Kết thúc ngày ghi hình đầu tiên, Lý Huỳnh Lam về khách sạn, bên đoàn phim đã an bài sẵn ba tấm thẻ phòng. Tiểu Sa nhận lấy, nhưng Lý Huỳnh Lam thấy, trên đó là tầng 8. Mặc dù cậu chưa từng đến đây quay bao giờ, song cũng hiểu một chút sự tình bên lề. Thực ra khách sạn này chuyên cấp cho đoàn phim cùng một số ít ngôi sao đến thuê, tổng thể gồm 12 tầng. Tuy nhiên tiêu chuẩn từ trang thiết bị đến vấn đề bảo an từ tầng 8 trở lên đều cao hơn gấp đôi các tầng khác. Với tuổi nghề còn non trẻ mà miễn cưỡng nhận đãi ngộ như sao hạng A này, dĩ nhiên Lý Huỳnh Lam sẽ không muốn.
Tới hồi vào thang máy rồi, mà mắt Tiểu Sa với cả Tiểu Bao cứ bịn rịn ngó tấm thẻ phòng kia mãi không thôi, thầm lo ngộ nhỡ chất lượng phòng không tốt, ảnh hưởng đến nghỉ ngơi thì sao đây, nhưng chưa gì đã bị Lý Huỳnh Lam liếc nhìn một cái, tức thì gạt phăng ý nghĩ này khỏi đầu.
Bấy giờ cửa mới khép lại, tự dưng có hai cánh tay từ đâu chui ra chặn ngang, ngay sau đó liền có bốn năm người ùn ùn ùa vào, không gian bé tí lập tức chật cứng, mà cái người ở giữa chẳng phải Hồ Dương thì là ai.
Trông hắn như mới thấy Lý Huỳnh Lam, cười ha ha xoa đầu nói: “Lý… Ờm Lý thiếu gia, xin lỗi nha, tại trễ quá, nên mới chen vậy đó mà.”
Hắn gọi một tiếng Lý thiếu gia nghe mà châm chọc làm sao, tới cả Vạn Hà còn cau mày khó chịu, Lý Huỳnh Lam vẫn mặt không đổi sắc, nội liếc nhìn thôi cũng lười, căn bản như chẳng nghe thấy gì hết, thế mà khiến vẻ mặt Hồ Dương đông cứng, bị quê không hề nhẹ.
Thang máy tới tầng 7 rồi dừng lại, Lý Huỳnh Lam dẫn đầu bước ra, đoạn Vạn Hà liếc thấy đối phương nhấn nút tầng 9, rồi cũng bước theo sau.
Tiểu Bao cười khẩy: “Đó giờ mới thấy người mới mà cũng bày đặt ra vẻ với chúng ta vậy đấy, có thù oán gì nhau? Bộ chúng ta ăn giựt gì của hắn chắc?”
Vạn Hà nói: “Chuyện gì cũng vừa phải thôi, người không có mắt như vậy thiếu gì, chẳng lẽ một đám lại đi so đo với bọn hắn, tự hạ thấp chính mình, rảnh quá thì bớt nói nhiều mà đi làm việc, để tâm tới Lam thiếu, còn thích lắm lời nữa thì hai cậu cứ tự giác mà nghỉ việc.”
Tiểu Bao với Tiểu Sa bị giáo huấn chỉ đành le lưỡi nuốt lại lời nói.
Vạn Hà nói với Lý Huỳnh Lam: “Tôi hỏi chú Mậu rồi, chú ấy bảo xe kia chắc của phó tổng công ty giải trí Kha Tạp, Tăng Hưng Đạt, xem ra cái người ôm đùi lần này không biết điều, sau này coi bộ hơi phiền đấy.”
Chẳng biết lời dự đoán của Vạn Hà có phải lời tiên tri hay không, mà sau vài ngày quay, Hồ Dương kia quả thực cứ thích vô tình hay cố ý nhằm vào Lý Huỳnh Lam ở mọi lúc mọi nơi. Chẳng qua dù hắn muốn ngấm ngầm ở sau lưng ngáng chân Lý Huỳnh Lam cách mấy, hắn vẫn chưa đủ bản lĩnh lớn cỡ vậy. Theo như lời của nhóm nhân viên chạy việc trong đoàn, ngoài mấy diễn viên nhỏ khác công ty quản lý, thì mỗi người ở đây, trên cơ bản đều có chống lưng hết, ấy là còn chưa kể đến vài gương mặt nổi tiếng, fan ruột có mặt ở mọi mặt trận, bởi vậy người nào cũng đắc tội không nổi, nhưng nếu thật sự muốn biết ai là người có thế lực mạnh nhất, vậy vẫn là Lý Huỳnh Lam.
Trước tiên bàn về Trác Diệu, tuy gần hai năm nay hầu như đã dần lui vào hậu trường, nhưng ngôi vị thiên vương trong giới giải trí vẫn chưa bao giờ lung lay. Ngoài việc làm ông chủ lớn, tài lực hùng hậu khiến mấy dân trong giới đạo diễn cùng biên tập phải đỏ cả mắt, y còn nằm trong số ít cổ đông lớn nắm quyền quan trọng trong ngành, dám lên tiếng với y cơ bản chẳng có mấy người.
Mặt khác, sau lưng Lý Huỳnh Lam còn một tập đoàn gia tộc hùng mạnh – nhân tố ngoại thương trong nước, dù rằng Lý Nguyên Châu không hứng thú mấy với ngành giải trí, song nội chỉ cần lấy tiền trong người ra tùy tiện quăng vào mặt ai đó, cũng đủ cho người nọ ngu ngơ cả nửa ngày. Ba từ có uy lực nhất trong xã hội là tiền, quyền, danh đều chiếm đủ, đồ ngốc mới không coi trọng nhân vật tai to mặt lớn này. Trong cái nơi phức tạp như giới showbiz, tình nhân luôn có thể thay như thay áo, chứ cháu trai ruột thịt có thể muốn đổi là đổi sao? Cứ thử xem thái độ của mấy người từng tiếp xúc qua Lý Huỳnh Lam thì biết.
Vậy cho nên khi Hồ Dương kia càng ra vẻ câu nệ xa lánh thì lại càng buồn cười, dù có làm ầm ĩ thế nào đi nữa, cũng chẳng chiếm nổi một ánh nhìn của Lý Huỳnh Lam, nhiều hôm tức giận mang vẻ mặt méo xẹo quay về nom đến là khó coi, như thể mấy anh hề thích múa may làm trò ngoài đường vậy.
Bỗng chốc đã qua một tuần, hai hôm nay Lý Huỳnh Lam đều hoạt động vào buổi tuối, cậu thủ vai thiếu niên tướng quân, trên chiến trường phải gian khổ chiến đấu nơi biên cương, trở về lại bị hôn quân áp bức, gian thần hãm hại, mà màn trong lao như bữa nay không chỉ tầm ba bốn cảnh, kết cục còn phải kéo quân lên đỉnh núi, liều chết hy sinh luôn tại đó, nói chung cũng không đơn giản.
Vào ngày đông giá rét, Lý Huỳnh Lam bị ngâm mình liên tục suốt năm sáu đợt dưới nước, mặc dù xung quanh có trang bị một loạt máy sưởi, nhưng đến lúc cậu bước ra vẫn lạnh đến mặt tím tái, rốt cuộc đạo diễn rất hài lòng, giám chế còn luôn miệng tán thưởng, so với nhiều người mới có tài NG bẩm sinh thì tốt hơn quá nhiều.
Hoàn tất xong công việc quay về khách sạn đã là 12 giờ hơn, Lý Huỳnh Lam tắm xong ngồi bên giường vừa lau tóc vừa lấy di động ra xem, không có cuộc gọi nhỡ nào cũng chẳng có tin nhắn, đoạn tin sau cùng còn lưu trong máy là nội dung đính kèm ảnh chụp một miếng thịt kẹp giữa bánh mì mà cậu mới gửi hồi trưa nay, Lý Huỳnh Lam còn bình luận: quá dầu, phát ớn.
Bên kia trả lời rằng: đừng để bị đói, cơm trưa cũng quan trọng lắm, có thể bỏ bớt mỡ đi, ăn một chút phần nạc, kèm tí da, tốt nhất nên ăn thêm rau, như vậy mới tương đối đủ dinh dưỡng.
Từ mấy hôm Lý Huỳnh Lam bỏ bom tin nhắn đến nay, tốc độ đánh chữ của anh rõ ràng tăng không ít, với cả còn nói nhiều hơn, nhưng so ra cũng chả khác khi gặp nhau là mấy. Có lúc chỉ từ một vấn đề quái lạ nào đó, người này còn có thể chú tâm hồi âm một chuỗi dài ngoằng, cả mấy chuyện lông gà vỏ tỏi anh đều dặn đi dặn lại không biết mệt, nghiêm túc đến mức người ta phải cho rằng tế bào hài hước trong con người anh bị tiệt chủng từ thuở nào rồi vậy.
Dẫu vậy, Lý Huỳnh Lam vẫn thành thật đọc hết không bỏ sót một chữ, thỉnh thoảng cũng trả lời anh vài câu. Cậu nghĩ chắc hôm nay Cao Khôn phải bận nhiều việc, không biết giờ này được nghỉ chưa, sau một hồi cân nhắc mới gửi cho anh một tin.
— Về nhà chưa?
Ngờ đâu đối phương phản hồi rất nhanh.
— Về rồi.
Lý Huỳnh Lam vừa nhận được, tiện tay bấm gọi lại Cao Khôn.
“Alô?”
Từ ống nghe truyền ra giọng nam trầm ấm, xuyên thấu qua điện thoại, trong đêm mọi âm thanh như được khếch đại thêm gấp nghìn lần, giờ phút này nghe vào tai vậy mà rất từ tính.
“Mấy giờ anh mới tan ca?” Giọng Lý Huỳnh Lam bình thản, thân mình cũng lười biếng mà ngã ra giường.
Cao Khôn nói: “Mười giờ, hôm nay tương đối sớm.”
“Hửm? Có chuyện gì sao? Hay do mới qua năm nên chưa bán được?”
“Không, không có, buôn bán rất tốt.”
“Thế thì có việc gì mà phải về sớm?”
“…Không có gì.” Cao Khôn ngập ngừng đáp.
Lý Huỳnh Lam khẽ nhíu mày: “Anh đang làm gì vậy?”
Cao Khôn nói: “Quét nhà.”
“Khuya rồi anh còn mần làm chi,” Lý Huỳnh Lam hết nói nổi, “Bộ tối nay ăn nhiều quá sao?”
“Không ăn nhiều lắm… Ăn mì xào,” Nói giữa chừng mới ngộ ra ý Lý Huỳnh Lam đâu phải đang thật sự hỏi mình, không khỏi ấp úng rồi ngậm miệng luôn.
Lý Huỳnh Lam nhịn không được bật cười, tiếng cười của cậu qua điện thoại cũng đặc biệt trong trẻo, nhẹ bẫng mà êm tai, như tràng hồi âm vang vọng từ những chiếc chuông bạc lung lay trong gió.
“Đồ ngốc, hơn nửa đêm rồi còn nói với em mì xào cái gì chứ.”
“Em đói bụng không?” Cao Khôn hỏi, “Ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi, nhưng chẳng ngon chút nào, không đúng, phải nói là rất khó ăn….” Lý Huỳnh Lam oán giận.
Cao Khôn không giấu được vẻ sốt ruột: “Món nào cũng khó ăn lắm à? Có ăn được gì không? Cơm tối nhất định phải ăn…”
“Biết mà, ngày nào anh chẳng nói câu này mấy lần,” Lý Huỳnh Lam ghét bỏ, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, “Em muốn ăn mì sa tế, lần trước nói phải ăn mà chưa được.”
Cao Khôn nói: “Về rồi ăn…”
“Muốn về còn phải đợi ba ngày!” Lý Huỳnh Lam mất hứng.
Cao Khôn trầm mặc.
Lý Huỳnh Lam đợi một hồi vẫn không thấy anh nói gì, không khỏi nói: “Anh đang nghĩ gì thế? Trên máy bay không được mang mì theo, hơn nữa vé máy bay cũng đủ mua một trăm bát rồi.”
“Không có…” Cao Khôn phủ nhận, nhưng nỗi lo vẫn còn đó.
Lý Huỳnh Lam lập tức xem thường, thầm nghĩ đầu gỗ kia có ý nghĩ này trong đầu thật ư? Rõ là anh lúc nào cũng keo kiệt với bản thân, thế mà đôi khi lại đần đến độ không đỡ được.
“Anh quét xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Ngày mai em cũng phải diễn cảnh quét nhà.”
“Hả?” Cao Khôn nghi hoặc.
“Chính là dùng cây bút lông cực to quét quét quét trên mặt đất, vừa phô diễn võ công cao cường, lại trông học đòi văn vẻ, y như cái cách mà mấy phim thần tượng hay xài ấy…”
Hai người lấy đề tài quay phim ra nói lòng vòng một hồi, nội dung hết sức nhàm chán, nếu đổi thành người khác, không chừng ngay cả ánh mắt Lý Huỳnh Lam cũng lười tham dự, vậy mà bấy giờ toàn do cậu nói, Cao Khôn thỉnh thoảng sẽ đóng góp vài câu hỏi ngớ ngẩn, rồi từ đó hai người còn thảo luận được thêm mấy hiệp, thẳng đến khi giọng Lý Huỳnh Lam dần yếu đi.
“Tối nay em bị treo… Tay rất mỏi, mai lại phải mỏi tay nữa…”
Cao Khôn bên kia vốn chỉ im lặng lắng nghe, bỗng dưng kêu lên: “Huỳnh Lam Huỳnh Lam…”
Lý Huỳnh Lam mơ màng mò tay xuống gối đầu, sờ soạng một hồi vẫn không tìm được thứ mình cần, Cao Khôn càng tăng cao âm lượng, lúc này cậu mới bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“Cúp máy ngủ đi, đừng để ở đầu giường.”
Lý Huỳnh Lam không tình nguyện thuận theo, nghĩ Cao Khôn cũng nên nghỉ ngơi rồi, bèn nói ngủ ngon rồi cúp máy, đoạn vừa trở mình cảm giác buồn ngủ cũng bay biến, chỉ trừng to mắt nhìn trần nhà.
Do trước đây luôn có Cao Khôn bên cạnh, giấc ngủ của cậu được cải thiện đáng kể, thế nên lần đi xa này Lý Huỳnh Lam cũng muốn thử xem, nếu không có anh, cậu có thể vào giấc một cách dễ dàng vậy không, kết quả chứng minh… Cậu đã đánh giá cao bản thân, cũng đã xem nhẹ Cao Khôn.
Nhưng ít ra tình hình vẫn đang có chuyển biến tốt, Lý Huỳnh Lam tự an ủi, có lẽ về sau sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Mà dù có không tốt thì đã sao? Chỉ cần Cao Khôn ở bên, cậu có thể ngủ ngon là được rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Huỳnh Lam ấm lên, từ từ nhắm mắt lại.
Bên kia, sau khi Cao Khôn gác máy vẫn đứng ngốc tại chỗ, không biết nghĩ tới cái gì, một lúc sau mới buông cây chổi trong tay, nhặt tờ giấy vừa rồi bị rơi dưới cạnh cửa, nhìn nội dung trên đó, nét bình tĩnh trên mặt dần rút đi, ấn đường cũng theo đó mà nhăn lại.
Anh đi vào phòng ngủ, ngẫm xem thói quen cất đồ của Lý Huỳnh Lam thế nào, cuối cùng giật mở ngăn kéo thứ hai trên tủ đầu giường, quả nhiên tìm thấy vật đang cần. Tuy anh thường xuyên thu dọn đồ đạc cho Lý Huỳnh Lam, nhưng đối với những loại vật dụng có phần riêng tư, trước giờ Cao Khôn chưa từng có ý định nhìn trộm.
Lúc này Cao Khôn lấy ra một tập hồ sơ, anh lại chú ý thấy vài lọ thuốc ngủ đặt sâu tít trong hốc.
Cao Khôn cầm từng lọ ra lấy tay ước chừng, trong đó có hai lọ đã dùng qua, có điều còn thừa hơn phân nửa, những lọ khác đều nguyên xi chưa động, căn cứ theo ngày tháng trên bao bì thì chưa quá nửa năm, điều này cho thấy tần suất Lý Huỳnh Lam phải dùng thuốc cũng không phải quá cao.
Cao Khôn nhớ từ lúc hai người họ gặp lại nhau đến nay, chỉ cần có mình ở đó, hầu như chưa thấy Lý Huỳnh Lam uống thuốc lần nào, anh cũng từng lo không biết Lý Huỳnh Lam có gạt anh bệnh tình của mình không, xem ra chứng cứ trước mắt phần nào giúp anh biết tình hình đang có chiều hướng tốt.
Cao Khôn thấy hơi vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới việc cậu chuẩn bị nhiều lọ thuốc như vậy, cũng có thể đoán được lượng nhu cầu lớn bao nhiêu, đáy lòng không khỏi khó chịu.
Vừa định đóng cửa tủ, một vật nhỏ sau mấy lọ thuốc bất ngờ ngăn động tác anh lại.
Cao Khôn sửng sốt, đưa tay lấy nó ra… Đó là một chiếc cúc áo bằng gỗ chỉ cỡ một đồng xu, quanh rìa còn có chỗ bị cháy sém.
Tuy rằng chỉ ở nơi đó hơn một năm, nhưng trải qua tháng ngày buồn tẻ trong tù, có bao thời điểm Cao Khôn chỉ có thể hết nằm rồi lại ngồi như đi vào cõi thần tiên, căn phòng giam chỉ trơ trọi mỗi cái giường và cái bàn, ngoài ra chẳng còn gì khác, trên trần nhà có bao nhiêu nét hoa văn, qua năm sáu trăm ngày cũng đủ để người ta đếm chuẩn xác, càng miễn bàn đến bộ đồ tù trên người bị lôi ra giày vò nghiên cứu chẳng biết bao nhiêu lần.
Chất lượng bộ đồ kia kém cực kỳ, chỉ cần bất cẩn đánh một trận cũng đủ nát bươm như cái bang, ai phá hư thì người đó tự đi bồi thường, có khi vá một mảnh, cũng có khi phải vá nhiều mảnh. Thế nhưng cúc áo lại rất bền, như thể sợ dùng chất liệu quá cứng có thể làm người ta bị thương, mà phần lớn cúc áo trên đồng phục đều được làm bằng gỗ.
Chẳng qua bộ anh mặc chỉ bị hỏng một lần, đúng vào hôm xảy ra hỏa hoạn, lúc anh tìm cách thoát khỏi đó, vừa cởi áo trên người ra dập lửa, còn vừa kéo Lưu Hỉ Nhạc leo qua song sắt.
Cúc áo trong tay trông quá bình thường, chẳng hề có gì đặc sắc, nhưng Cao Khôn chỉ cần liếc sơ cũng nhận ra, vì phần trên còn lưu lại một vết sứt nhỏ khi mình bất cẩn bị kẹt vào khung giường.
Nhưng tại sao cúc áo của anh lại ở chỗ Lý Huỳnh Lam? Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy……
Cao Khôn cúi đầu, nét mặt ẩn trong bóng tối nhìn không ra biểu tình, chỉ cầm vật đó trên tay, nắm chặt đến mức mu bàn tay nhảy lên từng thớ gân xanh dữ tợn.
Anh cứ duy trì tư thế này, thật lâu sau vẫn chưa hề động đậy…..
…
Hôm sau, Cao Khôn dựa theo thông tin liên lạc từ bản hợp đồng gọi điện cho đối phương.
Điện thoại không kết nối, Cao Khôn không nản lòng, kiên trì gọi lại từ sáng đến tận chiều tối, sau cùng mới có người nhận máy.
Đầu dây là một người phụ nữ đã có tuổi, vừa nghe mục đích Cao Khôn gọi đến, giọng điệu bà tức thì trở nên cực kỳ kiên quyết.
“Vô ích thôi, cậu không cần phải nói với tôi gì cả, tôi chỉ dựa theo điều khoản hợp đồng đến làm việc. Trên trển có viết, nếu phát sinh gì thì tôi chỉ cần báo cho các cậu biết trước là được, chưa kể là còn trước mấy ngày, hôm qua tôi có sang để lại tờ giấy thông báo rồi đấy, tôi cho các cậu kỳ hạn năm ngày để dọn ra cũng dư dả chứ có ít đâu, khoản bồi thường tôi sẽ chuyển thẳng tới tài khoản người ký hợp đồng, còn những việc khác không có gì để nói, vậy nhé!”
Nói xong trực tiếp cúp máy, chỉ còn lại Cao Khôn với thần sắc nặng nề.