Hùng Thiên Đại Lục

Chương 286: 286: Kẻ Địch Bất Ngờ




Bỗng đâu họa đến giữa đường

Nên ai chịu cảnh thảm thương vô cùng

Đành cam chịu cảnh tù lung

Trăm phương ngàn kế vẫy vùng tự do?

....

Tuy nhiên, hình như đối phương cũng hết băng châu.

Hay là hắn ta luyến tiếc nên không dùng, mà lập tức bay đến tấn công trực diện.

Người chưa đến, công kích đã phát ra.

"Băng Bạo Liên Hoàn Hống."

"Ào..." - Kèm theo tiếng hống phát ra, một hư ảnh âm thanh hình rồng lớn cả dặm lao tới, không khí xung quanh cũng đóng băng lập tức.

Khu vực mười dặm quanh Lạc Tinh hoàn toàn bị đông cứng.

Sau đó, khối băng to lớn đó từ từ thu nhỏ, trở nên rắn chắc hơn.

Hình thành một quả Cầu Băng Tinh gắn chắt gấp mười lần kim cương, đường kính sáu mét.

"Ha ha! Ngoan ngoãn thành thức ăn cho ta đi." - Hắn thấy Lạc Tinh toàn thân bị phong bế, không còn khả năng trở mình, nên vô cùng hưng phấn:

"Dám dung luyện máu huyết Long Tộc chúng ta, ngươi chán sống rồi.

Hôm nay ta thay mặt dòng tộc xử lý ngươi." - Dứt lời, hắn biến lớn thành một con Băng Long màu trắng với cặp sừng nhọn hoắt, nhưng hai chiếc râu ngắn cũn cỡn, rồi hắn há miệng lớn ra, hút mạnh viên băng cầu chứa Lạc Tinh vào miệng mình.

Tiếp theo, con Băng Long đắc ý chui xuống lòng đất rời đi.

Lạc Tinh lúc này toàn thân gần như băng hóa.

Cũng may, cơ thể qua nhiều đợt tu luyện.

Đã vô cùng bền bỉ, dẻo dai.

Lại thêm có công pháp Vạn Mộc m Dương Quyết bảo vệ tâm mạch.

Nên vẫn còn chống cự được, chưa hòa tan hoàn toàn thành băng.

Lạc Tinh đang cố gắng cho bản thân mình không chìm vào trong hôn mê, tập trung số linh lực ít ỏi bảo vệ các cơ quan quan trọng.

Chờ đợi các tinh thể băng xung quanh mình tan hết.

Lúc đó, sẽ có cơ hội lật bàn.

Nhưng tên Băng Long kia hình như cũng e ngại Lạc Tinh phản kích, nên nó không hề mở phong ấn.

Mục đích hắn ta để cho Lạc Tinh hoàn toàn mất đi linh thức.

Rồi mới tiến hành tiêu diệt.

Một thời gian sau.

Lạc Tinh giờ nhìn bên ngoài như một tượng băng, Được bao bọc một quả cầu lớn.

Nhìn sao cũng không thấy có sự hiện diện của sự sống.

Lúc này, hắn nghĩ Lạc Tinh dù mạnh cỡ nào cũng đã chết, hoặc ít nhất không còn tri giác nữa.

Suy tính một chút.

Băng Long yêu tu kia cẩn thận phun viên băng châu có Lạc Tinh ra ngoài cơ thể.

Tiếp đó nó há miệng phun ra một chất lỏng.

Đó là luồng dung dịch màu vàng nhạt, vô cùng tanh tưởi, bao quây lấy băng châu.

Tiếp theo bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát, băng tinh xung quanh cơ thể Lạc Tinh từ từ tan rã.

Luồng dung dịch tanh hôi nồng nặc màu vàng đó cũng kéo đến bốn hướng, dần thay thế cho băng tinh, bao bọc Lạc Tinh lại như một túi nước.

"Xèo Xèo..." - Tia dung dịch đó chạm vào cơ thể Lạc Tinh thì bắt đầu hòa tan mọi thứ, đầu tiên tay chân gần như chỉ còn là những chiếc xương màu vàng nhạt.

Trên đầu cũng bắt đầu bị ăn mòn.

Tóc gần như bốc hơi hết.

Đúng lúc này, Lạc Tinh lập tức mở mắt ra.

"Tử Thần Chi Nhãn." - Một đòn công kích linh hồn vô hình vô chất, lại cực kỳ mạnh mẽ bộc phát ra, bắn thẳng tới đối phương.

"A...A...! " - Băng Long nhất thời bị ám toán, một cảm giác đau đớn đến từ xâu thẳm trong linh hồn.

Linh trí nó bị phong tỏa trong chớp mắt.

Lúc này, Thiên Lôi Tử Trúc từ cơ thể Lạc Tinh tràn ra.

"Xoạt!!!!" - Vô số cành nhánh quấn tới như ngàn vạn con rắn nhỏ bao quây Băng Long lại .

"Tử Thần Chi Nhãn." - Một công kích linh hồn lại đánh tới, đề phòng Băng Long yêu tu lấy lại năng lực hành động.

Lúc này tình thế quay ngược.

Tên Băng Long yêu tu bị một quả cầu Lôi Trúc đang xen xiết chặt lại.

Điện quang nhấp nháy khắp nơi.

"Hắn ta tinh thần bị tổn thương lớn.

Tiếp đó bị khóa chặt khả năng hành động.

Xung quanh lại là lôi quang tràn ngập khiến hân ta vô phương điều khiển linh lực để phản kích.

Lạc Tinh hiểu mình không thể chậm trể một phút nào.

Nén đau phát ra một lần Tử Thần Chi Nhãn nữa.

"Thu." - Quả cầu chứa Băng Long yêu tu bị thu vào Hùng Thiên Giới.

"Phù, Xém chết...!Ha ha."

Lạc Tinh nhìn lại mình.

Da thịt mất hơn phân nữa, Không còn hình người, gần như một đống bùn nhão.

Tay chân cũng bị tiêu biến, cả xương cũng rớt một số lớn.

Lập tức Lạc Tinh chuyển động ý niệm, một trái cây thuộc loại Linh Quả ngàn năm xuất hiện giữa không trung rồi bay vào miệng mình, loại linh quả này giúp khôi phục thương thế, giúp mọc lại tay chân nhanh chóng.

Năm xưa Trần Thu Thảo lấy cho mình vài quả từ Mộc Kỳ Giới.

Tiếp đó, một Vạn viên Linh Thạch thượng phẩm bay ra.

Hình thành một trận pháp tụ linh.

"Vạn Mộc Hồi Linh Thuật." - Vận dụng pháp quyết phục hồi cơ thể mình.

Đầu tiên, sự ăn mòn, hủ hóa dừng lại.

Tiếp đó từng luồng sinh cơ trào dâng trong tim.

Từng chút, từng chút một phục hồi thương tổn bên ngoài.

Ba ngày sau, thì cơ thể Lạc Tinh mới ra dáng con người, chứ không phải bộ xương di động.

Lạc Tinh lập tức nhìn xung quanh.

Nơi này là một hang động dưới lòng đất.

Nơi đây có một Băng nhũ dài hơn mười trượng.

Bên dưới có một cái hồ.

Nhưng nó đã hầu như bị cạn nước.

"Hả?" - Lạc Tinh nhìn lại.

ở dưới đáy có khoảng trăm giọt nước tỏa ra hơi lạnh kinh khủng.

Màu lại như sữa.

"Băng Nhũ Vạn năm." - Lạc Tinh lập tức hưng phấn, lấy một bình ngọc loại bảo khí Thượng Phẩm lần trước đựng Long Huyết ra thu vào.

Nhìn xung quanh, lại có thêm ba đóa Ngũ sắc băng Liên nữa.

"Cái này chắc là trước kia con Băng Long hớt tay trên của ta." - Lạc Tinh không khách sáo, lập tức thu vào luôn.

"Quả nhiên vượt qua tai kiếp ất có hồi báo."

Thử hấp thụ một đóa Ngũ Sắc Băng Liên.

Tiếp đó kiểm tra cơ thể, xem thử độ cân bằng âm dương toàn thân.

"Chưa đủ.

" - Lại tiếp tục hấp thụ một đóa nữa.

Lúc này, cảm giác Lôi Linh Lực và Băng Linh Lực mới cân bằng.

Một âm Một Dương hòa hợp nhau thành một thể thống nhất.

Không phân trên dưới.

"Ha ha, chuyến đi này thành công mỹ mãn.

Ta đủ điều kiện tấn cấp rồi." - Chỉ chờ vài năm, vách ngăn với Luyện Hư Kỳ sẽ mở khóa ra.

Lạc Tinh sẽ một bước lên trời.

Ngàn năm uẩn dưỡng nguyên thần, đâu phải chuyện đùa.

"Để ta xem Băng Long kia là thần thánh phương nào." - Băng Long Yêu Tu một tháng rồi bị đưa vào Hùng Thiên Giới.

Nên nó đã được tịnh hóa nguyên thần, có thể thi triển Phệ Thần Quyết.

Ba ngày sau, Lạc Tinh hấp thụ xong Nguyên Thần Băng Long, vừa vui lại vừa tiếc.

Băng Long thực chất là Linh của của thế giới này.

Do Băng Minh Giới sắp tan biến, không cách nào dừng quá trình đó lại.

Băng giới chi tâm không muốn bị hủy diệt, mới dồn hết năng lượng lại.

Tái sinh ra Băng Long, vốn một sinh linh có cấp độ sinh mạng thuộc loại đỉnh cấp của Băng Minh Giới.

Đồng thời chấp nhận thế giới này nhanh chóng tan biến hơn.

Lấy năng lượng đó, chiết xuất ra ngàn giọt Băng Nhũ Vạn Năm.

Mục đích là dùng cho Băng Long tu luyện.

Sau đó chỉ qua trăm năm tu luyện, Băng Long yêu tu thực lực đạt Luyện Hư Kỳ, Linh thể sau khi nuốt mấy trăm giọt Băng Nhũ Vạn Năm cũng thành

Hợp Thể Hậu Kỳ.

Tuy nhiên, Băng Long vẫn không cách nào rời khỏi nơi này.

Nó mới đem một số Băng Nhũ Vạn Năm, vung vãi khắp nơi.

Hấp dẫn một số người bên ngoài đến Băng Minh Giới, mục đích là tìm người thích hợp đoạt xá.

Sau đó dùng cơ thể mới mang Băng Long ra ngoài, rồi sẽ tìm cách trở về thân thể cũ.

Còn tại sao hắn tập kích Lạc Tinh, vì hắn là Long Tộc, nhận biết Lạc Tinh hấp thụ máu huyết người tộc mình, nên muốn tiêu diệt.

Nào ngờ, lại lật thuyền trong mương, bị giết ngược lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.