Hung Thần

Quyển 1 - Chương 37: Chuyển biến (2)




Cao Khôn dùng mu bàn tay chạm vào khuôn mặt Lý Huỳnh Lam, vẫn nóng bỏng như trước.

“Chỗ nào khó chịu, muốn uống nước không?” Anh ôn nhu hỏi.

Lý Huỳnh Lam lắc đầu, hừ một tiếng “Khó chịu…”

Cao Khôn thấy vẻ mặt cậu không thoải mái lắm, chỉ cảm thấy sự phát triển của căn bệnh khiến anh càng lo lắng gấp trăm lần, ngoại trừ việc đưa thuốc cho cậu thì anh chẳng biết nên làm gì mới tốt, chỉ có thể sốt ruột lúng túng đứng đó, lộ ra cái vẻ chân tay luống cuống.

Lý Huỳnh Lam nâng hàng lông mi dày đặc lên, lộ ra con ngươi sáng ngời, trong mắt còn mang theo vẻ mơ hồ, bàn tay cậu nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy bàn tay của Cao Khôn đang rủ bên người.

Cao Khôn ngẩn ra.

Lý Huỳnh Lam bảo “Đau tay…”

Cao Khôn cẩn thận nắm lấy bàn tay trắng nõn thon gầy kia, cảm giác như chỉ cần mình dùng sức một chút là sẽ gãy đôi.

Lý Huỳnh Lam còn nói “Bả vai cũng đau…”

Cao Khôn dọc theo cổ tay cậu xoa về phía trước, giúp cậu thả lỏng, kết quả Lý Huỳnh Lam lại bảo “Thắt lưng cũng đau, chân cũng đau…”

Đừng thấy cậu thanh tú như vậy, thật ra thể trang Lý Huỳnh Lam rất tốt, không hề thiếu tế bào vận động, thế nên số lần tới bệnh viễn rất ít, đôi khi trúng cảm có hơi sốt một chút, nhưng cậu cũng không đi bên viện, chỉ cần uống thuốc sẽ rất mau khỏi. Đừng nói tới Lý Nguyên Châu và Lý Tiểu Quân, ngay cả Vạn Hà cũng rất ít khi thấy cậu bị bệnh, nhưng những chuyện đó đều xảy ra khi Cao Khôn không ở bên cạnh.

Cao Khôn khó xử nhìn bộ áo ngủ bên cạnh, cuối cùng nói “Thay quần áo đã, rồi tôi xoa bóp cho cậu, có được không?”

Lý Huỳnh Lam không hé răng, nhưng Cao Khôn biết cậu đồng ý, vì thế ngồi xổm xuống cởi áo khoác trên người Lý Huỳnh Lam ra. Cậu không hề phản kháng, mà cũng chẳng phối hợp, lười biếng than nhẹ một chút, mặc cho Cao Khôn sắp xếp mọi chuyện.

Đầu tiên xốc người ấy dậy, sau đó để cậu dựa vào người mình, cởi chiếc áo len ra. Trong phòng mở điều hòa, nhưng Cao Khôn vẫn sợ Lý Huỳnh Lam nhiễm lạnh, vừa mới cởi hết áo ra lập tức trùm chăn lên người cậu, nhưng bả vai trắng nõn và phía sau lưng vẫn lộ hết ra, Cao Khôn vội vàng đưa mắt nhìn, trong lòng hệt như bị cái gì đó đâm vào, vội vã rời ánh mắt đi chỗ khác, run rẩy cài khuy áo ngủ lại, động tác liền mạch dứt khóa.

Lý Huỳnh Lam cuối cùng vẫn trưởng thành, không còn là đứa trẻ trong trí nhớ chỉ cao tới ngực anh, khung xương của cậu rõ ràng, làn da nhẵn nhụi, vóc người dong dỏng giao hòa giữa thiếu niên và thanh niên hoàn mỹ vô cùng, đặc biệt là đôi chân kia, thẳng tắp thon dài, giờ phút này đang thò ra khỏi chăn gác lên người Cao Khôn, mặc cho đối phương giúp cậu mặc quần.

Cao Khôn cả kinh, vội nắm lấy mắt cá chân của cậu nhét vào trong chăn “Đừng để cảm lạnh…”

Ngẩng đầu lên chỉ thấy Lý Huỳnh Lam cười như không cười nhìn mình, Cao Khôn thấy vậy đầu óc toàn bộ bay lơ lửng giữa không trung, làm thế nào cũng không lấy xuống được.

Khó khăn lắm mới mặc xong quần áo, Cao Khôn nhẹ nhàng xoa bóp dọc theo tứ chi cho cậu, anh rất hiểu lực đạo của mình, chẳng dám mạnh hơn nửa điểm, mặc dù vậy, Lý Huỳnh Lam vẫn thỉnh thoảng nhíu mày một chút, lộ ra cảm xúc khó khăn.

“Có đau không?” Cao Khôn cẩn thận hỏi.

Lý Huỳnh Lam liếc anh “Anh chưa ăn cơm à?”

Cao Khôn biết tính cậu, nói ra thể nào cũng sẽ kích động cho mà xem, như trước thận trọng xoa bóp, chờ tới khí cơ bắp trên tay thả lỏng toàn bộ, nếp nhăn giữa mi tâm của Lý Huỳnh Lam cuối cùng cũng giãn ra.

Lý Huỳnh Lam tùy ý dựa người sang một bên, Cao Khôn đưa tay chạm vào người trong ngực.

“Có thoải mái không?”

Lý Huỳnh Lam chẳng biết đang nghĩ gì, “Ừ” một tiếng.

Cậu không động, Cao Khôn cũng chẳng có cách nào đi, chỉ đành ôm người như vậy, hô hấp của Lý Huỳnh Lam ổn định, cả người cực kỳ yên tĩnh, nhưng Cao Khôn biết cậu vẫn tỉnh.

Anh bỗng hỏi “Bao giờ thì bị?”

Lông mi Lý Huỳnh Lam chớp chớp “Cái gì?”

Cao Khôn nói “Mất ngủ”

Lý Huỳnh Lam ngừng lại, ngẩng đầu lên, hơi thở của cậu cực kỳ nóng, nhẹ nhảng phả lên mặt Cao Khôn, nóng bỏng vô cùng.

Cao Khôn không động, kiên trì chờ đợi đáp án của Lý Huỳnh Lam.

Lý Huỳnh Lam cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, lại dựa vào ngực Cao Khôn “Rất nhiều năm, không nhớ lắm.”

Cao Khôn vội hỏi “Sao lại thế, hồi trước chẳng phải bảo tốt hơn nhiều rồi sao?”

“Chẳng có lý do gì, ngủ không được là không được.” Lý Huỳnh Lam nói như thể chuyện ấy là cực kỳ bình thường.

Cao Khôn mơ màng, hồi anh còn ở trưởng thiếu niên, Lý Huỳnh Lam từng có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, Cao Khôn biết nguyên nhân, sau đó bản thân anh còn khuyên Lý Huỳnh Lam đi gặp bác sỹ tâm lý, nhưng bệnh sau đó lại có vẻ khá hơn, không ngờ đã lâu như vậy, chứng bệnh ấy vẫn chưa được chữa khỏi…

Lại nói, chứng mất ngủ là do tinh thần phải chịu nhiều áp lực, mà nguyên nhân khiến Lý Huỳnh Lam ngày đêm phiền lòng có thể là gì được đây?

Tâm tình Cao Khôn nặng nề.

“Vẫn… gặp ác mộng sao?” Anh không nhịn được, lại hỏi.

Kết quả, Lý Huỳnh Lam lại lắc đầu “Không phải, vẫn có mộng đẹp.”

Nói đến chuyện này, cậu hình như cao hứng hẳn lên “Em mơ thấy anh trở lại, sau đó chúng ta cùng nhau đi rất nhiều nơi, thậm chí còn cùng nhau du lịch vòng quanh thế giới. Chỉ là… Chỉ là thời gian mộng đẹp khá ít, em không ngủ lâu lắm, chốc lát lại tỉnh” Mà chờ tới khi có thể gặp lại giấc mơ ấy, đã là rất lâu rồi.

Cao Khôn nhíu mày, ánh mắt của Lý Huỳnh Lam khiến anh có chút khẩn trưởng, nhưng anh vẫn trịnh trọng đáp “Có vài thứ, cứ muốn chờ mãi, nhưng thật ra chưa chắc đã đáng giá…”

“Ai bảo?!”

Lý Huỳnh Lam hạ mặt khinh thường, giọng nói mềm mại của cậu hệt như một chiếc lông chim nhẹ nhàng chạm vào lòng Cao Khôn.

“Chuyện gì quan trọng với em, chẳng lẽ em còn không rõ sao, việc duy nhất chúng ta cần làm, là không lừa dối người khác…”

Cao Khôn kinh ngạc nhìn cậu, Lý Huỳnh Lam mỉm cười ngọt ngào với anh, nheo mắt bảo “Anh không tin sao, vậy thì cứ chờ xem.”

“Huỳnh Lam…”

Cao Khôn dường như vẫn muốn tiếp tục đề tài này, nhưng Lý Huỳnh Lam đã chôn đầu vào lồng ngực của anh, cả người mềm nhũn dựa vào Cao Khôn, mệt mỏi bảo “Em mệt.”

Cao Khôn thức thời ngậm miệng.

Đêm nay thật ra không hề an ổn, Lý Huỳnh Lam sốt cao nhiều lần, Cao Khôn thỉnh thoảng vẫn phải vào nhà vệ sinh vò khăn mặt, sau đó cho cậu uống thuốc, vốn định trải nệm ngủ dưới sàn, nhưng Lý Huỳnh Lam lại ôm anh không buông tay, Cao Khôn chẳng còn cách nào khác đành nâng cậu dậy, cứ thế lúc thì vỗ về lúc thì lo lắng cả đêm, thẳng tới lúc tờ mờ sáng, nhiệt độ lúc này mới giảm xuống.

Cao Khôn vốn định mặc y phục ngày thường, nhưng Lý Huỳnh Lam ngại chất vải chiếc áo anh thô đến độ thậm chí có thể đâm vào người, anh đành cởi ra mặc độc chiếc ba lỗ. Thân nhiệt anh rất nóng, còn đắp hai cái chăn, thật sự khiến Lý Huỳnh Lam ra đầy mồ hôi, tới sáng hôm sau tỉnh lại tóc bết dính hết vào trán, hệt như vừa mới được vớt lên khỏi nước.

Cậu đã như vậy, đừng nói tới Cao Khôn, nhưng anh so với Lý Huỳnh Lam bình tĩnh hơn nhiều, thấy đối phương mở mắt, đầu tiên phải xác nhận trạng thái của cậu trước đã.

Lý Huỳnh Lam ghé cả nửa người vào Cao Khôn, giờ phút này động tay động chân, chỉ cảm thấy mình và đối phương như bị dính vào một chỗ.

“Nóng chết!”

Cao Khôn thấy cậu thấp giọng oán giận, cẩn thận ngồi dậy xuống giường.

Lý Huỳnh Lam dựa vào gối nhìn bóng dáng cao lớn kia bước vào phòng tắm, hừ bảo “Em muốn ăn bánh trứng.”

Cao Khôn cầm khăn mặt ló đầu ra “Cái đồ nhiều dầu lắm… trứng trưng nhé?”

Lý Huỳnh Lam trừng mắt nhìn anh, lúc lắc đứng dậy vào toilet, Cao Khôn thấy cậu muốn động thủ, vội vàng chuẩn bị kem đánh răng và bản chải cho cậu.

Lúc Lý Huỳnh Lam rửa mặt thì nghe thấy tiếng Cao Khôn bận rộn trong phòng bếp, một lát sau thì di động anh reo lên.

Cao Khôn nhận máy, có lẽ là Lưu Hỉ Nhạc gọi tới, Cao Khôn bảo hai ngày sau có việc gấp xin phép nghỉ, hỏi Lưu Hỉ Nhạc có được không, có được đáp án khẳng định xong, rồi chẳng biết cậu ta lại hỏi cái gì, Cao Khôn dừng một lát, rồi mới nói “Đợi một lát, hai ngày nữa dọn, ừ… Đến lúc đó nói cho cậu biết, được…”

Nói được một nửa, lại thấy trong phòng tắm “Choang” một tiếng, Cao khôn lập tức cúp điện thoại chạy thẳng vào toilet, chỉ thấy cốc thủy tinh đã vỡ tan tành, Lý Huỳnh Lam đứng cạnh đống thủy tinh vỡ nát ấy nhìn anh.

Cao Khôn hoảng sợ, vội đẩy cậu ra bảo “Cẩn thận giẫm vào.”

Lý Huỳnh Lam lạnh mặt nhìn Cao Khôn cúi người nhặt những mảnh vỡ, rồi mang chổi dọn hết thủy tinh vỡ đi, thẳng tới khi xác nhận không còn gì nữa, lúc này mới yên tâm.

Lý Huỳnh Lam nói “Em muốn tắm.”

Cao Khôn do dự “Bệnh vừa mới khá”

“Người dính lắm” Lý Huỳnh Lam khó chịu lau mặt.

Cao Khôn đành đồng ý, chạy đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho cậu, chẳng khác nào hầu hạ lão thái gia, thẳng đến khi Lý Huỳnh Lam muốn cởi quần áo, lúc này anh mới vội vàng lui ra ngoài.

Lý Huỳnh Lam nhìn cửa đã đóng chặt, lúc này mới cởi áo ngủ ra.

Cao Khôn vừa đập vỏ hai quả trứng bỏ vào nồi, lại đi thay vỏ ga và chăn mới, đang bận rộn lại thấy Lý Huỳnh Lam gọi.

“A Khôn…”

Cao Khôn ngoáy tai, vội vàng đi tới cửa “Sao thế?”

Lý Huỳnh Lam đáp “Tại sao không có nước ấm?”

Cao Khôn cả kinh, trong đầu chỉ còn ý nghĩ “Huỳnh Lam vừa mới hết sốt xong lại tắm mấy phút nước lạnh rồi?” Tin tức như sấm sét giữa trời quang như vậy, anh làm sao có thể nghĩ được nhiều hơn, lập tức đẩy cửa đi vào, trực tiếp nhìn thấy người nọ đứng trong bồn tắm dưới vòi hoa sen.

Lý Huỳnh Lam đưa lưng về phía Cao Khôn, tựa hồ đang nghiên cứu xem đồ vật đang treo trên tường kia có vấn đề gì, hơi ngẩng cổ lên, đường cong sau lưng tuyệt đẹp, hoàn toàn bại lộ trước mắt Cao Khôn.

Thấy động tĩnh phía sau, Lý Huỳnh Lam lúc này mới quay đầu lại, liếc nhìn thấy ánh mắt của Cao Khôn, cả hai người đều ngẩn ra, Cao Khôn cả người căng thẳng hệt như một ngọn lao, còn Lý Huỳnh Lam mâu quang chợt lóe, bước ra ngoài bồn tắm, sau đó rút khăn tắm treo trên bên cạnh quấn quanh hông.

“Chỗ nào có vấn đề?” Anh cố tỏ vẻ bình thường hỏi.

Cao khôn mở vòi, tay còn lại nắm thành quyền, vội vội vàng vàng kiểm tra bình nước nóng.

Anh ngồi xổm ở đó, có thể cảm giác Lý Huỳnh Lam đang tựa vào bên tường bên cạnh, im lặng mà nhìn mình, trong phòng tắm chỉ có chút hơi nước không hề cản tầm mắt, nhưng khiến bóng người bên cạnh có vẻ không rõ ràng mấy, mà ánh mắt Lý Huỳnh Lam rất nhẹ nhàng, rõ ràng chẳng nặng nề gì, nhưng lại khiến Cao Khôn phải gồng hết cả người lên.

Lý Huỳnh Lam khoanh tay, hỏi “Sửa có lâu không?”

Cao Khôn nhíu mày nhìn cái van nước, không dám quay đầu lại “Máy móc cũ rồi, đun nước nóng không nhanh.”

Lý Huỳnh Lam “Ừ” một tiếng “Không vội.”

Cao Khôn sốt ruột “Mặc quần áo vào đi, cảm lạnh mất.”

Lý Huỳnh Lam bỗng lại gần anh, Cao Khôn chỉ cảm thấy xúc cảm mịn màng lạnh lẽo đang chạm lên mình, một khắc đó trái tim anh như nhảy lên một cái, cả người cứng đờ.

Lý Huỳnh Lam cúi người, ghé vào bên tai Cao Khôn, cười cười nhìn tay mình “Lạnh vậy? Sao anh chảy nhiều mồ hôi thế?”

Cao Khôn đập một cái, ‘rầm’ một tiếng, bình nước nóng bị đập bắt đầu hoạt động lại.

Lý Huỳnh Lam thẳng lưng, tránh qua anh đi về phía bồn tắm, chỉ bỏ lại một câu.

“Cao Khôn, đồ nhát gan…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.