Hùng Thiên Đại Lục

Chương 234: 234: Lời Thề Ba Mươi Năm




Tông môn khốn khó quây quanh

Lần này tuyển chọn tinh anh chuyển mình

Ngàn người chỉ biết lặng thinh

Tông chủ quả thật anh minh vô cùng?

...

Lý Thường Kiệt sau đó trải qua ba trận chiến nữa.

Tuy đối thủ đã cảnh giới nhưng Lý Thường Kiệt quá ma mảnh, lúc ném ra một, lúc hai, thậm chí ba quả Bạo Lôi Châu, nên cũng đạt toàn thắng.

Hiện tại, Lý Thường Kiệt đã vào tốp hai mươi.

Chỉ cần thắng một trận là vào tốp mười.

Hung danh Cuồng Lôi Tiểu Tử cũng vang xa.

"Lý Thường Kiệt và Lý Nhã Kỳ lên khán đài."

Lý Nhã Kỳ là Nguyên Anh Sơ kỳ đỉnh phong.

Chịu Ảnh hưởng của sư phụ mình là Võ Tuyết Kỳ, một hóa thần cuối cùng của Nguyệt Linh Môn, cũng là Thánh Nữ đời trước.

"Ôi, thần tượng của ta." - Một vài thanh niên thấy Lý Nhã Kỳ xinh đẹp động lòng, thì hét lên vang dội.

"Đánh tên Cuồng Lôi Tiểu Tử kia đo ván đi."

"Cố lên người đẹp."

Lý Thường Kiệt thấy vậy, cũng không nhanh không chậm nhảy lên.

Sau đó thầm quan sát đối thủ, ước đoán xem mình chịu được mấy chiêu của cô nàng này.

Lý Nhã Kỳ vừa vào trận, linh khí tràn ngập, bày ra tốc độ như tiên nữ tán hoa, nhanh chóng xông lên, định xử lý đối thủ trước khi bị ném Bạo Lôi Châu.

"Khoan đã" - Lý Thường Kiệt la lên, kịp lúc nàng định tung đòn công kích mạnh nhất của mình.

"Ngươi muốn gì" - Bất đắc dĩ nàng dừng lại.

Thế kiếm vẫn kín kẽ, đề phòng Lý Thường Kiệt bất ngờ tấn công.

"Tỷ tỷ xinh quá, Ta không có lực phản kháng...!Ta xin chịu thua." - Lý Thường Kiệt nói xong, nhảy xuống khỏi võ đài.

"Hả.

Gì kỳ vậy?" - Tất cả đều bất ngờ.

"Lý Nhã Kỳ chiến thắng."

"Hả?" - Lý Nhã Kỳ ngạc nhiên.

"Tên cuồng bạo phá gia chi tử lại đầu hàng ư?"

"Cuồng Lôi Tiểu Tử này mê gái thế.

Vậy mà ta còn hi vọng hắn ta nổ được vài miếng vải trên người nàng a." - Vài người tiếc rẻ.

"Ài! Anh khùng khó qua ải mỹ nhân.

Gặp ta, ta cũng đầu hàng.

Nàng ta đẹp quá, lung linh như ánh sương sớm." - Một kẻ theo trường phái háo sắc nói.

Chỉ có Lý Thường Kiệt mới biết, hắn ta đâu còn viên Bạo Lôi Châu nào.

Mà sư phụ hắn từ đầu đã nói, chỉ cần lọt top hai mươi là được.

Nên thấy Lý Nhã Kỳ xinh quá.

Thuận thế đầu hàng luôn khỏi nhục nhã.

Tiếp đó vài lượt thi đấu.

Các vòng tranh tài cũng kết thúc.

Các thứ hạng cũng có chủ.

Lý Nhã Kỳ Hạng Nhất.

Đinh Vệ Hạng Hai.

Trần Trọng hạng Ba.

Sau bài diễn văn và thưởng cho các nội môn đệ tử đạt hạng 1 tới 20.

Lạc Tinh đứng dậy, Nhìn khắp nơi rồi lớn tiếng:

"Mọi người yên lặng nghe ta nói.

Nguyệt Linh Môn chúng ta 2000 năm trước tách ra từ tông môn Thất Tinh.

Lúc về Liêm Châu này thì là Ngũ Tinh Tông Môn.

Dưới sự dẫn dắt Của Nguyệt Dạ Tông Chủ đạt Luyện Hư Viên mãn, dù gặp Tống Vũ Đế cũng không cần cuối đầu.

Đó là vinh quang cở nào?"

"Tuy nhiên, một ngàn năm sau lại còn Tứ Tinh Tông Môn.

Một trăm năm nay thì là Tam Tinh Tông Môn.

Tới phiên ta mấy năm nay sinh ý Tông Môn càng xuống dốc.

Ngay cả hiền thê vì ra ngoài lo sinh ý cho Tông môn cũng bị kẻ gian hại.

Nguy cơ tứ phía.

Các ngươi có sợ hãi không? Nói to lên.

Có hay Không?"

"KHÔNG! KHÔNG!" - Tuy có vài người không lên tiếng.

Nhưng phần lớn có nhiệt huyết lớn tiếng nói.

"Ha ha! Các ngươi giỏi lắm." - Lạc Tinh cười nói tiếp - "Riêng ta, Thì ta sợ lắm!"

"Sặc!"

"Ặc" - Hai vạn người như bị nấc cục.

Lạc Tinh trở giọng quá nhanh.

Võ Tuyết Kỳ đang ngồi trên đài cao cũng phun ra một ngụm nước.

Lúc này Lạc Tinh tiếp tục nói tiếp:

"Không sợ sao được.

Hai mươi năm nay chúng ta từ bảy quặng linh thạch giờ còn có năm.

500 cửa hàng lớn, giờ còn có 300.

Với đà này một năm nữa là chúng ta cạn kiệt linh thạch, các ngươi lấy gì tu luyện.

Không lẽ giải tán Tông Môn?"

Mọi người cảm thấy bất ngờ.

Không ngờ tông môn đang trong tình trạng nguy cấp vậy.

Các trưởng lão ta nhìn ngươi.

Ngươi nhìn ta.

Đang tự nghĩ có nên tìm cách thoát ly tông môn không.

Ánh mắt đó đương nhiên lọt vào tầm nhìn Lạc Tinh.

"Thế nên vì quá lo sợ tông môn giải thể, mà bản Tông chủ ta muốn làm một việc" - Dừng lại một chút, Lạc Tinh cười nói lớn - " Để Tông Môn không bị diệt vong.

Ta muốn lấy lại huy hoàng của Nguyệt Linh Môn năm xưa."

"Ta muốn trăm vạn dặm xung quanh đây không thế lực nào dám ức hiếp Nguyệt Linh Môn chúng ta.

Ai ức hiếp một ta sẽ trả gấp 10 lần."

Mọi người nghe tông chủ nói mà đầu óc quay cuồng.

"Nè, Tông chủ hôm nay uống lộn thuốc hả." - Võ Tuyết Kỳ quay qua hỏi Tứ Thúc.

"Ta không biết, có khi tông chủ bị tẩu hoả nhập ma.

Hôm trước Ngài có vào võ các tìm học Nguyệt Linh Dưỡng Thân Thuật."

Lúc này giọng Lạc Tinh lại hô lớn.

"Các Ngươi có tin trong vòng 20 năm tông môn chúng ta trở thành Tứ Tinh Tông Môn Không?"

Không gian im phăng phắc, không ai hưởng ứng lời nói của Lạc Tinh.

"Chuyện viễn tưởng vậy mà Tông Chủ nói được ư." - Có người lén nói.

Thực tế mọi người cũng nghĩ vậy.

Tình hình tông môn ba mươi năm sau không giải thể đã là may mắn rồi.

"Xuỵt!!!"

"Muốn chết hả? Tông chủ vốn thù dai." - Một Nguyên Anh Đại Lão nói.

Lạc Tinh lúc này thấy không gian yên ắng nên bay lên nóc Quảng Trường , chỉ Đao lên trời nói to:

"Trần Quang ta thề, nếu 30 năm Nguyệt Linh Tông không đạt được Tứ Tinh tông môn.

Trần Quang ta sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh."

Đúng lúc này lôi điện giăng khắp nơi, tràn lên Tế Thiên Đỉnh trước quảng trường.

Như hưởng ứng lời thể của Lạc Tinh.

"Trời, Tông chủ chơi lớn rồi" - Mặc Lão cười khổ.

Thật ra Lạc Tinh lúc thề lấy danh nghĩa Trần Quang mà.

nếu làm không được cũng có sau.

Sao khi mọi người bớt hoang mang.

Lạc Tinh mới nói tiếp: "Trước mắt ta sẽ đề cử Thánh Tử và Thánh Nữ của tông Môn.

Tuy nhiên hai vị trí này không cố định.

Mỗi 10 năm mọi người sẽ có cơ hội khiêu chiến một lần.

Đương nhiên phải có sự sàng lọc trước khi khiêu chiến.

Hiện tại là do ta Quyết định."

"Thứ nhất Thánh nữ là Lý Khả Kỳ."

"Thứ hai Thánh Tử là Lý Thường Kiệt."

"Hả, Ta có nghe lầm không?"

"Lý Khả Kỳ hoàn toàn xứng đáng thánh nữ."

"Nhưng tên kia đội sổ hạng 20." - Hàng loạt tiếng không phục vang lên.

"Lão phu không phục." - Môt lão già Nguyên Anh Đỉnh phong đứng ra.

Hắn ta là một trong Thập Trưởng Lão Nguyệt Linh Môn, Cửu Trưởng Lão.

Cũng là sư phụ của Đinh Vệ.

"Lý Do?" - Lạc Tinh cười nói.

"Thưa tông chủ, Thánh tử là phải Thiên tư ngút trời, mạnh mẽ trong thế hệ thì mới phục chúng được." - Dừng một chút lão nói tiếp: "Trong đây Đinh vệ hạng hai, Lý Thường Kiệt hàng 20, chênh lệch quá rõ ràng."

Lạc Tinh cười nói:

"Xưa nay thánh tử phải mạnh hơn Thánh nữ mới tốt.

Nhưng khi nãy Đinh Vệ không chống lại ba chiêu của thánh nữ.

Chênh lệch quá xa.

Làm sao có tư cách làm thánh tử?"

"Cái này!" - Cửu Trưởng lão nghẹn họng.

Chưa kịp nói thì Lạc Tinh tiếp lời :

"Trong hai mươi người ở đây chỉ có Lý Thường Kiệt chưa chính thức đánh nhau với thánh nữ.

Quan trọng Lý Thường Kiệt lực áp quần hùng.

Lấy thực lực Két Đan đỉnh phong lại thắng Nguyên anh sơ kỳ.

Trong 20 người này ai làm được khả năng vượt cấp đánh người?

Một vấn đề nữa Lý Thường Kiệt mới hơn 15 tuổi.

Đinh vệ lại 20 tuổi.

Xét tiềm lực, ta nghĩ năm năm nữa Đinh Vệ về cảnh giới sẽ không hơn được Lý Thường Kiệt.

Ngươi thấy đúng không?"

Vẫn không đợi Cửu Trưởng Lão lên tiếng phản bác.

Lạc Tinh nói tiếp:

"Để tránh có người không phục.

Giờ ta ra một đề mục.

Ai trong 20 người các ngươi thắng sẽ làm Thánh tử."

Lạc Tinh xòe tay ra.

Trên bàn tay xuất hiện một tia lôi điện.

Tụ lại thành một con lôi ưng, sau đó lôi ưng uốn tròn cơ thể thành một mặt trăng, tay lạc Tjnh vẩy nhẹ.

Mặt trăng bay đi hơn 500 mét.

sao đó nổ tung thành mộ biểu tượng mặt cười...

"Cái này?" Mọi người nhìn mà khó hiểu.

Ta là băng hệ a.

Sao ta làm ra lôi điện được.

"Ta là mộc Hệ Ah!"

Giữa lúc mọi người bối rối.

Lý Thường Kiệt đứng ra.

"Xoẹt!" - Một con Lôi Ưng hiện ra.

sao đó lại biến thành mặt trăng, rồi được ném đi xa hơn 500 mét.

Tạo thành biểu tượng mặt cười y như trước.

Thao tác xong, Lý Thường Kiệt đứng vào hàng khoanh tay, không nói một lời, cố tạo ra vẻ mặt uy nghiêm, bá khí nhất của mình.

" Ha Ha...!Ta biết hắn ta là thiên tài mà, vừa xem đã hiểu.

Khá lắm, tiền đồ vô lượng a!" - Lạc Tinh khen ngợi.

Xung quanh mọi người đắng chát nhìn nhau.

Không ai dám phản bác.

Lạc Tinh cười nói - "Lý Thường Kiệt ta chính thức sắc Phong ngươi làm Thánh Tử của Nguyệt Linh Môn."

Mọi người muốn ý kiến mà không biết nói sao.

Diễn biến quá nhanh.

"Các ngươi lo cái gì.

ta đã nói vị trí thánh nữ, thánh tử không cố định.

Mỗi mười năm lại thay đổi, Ai thấy mình có khả năng, cứ khiêu chiến hai người này."

Lạc Tinh lại nói tiếp: "Hai mươi người các ngươi đều là Tinh Anh.

Ta xin thề với thiên đạo nếu các ngươi không phản bội tông môn, nội trong 30 năm tất cả đều sẽ được thăng lên Hóa Thần tu sĩ."

"Hả! Ta có nhầm không?"

"Hôm nay tông chủ uống lộn thuốc ư?"

Mọi người ai cũng suy nghĩ khác nhau.

Nhưng Tam đại Hóa thần không nói, họ đâu dám nói..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.