Hùng Thiên Đại Lục

Chương 218: 218: Thất Bộ Lưu Ly Tán




Chiến trường từng bước hiểm nguy

Nào ai biết được, gian nguy lúc nào

Cho dù suy tính làm sao

Cũng đành có lúc lạc vào bẫy sâu.

...

Lúc này Thiên Thống lĩnh đang tấn công liên tục, hắn nghĩ giỏi lắm vài lần công kích nữa Lạc Tinh sẽ bị trọng thương.

Bỗng nhiên, hắn thấy có gì không đúng.

Vội dừng tấn công lại, nhanh chóng hoành búa chém mạnh về phía sau.

"Roẹt." - Vừa lúc đỡ kịp hơn ngàn tia phong nhận của Lạc Dương bắn đến.

"Khá lắm, dám đánh lén bổn Thống Lĩnh."

"Đánh lén nói gì, giết ngươi còn được nữa là." - Lạc Dương hơi tiếc vì đánh lén vẫn hụt nhưng vẫn nói cứng.

Lạc Tinh lúc này bay lên song song với nàng khẻ nói: - "Cẩn thận, lôi điện của hắn ta khá mạnh."

"Địa Thống Lĩnh đâu rồi? Sao lại để ngươi lại đây?"

"Hỏi dư thừa, Đương nhiên bị bổn cung gi*t ch*t." - Lạc Dương hoành đao nói.

"Nực cười, chỉ là Hóa Thần Trung kỳ cũng đòi trang bức." - Thiên Thống lĩnh nói thế nhưng cũng không khinh địch, trái lại hắn tập trung cao độ, đề phòng cả hai tấn công.

Lạc Tinh và Lạc Dương chiến đấu cùng nhau đã lâu.

Tâm linh tương thông, càng đánh càng chiếm được ưu thế.

Biết kéo dài bất lợi, Thiên Thống lĩnh lập tức biến lớn nguyên thần.

Một hình người to lớn.

Cơ thể gắn chắc, tràn đầy cơ bắp xuất hiện.

Như một tướng nhà trời cao 99 mét, có bốn cánh tay vạm vỡ.

Hai tay cầm một thanh Chiến Phủ.

Hai tay còn lại cầm hai thanh kiếm.

Tất cả đều là bảo khí hạ phẩm.

"Song kiếm hợp bích đi." - Lạc Tinh nói.

"Ta dùng đao!" Lạc Dương bắt bẻ.

"Thì ta dùng thương.

Haha"

Lạc Dương trừng mắt nhìn Lạc Tinh.

Sau đó cả người nàng như lớn ra thêm.

Tám cánh tay điều động tám thanh đao.

Một lần nữa chém ra vô số phong nhận về gã Thiên thống lĩnh.

Lạc Tinh lúc này cũng biến ra hình thái chiến đấu vẫn là ba đầu sáu tay, nhưng thân thể cao 66 mét.

Lợi dụng hắn ta đang bận đỡ phong đao của phu nhân mình, Lạc Tinh lao nhanh đến:

"Bá Vương Toàn Quang Trảm."

"Ầm." - Thiên thống lĩnh tuy to lớn, nhìn tưởng thô kệch nhưng thật ra vô cùng nhanh nhẹn.

Hắn ta huy động chiến phủ quơ lên.

"Choang." - khoảng khắc Thương đập xuống, Chiến Phủ trảm lên.

Tạo ra tiếng nổ cực lớn.

Tiếp đó các luồn lôi điện văng tung tóe.

Lạc Tinh cũng bị đánh trúng vài tia.

Nhưng xảo diệu là Thiên Lôi Tử Trúc trên hai cánh tay khác của mình hấp thụ hết.

"Không ngờ linh mộc ta còn diệu dụng này."- Lạc Tinh hết sức vui mừng.

Nhưng vẫn giả vờ chật vật lùi lại.

"Cảm giác bị lôi điện đánh lên cơ thể thế nào nhóc con, ha ha." - Hắn vô cùng đắc ý.

Xưa nay chưa ai cùng cảnh giới đánh nhau với hắn 10 chiêu mà chịu nổi cảm giác lôi điện nhập thể.

"Hừ! Ca còn chịu đựng nổi." - Lạc Tinh dứt lời thì lùi lại.

Lôi Long thương kéo về thành tư thế phòng thủ.

Thiên Lôi tử trúc nâng lên thành trạng thái tấn công.

"U Long Tề Xuất." - Một hư ảnh Lôi Long hình thành từ hơn ngàn thương ảnh lao nhanh tới.

Lạc Dương bên kia thì đã tích lũy xong chiêu thức.

"Bát Thủ Phong Thân Quyết- Lạc Hoàng Ấn." - Đây là tuyệt kỹ mạnh nhất nàng có thể thi triển rồi.

Kết Hợp Thần Kỹ của Hùng Thiên giới và Công Pháp của Tiên giới.

Cả người nàng biến thành màu vàng, sau đó tốc độ tăng gấp đôi, sức mạnh cũng tăng gấp đôi.

Trực tiếp tăng lên Hóa Thần Hậu Kỳ đỉnh phong.

"Bạch Lạc Lôi Đao- Thăng thiên Phượng Dực." - Một Luồng Kiếm ảnh bao trùm toàn thân.

Sau đó như Lạc Hoàng giang cánh, Lao đến Quang ảnh to lớn của Thiên Thống Lĩnh.

Hắn ta huy động cây đại Phủ đỡ Con Lôi Long.

Sau đó hai tay còn lại huy động hai thanh thanh Kiếm đỡ lấy Hư ảnh phượng hoàng của nàng.

Theo tính toán, hắn ta cứ ngỡ chiến phủ của mình sẽ phá tan con Lôi Long dễ dàng.

Nào ngờ, khoảng khắc thanh Chiến Phủ của mình chạm con Lôi Long đột nhiên tất cả Lôi Linh lực từ cây đại phủ tràn hết vào con Lôi Long.

Khiến cho đòn thế của Lạc Tinh còn to hơn lúc đầu.

"Ầm" - Thanh Chiến Phủ bị hút hết Lôi Linh lực nên thu nhỏ lại.

Còn Lôi Long thì lao thẳng vào ngực Thiên Thống Lĩnh.

Bên này con Phượng hoàng màu vàng tưởng như bị hai thanh kiếm chém nát, thì bổng nhiên nó đột nhiên bay xéo qua một một chút, sao đó bắn thẳng vào đầu của Thiên Thống Lĩnh theo hình zich zắc.

"Xoẹt!.

Zroeé...!Zroeé" - Hắn ta vừa trúng hai đòn cực mạnh, Tiếp đó là tiếng phượng khiếu vang lên, nên tâm thần chấn động mãnh liệt.

Ngay cả thanh Chiến Phủ cũng bị quăng ra.

"Thần Cung Xa Tiễn."- Lạc Dương lúc này cũng thừa thắng lao tới.

Tám thanh đao nhanh như chớp.

"Roẹt!" - Thiên Thống Lĩnh đưa tay lên đỡ.

thành ra bốn cánh tay đứt đoạn.

Sau đó lại thêm hai vết chém trực tiếp lên cơ thể.

"Này, ta còn cần dùng, nàng đừng phí chứ." - Lạc Tinh thấy vậy, cho Thiên Lôi Tử trúc bao quây nguyên thần sống dỡ chết dở của hắn ta lại, sau đó thu vào.

"Thế nào, Thấy phu nhân của chàng lợi hại không?" - Lạc Dương sao khi thi triển hết thời gian tăng phúc, thì cả người mỏi mệt dựa vào gốc đào cười nói.

"Giỏi thì có giỏi, nhưng nàng dùng cả thần kỹ, trong ba canh giờ này mất sức chiến đấu đỉnh phong rồi.

Tranh thủ nghỉ ngơi đi." - Lạc Tinh mỉm cười sao đó tiến về chỗ tên Địa Thống Lĩnh.

lúc này nguyên thần hắn đang cố chống cự với Thất Tinh Trắc Mộc trận.

Hắn chỉ hi vọng kéo dài tới lúc Thiên Thống lĩnh quay về cứu.

Không ngờ đồng bọn chưa đến kẻ địch dã đến.

Lạc Tinh không chậm trể, cho một luồng lôi điện bao phủ hắn.

Chống cự thêm một phút.

Đia Thống lĩnh hoàn toàn mất sức kháng cự.

bị Lạc Tinh thu nguyên thần vào.

"Nào, cùng ta phục hồi chút linh lực.

Rồi nàng đi tìm Tiểu Thảo đi.

Tên Cầm đầu còn lại để cho ta."

"Chàng được không đó." - Lạc Dương nhớ còn một tên Luyện Hư Kỳ nên hết sức lo lắng.

"Yên tâm, phu quân của nàng mà, sao lại không được."

Một lúc sau, Hai người lại tách ra.

Lúc này, Trần Thu Thảo đang đối chiến với một hóa thần tu sĩ.

Hoàn cảnh cũng không tốt lắm.

Đúng lý ra nàng có thể dễ dàng gi*t ch*t hắn ta.

Nào ngờ lúc lâm nguy hắn lại đột phá Hóa thần Trung Kỳ.

Trần Thu Thảo chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Ngay cả Mộng Đạo Trà cũng dùng rồi.

Nhưng chênh lệch cấp độ quá lớn nên đành phải chạy đông chạy tây.

Dù nàng có Lạc hoàng Vũ Dực vẫn không rời khỏi đối phương quá 500 mét được.

"Tiểu Nương Tử, Chạy đi đâu.

Mau bồi tiếp gia gia ngươi nè.

Hắn ta cười lớn.

Phun một đoàn hỏa diễm chặn đường nàng.

Trần Thu Thảo cố gắng lắm mới thoát ra được.

Đinh phi thân bay đi, thì đã nghe sau lưng có tiếng rít.

Sau đó bị một dây xích quấn chân lại.

Chưa kịp phản ứng thì một cảm giác tê dại đã truyền tới.

Càng cố gắng thoát ra, thì dây xích càng quấn chặc hơn.

"Rắc!" - Một chân nàng đã bị bóp gãy.

"Giỏi chạy nữa đi.

Há Há...!Cho ngươi biết ngươi đã trúng Thất Bộ Lưu Ly Tán rồi.

Chỉ cần di chuyển bảy bước, lập tức Nguyên Anh vỡ nát thành người thường ngay."

Trần Thu Thảo biết không thoát được liền hét lên: "Cứu cháu!"

"Ngoan ngoãn chìu chuộng đại gia ngươi đi, không ai cứu nàng được đâu" - Hắn ta hưng phấn lại gần, đưa tay ra định rờ lên khuôn mặt trắng mịn của nàng, bỗng nghe âm thanh lạ.

"Ai." - Hắn vừa quay ra sau thì thấy Hai cây đào đã nhấc đám rễ lên chạy đến.

Sau đó phóng chi chít cành lá về hắn ta.

"Cút" - Tên Hán Tướng huy động đao chém tới.

Nào ngờ không chém đứt được cành đào nào, mà chân thì bị quấn chặt treo lên.

Sau đó linh lực bị cầm cố.

Hắn hoản sợ la lên: "Tha cho ta!"

Trần Thu Thảo lúc này mới thoát ra được .Đứng dậy nói:

"To gan dám có ý đồ xấu với bổn công chúa ta.

Nói xem, ngươi muốn chết thế nào."

"Không được giết ta, nếu ngươi muốn sống.

Nói cho ngươi biết, ngươi mà đi bảy bước chân là khỏi cứu."

"Đưa thuốc giải đây?" - Nàng cũng hơi sợ không dám di chuyển.

"Thuốc giải này chỉ có thúc ta mới có.

Thúc của ta là Luyện Hư Trung Kỳ." - Hắn vừa thăng cấp, còn mấy năm tuổi thọ.

Đúng là không muốn chết.

"Ngươi dám đánh ra bị gãy một chân mà.

Ta thu lợi tức trước!"- Nàng đưa kiếm lên, hai chân tên kia liền bị cắt đứt.

"A...Đừng...!Thúc ta ngay trên Thần Long Hạm.

Xin ngươi đừng giết ta.

Ta nói thúc ta đưa ngươi thuốc giải."

Trần Thu Thảo hơi do dự.

Nàng suy tính thiệt hơn.

Bỗng tên Hóa thần kia há miệng, phun ra một cây châm bay nhanh đến.

"Cẩn thận." - Đúng lúc này Lạc Dương kịp bay tới.

Dùng đao chém lên cây châm độc .

"Bịch..." - Tên Hóa Thần bị cây đào bóp chặt.

Cả người tan nát.

"Con có sao không?" - Lạc Dương quay qua hỏi con gái mình.

Sau đó một bóng người cũng xuất hiện.

Là Trần Thị.

Nàng nhanh chóng thu lấy nguyên thần của tên kia.

"Nương, Bà nội, Con không sao?"

"Con đó, dặn là cẩn thận rồi? sao lại dây dưa với tên Hóa Thần Trung Kỳ làm gì?"- Trần Thị cốc đầu nàng.

"Tên kia tự nhiên tấn cấp.

Mà hắn nói có Luyện Hư Trung Kỳ trên chiến hạm.

Tính sao đây?"

"Chuyện đó để người lớn lo.

con lo làm gì." - Lạc Dương thấy con gái bị gãy chân.

Đau lòng nói

"Đưa chân đây."

"Xoẹt" - Trần Thị truyền ra một luồng linh lực.

Một phút sau Trần Thu! Thảo chân đã khỏi!

"Đừng di chuyển.

Hình như lời nói tên kia nói là thật.

Trong người con có một loại độc kỳ lạ." - Trần Thị lòng hơi sầu lo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.