Hùng Thiên Đại Lục

Chương 273: 273: Lạc Tiên Thiếu Phụ




Người đâu đẹp lạ đẹp lùng

Thiên kiêu chi nữ anh hùng ước ao

Đẹp hơn triệu triệu vì sao

Nhìn ai một khắc sa vào cõi mơ.

...

Một lúc sau, có lẽ rượu vào lời ra, đứng trước vẻ đẹp kiêu sa của thiếu phụ, nên xung quanh bắt đầu ồn ào.

"Nhìn nàng như Khinh vân tế nguyệt vậy." - Một người ngồi ở xa nói.

Hắn ta suy nghĩ cả buổi, cốt để tìm ra lời hay ý đẹp mêu tả kẻ đối diện mình.

"Thật là Tiên tư ngọc sắc, có lẽ là thánh nữ của Trung Châu đó.

Ngươi đừng nên nổi lòng háo sắc, kẻo chết không biết." - Một kẻ nhắc bạn mình, nhưng ánh mắt cũng không hề rời khỏi được thiếu phụ.

"Ôi! Nhìn nàng xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu.

Phải chi có được người vợ như vậy, Giảm thọ ngàn năm ta chẳng tiếc." - Lại một kẻ ở bàn khác tấm tắc.

Đương nhiên cái y nhận được, chỉ là ánh mắt khinh bỉ của những người ngồi cạnh mình.

Đúng lúc này, có một kẻ thanh niên bước tới:

"Xin hỏi phương danh cô nương là gì.

Có thể cho ta được biết."

"Cút!" - Lạc Dương liếc qua, nói một câu.

Tuy lời lẽ đanh thép, nhưng vẫn như chuông ngân nga, khiến người ta cảm giác thoải mái.

"Này! Tại hạ thật lòng muốn làm quen.

Ta là..."

"Xoẹt!" - Hắn ta nói chưa dứt lời, đã bị chế định toàn thân.

Tiếp đó như một mũi tên, cả người hắn ta bay qua cửa sổ.

Có lẽ chuyến này hắn tay bay ít nhất mười dặm mới dừng lại được.

"Ta biết tên này, Linh Vũ Hà, Hóa Thần Đại Viên Mãn, là Thiếu chủ Linh Vũ Môn, Ngũ Tinh tông môn đó." - Một người nói.

"Ta nói rồi, dung mạo như tiên, khí chất như ngọc, không hề tì vết.

Không có bản lĩnh ai dám ở đây nhắm nháp rượu ngon một mình.

Các ngươi đừng để sắc tâm che mờ ý chí." - Một thanh niên lén nhìn Lạc Dương nói, trong lòng hắn càng giật mình.

Không ngờ thiếu phụ này cảnh giới cao vậy.

Phải biết toàn bộ Ung châu Luyện Hư Kỳ không quá trăm người.

Toàn là người ẩn thế, nên hầu như Hóa Thần đại viên mãn đã đủ đi ngang rồi.

Xung quanh bắt đầu bớt ồn ào, Không ai fams bàn luận về nàng, chỉ có vài ánh mắt lắm lét, thỉnh thoảng như vô ý đưa qua ngắm nàng.

Tuy nhiên, kẻ không thức thời lúc nào cũng có.

Khoảng 20 phút sau, có một thanh niên đến.

Phía sau hắn là Linh Vũ Hà, toàn thân lúc này đã xây sát do chuyến bay vô định lúc nãy.

"Bẩm Thái Tử, là nàng ta." - Linh Vũ Hà quay sang một thanh niên áo xanh cung kính nói.

"Chà! Quả nhiên làn da như tuyết, dung mạo như hoa, thế gian khó sánh, Khí chất lại càng cao hơn một bậc."

Thanh niên áo xanh, lập tức tiến đến, cố gắng đưa vẻ mặt cười tươi nhất của mình:

"Xin hỏi, sao cô nương lại ra tay nặng với bằng hữu ta.

Ta là..."

Thanh niên áo xanh chưa nói xong.

Thiếu Phụ đã như một tia sáng bay ra ngoài.

Lúc này ngoài Trân Châu Cảng, một Bảo Khí phi hành vừa bay vào.

Trong chớp mắt, Phi hành khí biến mất, một thanh niên áo trắng hiện ra.

"Phu Quân!" Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vang lên khắp ba mươi dặm.

Thanh niên kia cười nhẹ.

Vội vàng giang tay ra, đón lấy một thân hình ôn nhu nguyễn ngọc vào lòng.

"Ha ha, mấy trăm năm không gặp.

Nàng gầy hơn nha."

"Ta gầy chỗ nào.

Có chàng thân hình lớn ra thì có."

Cả hai đang tình chàng ý thiếp, quan sát nhau.

Không ai xa lạ, chính là Lạc Tinh và Lạc Dương.

Cặp vợ chồng ly biệt mấy trăm năm.

Lúc này ở phía xa, có ba người đang nhìn.

"Thái Tử tính sao." - Linh Vũ Hà nói.

"Ha ha, Ta không nhìn ra thực lực cô ta.

Nhưng tên kia là Hóa thần Đại Viên Mãn."

"Nếu cả thái tử nhìn không ra, vậy có thể cô ta cũng Luyện Hư sơ kỳ trở lên.

Chúng ta đừng nên dây vào." - Lão hộ vệ áo xám đi theo nói.

"Phụ nữ có chồng ta càng thích.

Có thể nàng ta có công pháp che lấy khí tức thôi.

Mà dù nàng ta là Luyện Hư tu sĩ, Ta và ngươi cùng là Luyện Hư cảnh giới mà sợ một cô gái vừa tấn cấp sao?"

"Thưa Thái tử, cái này không phải sợ.

Mà là không đáng để mạo hiểm.

Cô gái nhìn không tới 600 tuổi, thực lực nếu mà Luyện Hư Kỳ, thì tất nhiên có bối cảnh cực lớn.

Không lẽ chỉ vì vui vẻ vài khoảnh khắc, mà có thể gây họa sát thân sao?"

"Ngươi sai rồi.

Ta biết bối cảnh cô ta cao.

Nên mới muốn thu vào tay.

Nếu có được nàng, thì khác nào có thế lực to lớn kia hậu thuẩn.

Khi đó ngai vàng sẽ không lọt khỏi tay ta.

Thêm nữa, ngươi nhìn tên kia xem.

Bảo Khí phi hành, áo giáp trên người là bảo Khí cực phẩm.

Dê béo a.

Bản Thái Tử còn chưa có bảo khí phòng ngự cực phẩm."

Hắn ta là Lưu Thứ, Thái tử vừa lập sau tên Lưu Cứ bị Lạc Tinh giết.

Vốn có đôi mắt chuyên tu luyện Quan Khí Thần Nhãn bí kỹ.

Nên có thể thấy rõ trang bị trên người Lạc Tinh.

"Nhưng nàng ta là Luyện Hư Kỳ thì chúng ta cũng khó quây bắt."

"Ngươi quên ta có vũ khí bí mật ư!" - Lưu Thứ cười nói.

Hắn vô cùng tự tin.

Lúc này Lạc Tinh và Lạc Dương lên phi hành khí bay đi.

Phía sau, Lưu Thứ cũng đuổi theo không buông.

"Ta nên bắt mấy con chuột này đi." - Lạc Tinh cười nói.

Bản thân mình Linh Thức Hợp Thể Sơ Kỳ, làm sao không biết có kẻ theo dõi mình.

"Tên kia là Lưu Thứ, Thái tử mới của Hán Quốc.

Ta định bắt lấy hắn, để làm khôi lỗi khống chế gián tiếp Hán Vũ Đế.

Tuy nhiên hắn ta là Luyện Hư Trung Kỳ, lại có một Luyện Hư Trung kỳ lúc nào cũng theo sát, nên ta chưa có cơ hội." Lạc Dương khẻ nói, kẻ này vốn không xa lạ gì với nàng.

"Được! Ta giúp nàng."

Lạc Tinh cho Phi Hành Khí đáp xuống một khu rừng.

Sau đó nhanh chóng triển khai bẫy gập .

Nguyệt Dạ Mê Linh Đại Trận lập tức khai mở.

Lúc này, bảo khí phi hành bên kia cũng vừa đáp xuống.

"Ha ha, Người đẹp chúng ta lại gặp nhau."

"Lại là ngươi! Tìm bổn cung muốn làm gì." - Lạc Dương cười nói.

"Ta thấy nàng như thiên tiên, không nên theo tên vô dụng, không có tiền đồ này.

Theo bản Thái Tử ta đây tốt hơn.

Ta sẽ phong nàng làm Thái Tử Phi, sau này ngôi Hoàng Hậu cũng sẽ là của nàng, dưới một người trên vạn người.

Thế nào." - Lưu Thứ nói thẳng.

Mong dùng lợi ích đá động người đẹp.

"Được thôi, nếu ngươi đánh thắng ta.

Ta sẽ suy nghĩ lại." - Lạc Dương nói xong, lập tức chạy về hướng đông.

"Ngươi giết hắn, sao đó tiếp ứng ta nếu thấy cần." - Lưu Thứ truyền âm ra lệnh cho thuộc hạ áo xám, rồi đuổi theo Lạc Dương.

Tên Luyện Hư Trung kỳ kia hiểu tính khí chủ nhân nhà mình, muốn cản cũng không được, đành tìm cách giải quyết nhanh đối thủ, để còn đuổi theo Lưu Thứ đề phòng biến cố.

Hắn lập tức rút đao ra.

Trong lòng nghĩ sẽ giết Lạc Tinh trong vòng một phút.

Đó là hắn đề cao Lạc Tinh có bảo khí phòng ngự, và có thể Lạc Tinh lựa chọn cố thủ chờ cứu viện.

Nếu không, thì một chiêu là đủ.

Trái lại suy nghĩ hắn ta.

Lạc Tinh cũng không phòng thủ hay tìm cách trốn chạy, mà nhanh chóng thi triển Lạc Lôi Na Di Bộ lao đến.

Thấy thân hình kẻ địch đột nhiên biến mất, lão giả áo cám thoáng giật mình.

Lúc Lạc Tinh xuất hiện, là ở trên đỉnh đầu hắn ta rồi.

"Nhất Chỉ Trấn Sơn Hà." - Thuận theo ngón tay Lạc Tinh chạm trên trán đối phương, một luồng sáng bắn ra.

"Tạch!" - Tất cả những gì trong chiếc đầu hắn ta, đều bị thiêu hủy bởi một đòn duy nhất.

"Thu!" - Nguyên Thần lẫn cơ thể lão giả áo xám đều bị thu lấy.

"Chà, Phá Không Chỉ cái tiến đúng là mạnh mẽ." - Lạc Tinh vui mừng.

Tuy do đối phương mất cảnh giác, nên bị giết nhanh chóng, nhưng phải nói chiêu thức mình thi triển quá mạnh.

Lúc này, Lạc Dương đang đối chiến với Lưu Thứ.

Nàng đã lộ ra Luyện Hư Hậu Kỳ thực lực, khiến Lưu Thứ giựt mình.

Hắn cứ ngỡ dưới 600 tuổi thì Luyện hư Sơ Kỳ là quá tài giỏi rồi, dù sao hiếm có nữ tu đạt cảnh giới cao.

Dù cho nàng yêu nghiệt quá sức tưởng tượng, thì cũng Luyện Hư Trung kỳ thôi.

Nào ngờ kẻ mình muốn đóng dấu lần này, đã là hậu kỳ cảnh giới.

"Ta hơi khinh địch rồi.

Nhưng kẻ thắng là ta." - Hắn ta nói xong vung tay lên.

Bốn con Khôi Lỗi Thú loại hình hổ xuất hiện xung quanh, tất cả đều lực Luyện hư Hậu Kỳ.

"Ha ha! Chịu thua đi.

Chỉ cần nàng chịu cùng ta một đêm.

chúng ta sẽ đường ai nấy đi, thế nào.

"Hừ, Tưởng gì, chỉ là mấy bộ khôi lỗi vô hồn.

Tới đi, bổn cung tiếp hết." - Lạc Dương hoành đao lên.

Lập tức sau lưng nàng, hư ảnh một nữ thần giống nàng như đúc, nhưng có tám canh tay.

Mỗi cánh tay cầm một thanh loan đao.

" Xông Lên, nhớ chừa người sống!" - Lưu Thứ ra lệnh.

Bốn con Khôi Lỗi lập tức xông tới kẻ địch, Khí thế mạnh mẽ.

"Phong Vân Trảm Thương Khung."- Lạc Dương thi triển thức thứ 9 của Phong Vân Thập Tam Thức.

"Xoẹt, Xoẹt" - 108 đường đao khí đan xen lao tới.

Bốn con Hổ kia có ba con nhanh chóng bị chém ra từng mảnh nhỏ.

Còn một con thì gãy mất hai chân trước.

"Thế nào, nếu ngươi chỉ có ỷ lại vào mấy con Khôi Lỗi này, thì xin lỗi.

" Nàng ta liếc nhìn Lưu Thứ mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.