ đầu, Lương ca là một trong những người hiếm hoi không liếc mắt tới tôi. Sau đó chúng tôi ngủ cùng giường tầng, anh ấy ngủ phía dưới, tôi thì ở trên, nhưng anh ấy vẫn hờ hững với tôi.
Anh ấy càng hờ hững, tôi ngược lại càng để ý đến anh ấy, tôi lúc ấy còn không biết đó là thích, còn coi đó là ghét, cố ý giữa đám nữ sinh nói bậy về anh ấy.
Người khác lúc nói chuyện phiếm nói anh ấy chân đạp hai thuyền, còn hỏi tôi Lương ca ở giường trên có phải vậy không, tôi tự cho mình là thông minh mà trả về một câu “Có khả năng”.
Sau đó tôi mới biết được, bởi vì chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, mấy người bạn gái tự nhận của Lương ca đánh nhau còn chửi rủa nhau, cuối cùng quậy đến chỗ chủ nhiệm, Lương ca còn bị gọi qua phòng chủ nhiệm bị giáo huấn một hồi.
Sau khi trở về, các huynh đệ của Lương ca muốn điều tra giúp anh ấy, muốn tra lời đồn này rốt cuộc là ai tung ra, tôi khẩn trương muốn hết, sợ bị đám huynh đệ cao to cường tráng của Lương ca bắt được kéo đi thị chúng, nhưng cuối cùng chuyện này thế mà không giải quyết được gì, làm tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rồi sau đó, tôi không dám liên quan đến anh ấy nữa, có đôi khi quay đầu đối diện với ánh mắt của anh ấy, tôi đều lập tức chuyển tầm mắt đi, sợ bản thân lại tự dẫn lửa đến thân.
Trên giang hồ có đồn đãi gì về Lương ca, tôi đều không dám quản.
Thẳng đến một ngày vào lúc nửa đêm, đang ở trong ký túc xá, bụng tôi đột nhiên đau đến mức lăn lộn trên giường, tôi nắm chặt lan can ở mép giường ứa ra mồ hôi lạnh, cả người vừa lạnh vừa nóng, còn muốn nôn, khi đó ba người khác đều đang ngủ, trong lòng tôi hoảng hốt không biết nên làm sao bây giờ, cảm thấy bản thân nhất định sẽ đau đến chết mất.
Sau đó không hề có lý do gì mà nghĩ tới Lương ca.
Vì thế tôi xuống giường, vừa run rẩy vừa xỏ dép lê, đi tới mép giường anh ấy, tôi kéo tay áo anh ấy, muốn đánh thức ảnh: “Lương ca, Lương ca……”
Không biết vì sao, rõ ràng trong ký túc xá quan hệ giữa tôi với Lương ca là kém nhất, nhưng lúc này, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là anh ấy, có thể là bởi vì anh ấy thoạt nhìn rất đáng tin cậy.
Anh ấy rất nhanh tỉnh lại, nhìn thấy tôi anh ấy sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng ngồi dậy, hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói bụng em đau, muốn đi bệnh viện.
Anh ấy bật đèn nhỏ ở đầu giường, nhìn thấy mặt tôi đầy mồ hôi, môi tái nhợt, anh ấy nói.
– Được, tôi bây giờ liền mang cậu đi bệnh viện.
Vừa muốn đi, anh ấy phát hiện quần tôi cũng chưa mặc, chỉ mặc một cái áo thun rộng, hai cái đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài, vì thế anh ấy nâng tôi ngồi lên mép giường anh ấy, đi đến tủ quần áo của tôi, tùy tay cầm một cái quần, ngồi xổm xuống trước mặt tôi mặc giúp tôi. Tôi lúc ấy đã đau đến thần chí không rõ, anh ấy kêu tôi làm gì tôi liền làm cái đó, kêu tôi nhấc chân tôi liền nhấc chân, nhưng anh ấy cũng không phản ứng lại sự săn sóc tinh tế của mình.
Anh ấy cõng tôi xuống lầu, không biết dùng cách gì mà ra được cổng trường, lại không biết từ đâu mà mượn được một chiếc xe láy, một đường chờ tôi đến phòng cấp cứu của bệnh viện, tôi khi đó nóng đền hồ đồ, ghé vào lưng của Lương ca không biết gì cả.
Sau đó tôi được chuẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính, phải làm phẫu thuật, tôi gọi điện cho ba mẹ tôi kêu họ đến đây, Lương ca ngồi trên ghế ở bên cạnh, thần sắc bình thường.
Tôi nói:
– Cảm ơn anh nhé, Lương ca.
Anh ấy nói:
– Không cần cảm ơn.
Tôi lại nói:
– Anh về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có tiết học.
Anh ấy nói:
– Không có gì, tôi chờ ba mẹ cậu tới.
Qua nửa tiếng, ba mẹ tôi chạy đến bệnh viện, ký tên cho tôi, định sáng hôm sau sẽ làm phẫu thuật. Tôi có chút sợ, cái từ giải phẫu đối với tôi mà nói là quá xa lạ, thừa dịp ba mẹ tôi đi ra ngoài tìm bác sĩ, tôi giữ chặt Lương ca đang chuẩn bị đi.
Không có nói chuyện, nhưng lại dùng sức nắm chặt ngón tay út của anh ấy.
Lương ca dừng lại một chút, xoay người đi đến mép giường tôi, nâng một cánh tay khác lên, sờ soạng đầu tôi, dịu dàng mà nói:
– Dũng cảm lên.
Lúc đó tôi thực sự đã không còn sợ nữa.
Sau chuyện đó, quan hệ giữa tôi và anh ấy bắt đầu hòa hợp, rồi sau đó, tôi thành tùy tùng nhỏ của Lương ca, anh ấy đi đến đâu tôi đều dán theo anh ấy, người khác đều cho rằng là Lương ca che chở tôi, kỳ thật bọn họ không biết, chúng tôi là đang yêu đương.
Quá trình phát triển tình cảm giống như các cặp đôi khác, nắm tay, ôm, hôn môi, mỗi bước đều nước chảy thành sông.
Tôi vẫn luôn cho rằng yêu đương là một trò chơi hai người sắm vai, cùng nhau phối hợp đánh boss thăng cấp là được, bây giờ tôi mới phát hiện là không phải, tình yêu không phải là một trò choi, bởi vì nó vĩnh viễn không có cơ hội play again.
Vốn dĩ cho rằng mấy chuyện trước kia đối với một người có trí nhớ không tốt như tôi mà nói thì gần như đã quên hết rồi, nhưng không ngờ nghĩ một hồi tất cả đều hiện rõ ràng trước mắt bản thân.
Tôi đã gặp thật nhiều tra nam, mỗi người đều có lý do riêng, nhưng Lương ca hẳn là loại người không có khả năng ngoại tình nhất.
Quên đi, dù thế nào tôi vẫn phải tiếp tục làm việc.
Sự nghiệp không có tình cảm thì vẫn phải tiếp tục, bằng không nếu có một ngày Lương ca ném tôi đi thì tôi ngay cả bản thân mình cũng nuôi sống không nổi.
END CHAPTER 2