Tuy rằng đã uống thuốc, nhưng ngày hôm sau Lý Huỳnh Lam vẫn tỉnh dậy sớm, ngẩn ngơ trên giường một lát rồi mới đi rửa mặt chải đầu xuống lầu.
Lý Nguyên Châu đã ngồi vào bàn ăn từ khi nào, tinh thần ông cụ rất tốt, vừa mới đánh xong một bộ quyền, mặt không đổi sắc khí không suyễn, gọi người giúp việc mang cháo cho Lý Huỳnh Lam.
“Hôm qua về từ bao giờ?” Lý Nguyên Châu hỏi chuyện một người phụ nữ quá tứ tuần.
Người phụ nữ kia múc một muôi cháo vào tô, trả lời “Từ tờ mờ sáng”, rồi cầm đưa tô cháo cho Lý Huỳnh Lam, rồi nói “Lúc về thấy Tiểu Quân hơi sốt, tôi nấu cho cô ấy chút rượu trà.”
“Ừ, tôi đến công ty rồi tối về, chút nữa lại gọi bác sĩ đến đây một chuyến đi.”
Lý Huỳnh Lam lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, chẳng nói thêm một lời, mãi cho đến khi cậu đứng dậy, Lý Nguyên Châu mới bảo “Đi xem mẹ con đi, nó bị bệnh.”
Lý Huỳnh Lam dừng lại, gật đầu. Thế nhưng cậu vẫn trở về phòng trước, tìm một bộ quần áo để thay, gọi cuộc điện thoại cho trợ lý, rồi mới chậm rì rì tới phòng Lý Tiểu Quân.
Trong phòng tối om, tấm mành cực dày đã che hết cả ánh sáng trong phòng, không khí nồng nặc mùi thuốc tẩy hòa lẫn với mùi rượu gay mũi.
Lý Huỳnh Lam tiến vào, đứng cách giường khoảng ba bước chân, người trên giường vẫn còn ngủ say, chăn dồn lại thành một đống, chỉ lộ ra vài lọn tóc, thoạt nhìn rất giống ổ chó.
Một chốc, đệm giường hơi giật giật, nghe ra một tiếng ưm, rồi một giọng lè nhè sai bảo.
“Tôi khát nước… Cô Tạ lấy dùm tôi chén nước…”
Lý Huỳnh Lam vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi Lý Tiểu Quân quát liền hai tiếng, giống như không có được câu trả lời mong muốn, chị không nhịn được mà mắng người. Vừa nghe những lời lẽ cay nghiệt ấy, Lý Huỳnh Lam lập tức ra khỏi phòng.
Lúc xuống lầu thì bác sĩ đã đến đang cùng Lý Nguyên Châu nói chuyện trong phòng khách, Lý Huỳnh Lam lặng lẽ mở cửa, đã thấy trợ lý Vạn Hà bên ngoài đang đợi cậu.
Lý Huỳnh Lam chỉ nói với anh ta “Hôm qua để xe ở khách sạn.” sau đó ra phía sau ngồi, nhắm nghiền hai mắt.
Vạn Hà chỉ vuốt cằm, cái gì cũng không hỏi, nổ máy chạy xe thẳng đến khu cao ốc giải trí Ánh Sáng. Chung quanh trung tâm thành phố U chỉ thấy cao ốc san sát nhau vô cùng náo nhiệt, dòng xe ngày càng đông, xe trước nối xe sau chờ đợi, nửa ngày cũng không nhích lên được.
Tình huống kẹt xe này cũng không phải chuyện hiếm, thế nên Vạn Hà vẫn vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi đằng trước chậm rãi nhích từng chút một. Anh chú ý tới Lý Huỳnh Lam, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ nãy giờ. Vạn Hà đưa mắt nhìn về theo hướng đó, hòa nhã giải thích “Phía quảng trường Tây đang xây hai trung tâm thương mại, hai ngày trước đã bắt đầu khởi công, công trường ở gần công ty quá, thế nên hôm trước anh Phan có dặn tôi đưa cậu vào phòng trong nghỉ, chỗ đó yên lặng lắm.”
Thấy đối phương không đáp lại, Vạn Hà lại nói “Hai hạng mục lần này đều do bên Không Thái đầu tư, rất xa xỉ, chính ra lại rất hợp với hình tượng của chúng ta dự định. Anh Phan nói muốn thử sức.” Hạng mục này được đầu tư rất lớn, thế nhưng nếu không phải nhờ quan hệ nhiều năm của Lý Huỳnh Lam, Vương Nghi Hoan, và Phan Minh Câu, bên Không Thái có lẽ sẽ không đáp ứng.
“Hơn nữa định hướng của chúng ta năm nay là… Huỳnh Lam!!!”
Vốn là Vạn Hà đang nghiêm túc nói, bỗng nhìn sang kính chiếu hậu đã thấy Lý Huỳnh Lam đứng dậy, anh mới ý thức được cậu dường như đang muốn mở cửa xe ra ngoài. Chiếc xe đang dần thoát khỏi luồng tắc, xe cộ trên đường bắt đầu tăng tốc. Vạn Hà hoảng sợ, theo bản năng xoay người nhoài ra phía đằng sau kéo Lý Huỳnh Lam trở về, cửa xe mới mở một nửa, bên cạnh đã có mấy chiếc xe phóng xoẹt qua, chỉ một xíu nữa thôi đã giết chết Lý Huỳnh Lam, tiếng còi xe phía sau inh ỏi.
“Cậu định làm cái gì?” Vạn Hà hoảng hốt, lập tức bấm khóa cửa xe.
Lý Huỳnh Lam dựa ra sau ghế, hiếm khi trên mặt lộ ra một tia mê mang, cậu chỉ vào phía quảng trường “Tôi hình như thấy…” Nói một nửa, bản thân cậu dường như lại hiểu rằng không đúng, nên ngậm miệng lại.
Vạn Hà thấy cậu cúi đầu, khe khẽ thở dài “Cậu lại mất ngủ?”
Lý Huỳnh Lam không nói chuyện, một giây sau vuốt phẳng lại chỗ áo bị kéo, ngồi ngay ngắn, trên mặt đã khôi phục biểu tình như lúc đầu “Xin lỗi, tôi nhất thời hoảng loạn, lần sau sẽ chú ý, lái xe đi.”
Vạn Hà theo Lý Huỳnh Lam đã ba năm kể khi cậu vừa mới ký hợp đồng với công ty giải trí Ánh Sáng. Anh vừa là trợ lý, vừa là đại diện, tuy nói là để chăm sóc hằng ngày, nhưng thực ra Lý Huỳnh Lam vốn vô cùng cẩn thận, tự bản thân cậu cũng có thể sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, không ỷ vào thân phận đặc biệt mà vênh mặt hất hàm sai khiến, cho tới giờ vẫn luôn để Vạn Hà yên tâm.
Nhưng cậu vẫn còn là một sinh viên, lăn lộn ở trong giới khó tránh khỏi có áp lực, hơn nữa Vạn Hà nhớ rõ Phan Minh Câu luôn nói anh phải chú ý tới thể trạng của Lý Huỳnh Lam, tuy rằng Vạn Hà cảm thấy cậu rất khỏe mạnh có chuyện gì đâu, nhưng vì anh Phan đã nói như thế, nên cho tới giờ vẫn luôn để bụng chuyện này.
Vạn Hà vừa suy nghĩ, vừa lái xe.
Chờ cho lúc đến công ty, hai người cùng nhau lên lầu. Giải trí Ánh Sáng nằm trên tầng 3, 4, 5 của tòa nhà này, quy mô không lớn cũng chẳng nhỏ, dù sao thì công ty mới thành lập vài năm mà thôi, thời điểm Lý Huỳnh Lam ký hợp đồng với bên công ty, tài nguyên nơi vẫn chưa phong phú, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, dù sao cậu cũng chính là minh tinh đầu tiên được Phan Minh Câu bồi dưỡng.
Phan Minh Câu hôm nay cũng tới, đáng ra Lý Huỳnh Lam sẽ đến nghe y thông báo vài chuyện quan trọng, nhưng vừa mới đến hành lang bên ngoài văn phòng đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng la mắng, nhân viên xung quanh vội vàng chạy trốn, phạm vi mười thước đều không có kẻ nào dám tiếp cận.
Vì thế Vạn Hà ý bảo Lý Huỳnh Lam cứ ở đứng ngoài chờ, còn mình liều chết gõ cửa văn phòng.
Lý Huỳnh Lam dựa lưng vào tường, chỗ cậu đứng gần lỗi rẽ nhỏ, sau chiếc bình hoa rất lớn, đợi một lát chợt nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng này, cùng với tiếng cười đùa ríu rít. Tiếng bước chân vang đến gần đó thì dừng lại, chỉ còn tiếng cười đùa không ngừng.
“Tình hình này… anh Phan đến hả?” Giọng nữ A thì thầm.
“Kiểu này thì ngoài ổng ra còn ai?” Giọng nữ B đáp.
A: “ À… đã bốn tháng rồi, còn là vì Lý Huỳnh Lam…”
B: “Xuỵt, nói bé thôi, không lẽ ổng vì cô à, người ta là thân thích của ông chủ, nếu không vì sao người như anh Phan mà lại suốt bao năm nay không tuyển thêm người mới chứ, mấy chuyện cỏn con khác không khiến ổng quan tâm đâu.”
A: “Chậc, công nhận đầu thai thật là cả một kỹ thuật, hâm mộ quá đi mất. Loại người nhỏ bé như chúng ta chỉ dám ôm hi vọng cỏn con mà thôi. Nói không chừng ngày nào đó anh Phan sẽ phát hiện ra sức hút của chúng ta, rồi đồng ý nâng đỡ thì sao?”
B bị cô gái kia chọc cười: “Cái gì mà sức hút? Khuôn mặt á? Tôi nói hiện giờ khuôn mặt chẳng đáng được mấy đồng đâu. Cô xem, gã công nhân dưới lầu kia không chừng còn đẹp hơn cả minh tinh thần tượng.”
“Nói bậy… Ô, đúng là rất đẹp trai!” A không biết nhìn thấy cái gì, giọng nói cao hẳn lên “Khuôn mặt nhìn nghiêng rất giống Hạ Tuấn Đồng, mũi còn cao như vậy. Buồn cười thật, công nhân bây giờ khéo đi cướp miếng ăn của minh tinh cũng được chứ nhỉ?”
B giục “Nhanh lên, lấy điện thoại ra chụp ảnh mau, nhất định phải post lên Weibo mới được.”
A lại do dự “Tôi mặc kệ, cô chưa được lăng xê đâu, công ty nhỡ đuổi việc thì sao, muốn chụp thì tự cô chụp đi.”
B: “Vậy… Tiếc thật, nhưng mà hơi xa, không chừng đến gần lại có khi lại xấu quắc, cả người hôi rình.”
A đồng ý “Thế nên mới nói, khuôn mặt đàn ông là chuyện cỏn con, danh lợi quyền lực mới là quan trọng, bằng không cho dù lớn lên có đẹp tới mấy cũng vô dụng, chỉ có thể làm cu li trên đường…”
B cũng đồng ý “Tuổi trẻ đã phải đi làm mấy việc này, có lẽ là đầu óc ngu ngốc bằng cấp thấp, nói không chừng còn từng giết người…”
Hai người nói đến hứng khởi, vừa nói vừa ha ha cười, được một lúc lại nhớ tới phòng lãnh đạo ở đầu kia nên vội vàng bỏ chạy.
Đợi cho bên cạnh trở lại an tĩnh, Lý Huỳnh Lam mới bước ra từ phía sau bình hoa, cậu chạy vội đến bên cửa sổ. Đúng như Vạn Hà nói, kế bên cao ốc ánh sáng đang khởi công hai công trình, cách một đoạn phố. Lý Huỳnh Lam tỉ mỉ nhìn một hồi, rốt cuộc mới thấy một bóng dáng cao gầy sau những giàn giáo. Nhưng không kịp để Lý Huỳnh Lam nhìn kỹ, người nọ đã cúi thấp người đi xuống, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Vạn Hà mở cửa gọi vài lần Lý Huỳnh Lam mới xoay đầu lại.
“Sao vậy? Anh Phan gọi cậu vào.”
Lý Huỳnh Lam dừng lại, ngoảnh đầu ngoái nhìn ra chỗ vừa rồi một lúc, sau đó mới chậm rãi sải bước.
Phan Minh Câu ngồi sau bàn làm việc, đang gọi điện thoại, thấy Lý Huỳnh Lam thì ra hiệu cho cậu ngồi xuống, nói thêm hai câu nữa rồi mới cúp điện thoại.
“A Hà nói cậu không thoải mái hả”
“Không có”, Lý Huỳnh Lam lắc đầu, lại sợ Phan Minh Câu không tin, còn bổ sung “Tôi rất tốt.”
Phan Minh Câu đánh giá một lúc, rồi mới nói “Hãng đồ thể thao Bello vừa gọi nói rất hài lòng với việc quay phim, nếu được có thể sẽ đồng ý ký hợp đồng dài hạn, có cơ hội làm việc với họ nên tôi đáp ứng thay cậu rồi.”
Lý Huỳnh Lam vuốt cằm.
“Còn có mấy kịch bản phim truyền hình gần đây cậu xem qua đi, tuy rằng đất diễn không nhiều, nhưng đều chuyển thể từ truyện tiểu thuyết, nội dung không tồi, nếu thuận lợi có thể phát triển nhiều.”
Phan Minh Câu nói xong, Lý Huỳnh Lam mới gật đầu một cái, bầu không khí thật bình yên, so sánh với mùi thuốc súng trước đó thì lại càng yên tĩnh đến một cách quái dị, hoàn toàn khác biệt với tính cách của Phan Minh Câu ngày thường, thế nhưng những khán giả lâu năm như Vạn Hà lại không hề ngạc nhiên, có lẽ anh ta đã tập mãi thành thói quen rồi.
Bố trí công việc xong, Phan Minh Câu dẫn Lý Huỳnh Lam ra ngoài, thuận tiện chỉ cho cậu phòng nghỉ mới, còn dặn nếu không hài lòng có thể báo luôn.
Chờ Lý Huỳnh Lam rời khỏi xong, Vạn Hà lại không nhịn được hỏi “Anh Phan, kịch bản ‘Tiên cung’ đó được mời đóng nam chính mà?” Như thế nào bỗng nhiên lại trở vai diễn phụ ‘không nhiều đất diễn’ rồi.
Phan Minh Câu lấy ra một điếu thuốc “Cảnh tình cảm của nam chính hơi quá, Huỳnh Lam không làm được.”
Vạn Hà nói “Mấy bộ phim thần tượng diễn xuất cũng tầm tầm thôi, người mới nên tham gia mà học hỏi chứ, chỉ cần có cơ hội thì rèn luyện một chút cũng tốt mà.”
Phan Minh Câu không đáp.
Vạn Hà lại tiếp tục lải nhải “Em cũng biết Huỳnh Lam tương đối bài xích chuyện gần gũi với người khác, nhưng cậu ta đâu còn nhỏ, cũng phải tiếp xúc với mấy người khác giới, một lần không được thì hai lần, mười lần, một trăm lần, thế nào mà chẳng vượt qua. Cái chinh là cậu ta quá thẹn thùng mà thôi…” Theo lý thuyết, những lời này không phiền tới anh ta mở miệng, chỉ là Vạn Hà đúng là có chút nóng nảy, thời gian vào giới cũng chẳng phải ngắn, tuy anh ta biết Phan Minh Câu đối với những chuyện này còn quan tâm hơn cả mình.
“Huỳnh Lam… Cơ thể không tốt.” Phan Minh Câu trực tiếp ngắt lời.
Vạn Hà nghe câu này càng cảm thấy khó hiểu, Lý Huỳnh Lam rõ ràng rất tốt, ngày hôm qua quay phim xong còn có thể chạy nhảy, có lẽ nhào lộn cũng không có vấn đề ấy chứ, cậu ta bình thường cũng không phải không vận động được, vì cớ gì mà cứ nhắc đến vấn đề này an chỉ nhận được câu trả lời cụt lủn như thế…
“Cậu ấy cần nghỉ ngơi.” Phan Minh Câu lần thứ hai nhấn mạnh, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt Vạn Hà.
Vạn Hà ngậm miệng, anh hiểu rõ, đây không phải là ý của Phan Minh Câu, mà là lời của ông chủ.
Vừa rời khỏi văn phòng, Vạn Hà vẫn không nhịn được lầm bầm “Vừa muốn nổi tiếng, lại sợ cậu ta chịu khổ, có nơi nào tốt như vậy không?”
…
Mà bên kia, Lý Huỳnh Lam không đến phòng nghỉ, cậu vớ lấy mũ và kính râm, bước vào thang máy rồi xuống lầu, rời khỏi tòa nhà, trước đó còn mang theo hai quyển tạp chí, đi thẳng một mạch tới quảng trường Tây.
Bên ngoài trời nóng hầm hập, Lý Huỳnh Lam mới đi một lúc, chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cậu hoàn toàn không có ý định giảm tốc độ, thẳng đến khi tới công trình trung tâm thương mại gần đó đang thi công.
Chung quanh bụi đất mù mịt, máy móc ngổn ngang, cậu tựa như một chiếc kem ly trắng toát vô tình lạc vào trong chậu than vậy.