Một tiếng "Ừ" cực nhẹ kia vang đến bên tai Tiều Thanh, cậu vẫn không biết rằng đây là lịch sự đáp lại hay là... đồng ý.
Mấy ngày nay, cậu thật sự không đoán được tâm tình của Quý Thư. Cũng như lúc trước, thầy sẽ ngẫu nhiên tâm sự văn chương cùng Tiều Thanh, ngẫu nhiên nhờ bảo Tiều Thanh đi mua vài thứ trong nhà, ngẫu nhiên dựa vào lan can mà cười nhạt, ngẫu nhiên bởi vì nghiện thuốc lá mà táo bạo bất thường.
Nhưng thầy sẽ không bao giờ gọi cậu một cách ôn hoà, thậm chí còn cố tình tránh mặt cậu, thời điểm thật sự rất cần chỉ gọi một tiếng "Tiều Thanh". Thầy sẽ không như lúc trước lôi kéo Tiều Thanh cùng chạy bộ buổi sáng, lại càng không hỏi đến tình hình của cậu.
Quý Thư không hề tỏ vẻ duy trì khoảng cách với cậu, nhưng cũng tuyệt đối không tỏ ra nửa phần thân cận, là người ở cùng, tất cả hành động đều hợp lý đến không thể nào chỉ trích.
Nhưng đây cũng là điều Tiều Thanh sợ hãi nhất.
Tiều Thanh khổ sở mấy ngày, nhưng lại bó tay không có biện pháp. Hai năm rưỡi, cậu từng phút từng giây hi vọng đến một ngày có thể cùng Quý Thư đứng dưới một hiên nhà. Hiện tại đã thực hiện được, cậu sao có thể mong cầu gì nhiều hơn.
Không, vẫn có.
Mọi người đều biết, uống rượu tiêu sầu lại càng sầu. Nhưng người uống rượu mỗi ngày đều nhiều đến đếm không xuể, bởi vì khi say, ta mới có thể quên đi vì sao bản thân lại sầu.
Có đôi khi trốn tránh đúng thật là bản năng của mỗi người.
Khi mọi người tụ họp lại tổ chức chúc mừng Tiều Thanh về lại thành phố A, cứ uống một ly rồi lại một ly, để rượu bao phủ hết đau khổ trong lòng, Tiều Thanh rốt cuộc có thể cười thoải mái, hưng phấn trò chuyện với mấy đứa bạn, đua nhau uống rượu, sau đó liền mê man không biết gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiều Thanh tỉnh giấc trong một hoàn cảnh lạ lẫm, nhìn người đang nằm trên giường mà lâm vào hoài nghi.
Cậu nhận ra người này, đây là bạn chơi cùng cậu từ nhỏ đến lớn, tên là Từ Cường, ở nhà gọi A Lang, vóc dáng không cao, làn da trắng nõn, mi thanh mục tú*. Tiều Thanh không khỏi nghi ngờ bản thân tối hôm qua liệu có làm việc gì không thể tha thứ không.
*mi thanh mục tú: chỉ người có lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, nói chung là chỉ vẻ ngoài đẹp.
...Quá hổ thẹn đi!
Run rẩy xốc lên tấm chăn, thấy quần áo của mình và người kia đêu ngay ngắn, cậu yên tâm phần nào. Tiều Thanh lúc này mới có tâm trạng để liếc nhìn xung quanh, nhìn có vẻ cậu đang ở trong khách sạn, trên bàn có hai cái điện thoại, một là của cậu, một cái khác... trông thật quen mắt.
"Dậy đi, này!" Tiều Thanh duỗi chân đá trúng người trên giường, "Đừng ngủ nữa."
Từ Cường mơ mơ màng màng hừ hừ vài tiếng, mở mắt ngồi dậy, "A, cậu tỉnh rồi?"
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó. Đây là nơi nào? Là cậu đưa tớ đến đây sao?"
"Ui da, đầu của tớ còn đang đau đây này, trách tớ được sao? Muốn chết thì cùng chết." Từ Cường theo thói quen mà dỗi một câu, xoa xoa mặt hỏi, "Cậu còn nhớ tối hôm qua làm gì không?"
Ngày hôm qua? Hôm qua cậu đã làm gì?
Tiều Thanh trầm mặc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc ngẩng đầu: "Ngày hôm qua tớ có phải đã đến buổi liên hoan hay không?"
"Ừ, may là không uống đến ngốc." Từ Cường miêu tả lại một buổi tối rầm rộ hôm qua, xuống giường lấy di động của mình rồi rời đi, "Cậu đi trả phòng đi, hôm qua tớ không có đem tiền mặt, cậu trả giúp tớ một hôm."
Tiều Thanh ngồi trên giường, thật lâu cũng không hoàn hồn được.
Ngày hôm qua sau khi mê man ngủ, cậu không tìm thấy chìa khoá trên người, điện thoại bỗng nhiên sập nguồn không thể liên lạc, Từ Cường đưa cậu đến một khách sạn gần đó, sợ cậu uống rượu đến điên nên lại ngồi trông cậu cả một đêm, ở căn phòng lấy màu tím xanh của sao trời làm chủ đạo.
Cậu thầm chửi tổ tiên trong lòng.
Tiều Thanh sau khi chửi xong liền đi xuống giường lấy điện thoại mở ra, sau đó, một trận thông báo ào ạt hiện lên, 29 tin nhắn, 36 tin WeChat, đều đến từ cùng một người.
Quý Thư.
Cả người Tiều Thanh run lên.
Điện thoại lại vang lên, lần này là một cuộc gọi.
Rút điện thoại, xoay ngược một vòng, đứng thẳng tắp.
"Thầy Quý."
Quý Thư nghe được giọng của Tiều Thanh liền thở phào một hơi, sau đó giọng lại lạnh băng ngay lập tức.
"Con ở đâu?"
"Khách sạn ạ, tối hôm qua ăn liên hoan cùng đám bạn, không cẩn thận uống thả ga, điện thoại cũng không liên lạc được... thật xin lỗi."
"Cho con nửa tiếng, nếu không về kịp thì từ nay cũng đừng về nữa."
Tiều Thanh còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại đã bị cúp, cậu lắc đầu lẩm bẩm tự nói một câu: "Xong đời!"
Quý Thư cho cậu ở lại mới được hai tuần, lại còn trên danh nghĩa là ở ghép, cậu lại có thể khiến thầy tức giận đến vậy, bản lĩnh này thật là...
Làm người ta phải kinh ngạc.
Buổi sáng, rất sớm, sớm đến nỗi gió vẫn chưa thổi mạnh.
Xe taxi thông thuận đi một đường, đến được dưới nhà của Quý Thư vừa kịp 26 phút, lên lầu gõ cửa mất thêm 3 phút, thời điểm Quý Thư mở cửa có thể thấy biểu tình âm trầm như vũ bão.
"Đúng là có thể trở về kịp nha, nếu trễ thêm hai phút, thầy thật sự sẽ đem đồ của con ném ra ngoài."
"Sư phụ, thật xin lỗi, đường hơi xa một chút." Tiều Thanh ngồi xổm xuống thay dép lê, vừa thay vừa xin lỗi.
Mới vừa đứng lên, cậu liền ăn phải một cái tát, không có đau, hơi ê ẩm, nhưng mười phần vang dội.
Tiều Thanh ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đầy sương mù của Quý Thư, bừng tỉnh, nhếch nhếch mà sửa miệng: "Thật xin lỗi, thầy Quý."
Mùi rượu nồng nặc ập vào trước mặt, Quý Thư xoa xoa cái mũi, "Tắm rửa, sau đó tới thư phòng."
Tiều Thanh gật gật đầu, đi đến phòng tắm mở vòi nước ra, rửa sạch sẽ mùi rượu bám lên người, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh, đột nhiên cảm thấy ảo não, lại làm sư phụ giận rồi.
Tiều Thanh từ trước đến giờ đều tắm rất nhanh, không bao lâu liền thay quần áo ở nhà đi đến thư phòng, tiến thẳng đến góc phạt đứng dành riêng cho cậu.
Lúc Quý Thư đi vào thư phòng thì thấy một cảnh tượng như thế này: cậu nhóc cao 1 mét 8 dựa vào tường đứng thẳng tắp, trên tóc vẫn còn dính vài giọt nước, sụp mi mắt, cả người được bao phủ bởi ánh nắng ban mai.
Đó đã từng là đứa trẻ của anh năm xưa.
Quý Thư đưa tay phải lên trước mặt nhìn, vừa rồi vì sao lại đánh nó?
Không phải đã hạ quyết tâm không đánh sao?
Từ sau đêm hôm đó, anh đã nhiều lần phá lệ.
Quý Thư đến bên cửa sổ, nhóm người tập thể dục buổi sáng ở công viên đã quay lại, tốp ba tốp năm, anh tự nhiên nghĩ đến, nếu xem như việc kia chưa từng xảy ra, 40 năm nữa, khi Tiều Thanh đã qua tuổi hoa giáp, liệu có còn quấn quanh mình gọi tiếng "sư phụ" hay không?
Thôi, dù sao cũng còn một lời hứa hẹn.
Quý Thư thầm than trong lòng một tiếng, tự thuyết phục bản thân rằng vì mình không ngủ một đêm và tâm trạng khác thường buổi sáng nên mới đánh cậu.
"Ai cho con dựa tường?" Quý Thư xoay người, vẻ mặt nhu hoà vừa rồi ngay lập tức biến mất.
Tiều Thanh hơi sửng sốt một chút, tiến về trước hai bước, lập tức đứng thẳng.
"Không giải thích gì à?"
"Con, đêm qua lúc ăn liên hoan cùng đám bạn, uống quá nhiều, sau đó... không còn nữa. Con biết sai rồi."
Ánh mắt nhạy bén của Quý Thư lướt tới trên người Tiều Thanh đang lúng túng nhận sai, một cảm giác khác dâng lên từ đáy lòng.
Khụ một tiếng để che dấu đi cảm xúc vừa nãy, "Hết rồi?"
"Vâng," Tiều Thanh lại nghĩ đến việc gì, vội vàng bổ sung thêm, "Con không phải cố ý không nói cho thầy, điện thoại không thể gọi được, con thì mê man không biết gì..."
"Lý do rất thuyết phục." Quý Thư cười hừ một tiếng, âm thanh nhạt như nước, lại chứa đầy trào phúng.
"Con biết sai rồi, xin thầy bớt giận." Tiều Thanh ngước ánh mắt bất an mà nhìn Quý Thư, giọng nói đầy vẻ thành khẩn.
"Con có biết hay không, nếu còn không liên lạc được với con, thầy đã phải báo cảnh sát." Quý Thư nói lời này thật chậm, gằn từng chữ một.
Tiều Thanh sửng sốt, lui về sau một chút, khom lưng cúi xuống.
Đây là một tín hiệu mà chỉ hai người họ mới hiểu.
Ba năm trước, hành động này biểu hiện thái độ ăn năn và nhận phạt, quy củ này phát sinh trong một lần bị đánh lúc trước, chẳng qua sau này Tiều Thanh rất ít khi làm như vậy.
"Làm gì vậy?" Quý Thư nghiêng người, nhàn nhạt dựa vào khung cửa sổ, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Con biết sai rồi, con nhận phạt."
"Nhận phạt? Thầy không có tư cách phạt con, vả lại, con muốn thầy phạt như thế nào?"
Tiều Thanh hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần, "Thầy là sư phụ của con, thầy có đủ tư cách trách phạt con, còn về việc phạt như thế nào, phạt đứng phạt lao động hay phạt đánh, con đều nhận."
"Thầy không muốn trách phạt con," Quý Thư hừ lạnh một tiếng, "Con trở về đi, nhắc nhở con một chút, khi ra ngoài ở cùng người khác, nếu buổi tối không về nhà, nhớ nói trước cho người ta biết để không cần trông cửa."
Bây giờ bỏ đi? Cậu có ngốc mới đi.
Tiều Thanh khẽ cắn môi, thành khẩn ngẩng đầu nói: "Con không dám, sẽ không rời đi, cũng không muốn đi. Nếu thầy không yên tâm thì trói con lại mà đánh."
Cậu nắm chặt hai tay đưa lên, tay áo kéo lên một chút, để lộ phần cổ tay.
Tâm tình Quý Thư đột nhiên thay đổi, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cậu, xoay người đi đến ngăn kéo ở phía sau, ngoại trừ hai cuốn vở thì cái gì cũng không có, lại kéo ra mấy ngăn khác, vẫn cứ không tìm thấy thứ cần tìm.
Một đêm không ngủ, hơn nữa lại đụng đến thuốc lá, Quý Thư thật sự không thể khống chế được cơn giận, cắn chặt răng, ngẩng đầu trừng Tiều Thanh.
Tiều Thanh ngẫm nghĩ một chút mới hiểu được, bất đắc dĩ mở miệng, "Cây thước kia đã bị thầy bỏ đi từ nửa tháng trước, thầy quên rồi ạ?"
Quý Thư nhớ lại một chút, thật đúng là có chuyện như vậy. Giơ tay đẩy mạnh, ngăn kéo loảng xoảng đóng lại.
Tiều Thanh hoảng sợ, tiến lên xoay máy tính qua tới, vừa mở vừa bảo, "Thầy đừng vội. Con mua cho thầy, vài ngày nữa người ta giao, nếu không thì ghi nợ trước rồi đánh sau được không ạ?"
Quý Thư không nói gì nữa, đi ra khỏi thư phòng.
Tiều Thanh chuyên tâm lướt tìm hàng, nhẹ quá lại không được, đánh vài cái liền gãy, mà phần quá đáng là, một cây thước tận tám chín trăm tệ, thước của cửa hàng này làm bằng vàng hả?
Khó khăn lắm cậu mới tìm được một cái thích hợp, thanh thước gỗ màu đen, rất giống cây thước cũ, click mở tin nhắn hỏi chất lượng, Tiều Thanh chuẩn bị đóng khung thoại để chốt đơn, nhân viên tư vấn nói một câu tiếp theo làm cậu ngây ngẩn cả người.
"Chúc mừng, cửa hàng đang có hoạt động khuyến mãi, cái này mua một tặng một."
Tiều Thanh cứng đờ đánh chữ, "Tặng cái gì?"
Người tư vấn gửi đến một bức hình, một thanh thước mỏng hơn chút, còn khắc chữ.
"Tặng cái này!"
Tiều Thanh còn đang dịch con trỏ chuột đến góc trên bên phải, liền nghe một âm thanh truyền tới trên đỉnh đầu, "Mua cái này đi."
"Không phải...Thầy Quý," Tiều Thanh nuốt nước miếng, "Cái này có khắc chữ, cộm tay của thầy."
"Bên này không khắc", Quý Thư chỉ vào hình ảnh.
Cậu còn có ý kiến gì được nữa? Mua thôi.
Tiều Thanh máy móc đặt đơn.
Lui về phía sau vài bước ngồi lại tại chỗ, lúc này cậu mới nhìn thấy thắt lưng trong tay Quý Thư đang xách tới, ngước mắt, rốt cuộc nhìn đến đôi mắt phủ kín tơ máu của Quý Thư.
Tiều Thanh lộp bộp trong lòng một chút, thốt lên hỏi: "Mắt thầy sao lại đỏ như vậy?"
Quý Thư cười tự giễu, "Con một đêm không trở về, thầy có thể ngủ được à?"
"Con sai rồi." Tiều Thanh áy náy mà cúi đầu, "Thầy đi ngủ trước đi, con tự đứng kiểm điểm ở đây, thầy yên tâm, con sẽ không di chuyển."
"Thầy đi ngủ, con đứng?" Quý Thư nhìn về phía trước, giọng nói ôn hoà hơn chút, thậm chí mang theo ý cười, "Nếu thầy ngủ mười tiếng thì sao?"
"Vậy thì con đành đứng mười tiếng." Tiều Thanh ngẩng đầu, cười cười.
Quý Thư nghiêm túc nhìn Tiều Thanh, sau một lúc, cũng cười. Thuận tay buông thắt lưng, xoay người đi ra ngoài, đến phòng bếp pha một ly cà phê. Đánh người là một việc rất tốn sức, tình trạng hiện tại của anh đúng là có chút mệt mỏi.
Mùi hương cà phê tinh khiết, thơm lừng thoảng qua, ấm áp lạ thường. Tiều Thanh hít một hơi, cố khiến bản thân tỉnh táo một chút, bước về trước một bước, cầm lấy thắt lưng Quý Thư vừa đặt xuống lúc nãy, rút ra, nắm chặt.
Quý Thư thổi cà phê từ từ bước đến, uống một ngụm, có chút nóng, lại lấy hơi uống thêm hai ngụm rồi buông xuống. Ánh mắt chuyển qua nơi vừa gác dây lưng khi nãy, trống không.
Quý Thư xoay người, nhìn thấy thắt lưng màu nâu trong tay Tiều Thanh, cười lạnh, "Con muốn làm gì?"
Tiều Thanh không nói, lui ra sau một bước, khom người dâng thắt lưng bằng hai tay.
Đây cũng là quy củ của Quý Thư, chẳng cần biết đồ vật có phải của Quý Thư hay không, cũng phải được Tiều Thanh đưa đến. Tiều Thanh đã từng nhiều lần chống đối, mỗi lần chỉ làm qua loa cho xong, nhưng sau khi trải qua nỗi hối hận lúc ly biệt, cậu đột nhiên cảm thấy động tác này lại rất phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ.
Xin thầy quản con.
Chỉ cần thầy vẫn nguyện ý dạy con, con rất vui mừng.
Như thế nào cũng được, đừng lại bỏ con.
Quý Thư chậm rãi, chậm rãi lấy thắt lưng từ trong tay Tiều Thanh, lau đi mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay cậu lưu lại, nắm chặt lấy thắt lưng.
"Tự tìm một chỗ nằm sấp xuống."
Tiều Thanh đứng dậy, kéo rèm lại, đi đến sô pha đối diện bàn làm việc, khom lưng nằm lên, giao tay lại nắm chặt, để ngay ngắn dưới trán.
Quý Thư cầm lên ly cà phê uống xong một ngụm cuối, bước dạo qua, "Nhận phạt?"
Tiều Thanh liền gật đầu, "Nhận phạt ạ, con sai rồi." Sau nửa giây, lại bổ sung: "Thầy phạt, con đều nhận."
Ý là, con tuyệt đối sẽ không giật lấy dụng cụ trong tay thầy, thầy cứ việc đánh.
Quý Thư cười nhạo, giơ tay, thắt lưng đánh xuống cái quần hơi mỏng ở phía sau, làm tro bụi bay lên, Quý Thư khẽ khẽ, "Cởi."
Lần này đánh quá hung ác, Tiều Thanh chờ một lúc sau mới thốt ra âm thanh, so với lúc nãy yếu hơn rất nhiều: "Dạ?"
"Cởi quần."
Tiều Thanh nghe hiểu, nhưng lại cứng đờ mà quay đầu, "Vì, vì sao?"
Mấy năm trước, khi cậu vẫn danh chính ngôn thuận bị đánh dưới thân phận là đồ đệ của Quý Thư, thầy cũng chưa bao giờ yêu cầu cậu làm vậy. Hiện tại sau ba năm, cái quy củ mới được thêm này khiến cậu cảm thấy có chút ngây ngốc.
"Thầy không nhớ đã cho con được hỏi." Quý Thư lui ra sau vài bước, thong dong mà nhìn lên người đang nằm trên sô pha, "Nếu vui lòng thì làm theo, còn không thì hiện tại có thể đi, cứ sống theo lẽ thường, cứ việc gọi thầy."
Tiều Thanh vô thanh vô tức mà cười, cứ sống theo lẽ thường, cứ việc gọi thầy, sau hai câu đơn giản này nhất định sẽ còn một câu chưa được nói ra: sẽ không bao giờ quản con nữa.
"Đừng, con cởi."
Tiều Thanh đứng lên, quần áo ở nhà đều là dạng thoải mái, cởi rất thuận tiện, đôi tay đặt ở trên lưng quần hơi do dự một chút, khẽ cắn môi cởi xuống, lại lần nữa nằm sấp xuống, hai tay khoanh lại đặt dưới trán.
"Làm phiền thầy." Sau khi chắc chắn đôi tay bị bản thân đè chặt, sẽ không vươn tay ra ngoài giật lấy thứ không nên giật, Tiều Thanh mới đầy vẻ khẩn cầu mà nói.
Trong mắt Quý Thư hiện lên một trận kỳ dị, thật lâu mới mở miệng, mười phần châm chọc, "Khi bị đánh mới giả vờ giả vịt, nhưng tật xấu thì lại không sửa."
Một tiếng xé gió, thắt lưng da trâu đánh lên người, đau đến mức Tiều Thanh không kịp thở.
Tiếp theo, thắt lưng đánh xuống bốn năm roi không ngừng nghỉ, Quý Thư đột nhiên ngừng lại, "Nói đi, con muốn thầy đến đồn để tìm người, sau đó ngồi xe cảnh sát về nhà đúng không?"
Quý Thư giơ tay lên, hoàn toàn không thu lực mà đánh xuống.
"Chơi trò mất tích rất vui phải không?"
"Aaa...Không phải, con sai rồi." Tiều Thanh thật sự không thể khống chế, khẽ kêu đau, nằm ở trên sô pha thở dốc, khàn khàn mà mở miệng, "Giúp con lấy vật gì để ôm đi, xin thầy, sư phụ."
Quý Thư không đáp lại, thắt lưng vung lên mang theo tiếng gió đánh xuống, đánh đến mức Tiều Thanh cắn phải đầu lưỡi.
"Thầy Quý, con sai rồi thầy Quý, thầy đừng để ý, con... nói sai."
Tiếng bước chân, chỉ thấy một lúc sau Quý Thư trở về, cầm theo một cái gối.
"Nói sai?"
Tiều Thanh kê cái gối đè ở dưới đầu, thuận tiện đè xuống đôi tay không an phận của mình, sau đó thành khẩn gật đầu, "Dạ, nói sai."
Thắt lưng lạnh lạnh băng băng đánh tới, "Giải thích."
Tiều Thanh dịch chuyển, cảm thấy tư thế vùi đầu không thể trả lời được, giãy giụa nâng đầu, "Thật sự là điện thoại con gọi không được."
Tiếng xé gió vút qua, Quý Thư cầm thắt lưng trầm trọng mà đánh xuống, sau đó lại nghe thấy tiếng roi vang vọng, cả người Tiều Thanh run lên, há miệng cắn chặt cái gối.
"Một bàn đầy người, cũng không biết mượn điện thoại để gọi?" Quý Thư dùng thắt lưng khẽ khẽ vào một vết roi rõ ràng, "Số điện thoại của thầy trước kia chẳng phải con nhớ rất rõ ràng hay sao?"
"Con...", Tiều Thanh tự nhiên cứng lưỡi, xê dịch, điều chỉnh lại tư thế ngay ngắn, "Con không có nhớ."
"Sao lại không nhớ, rõ ràng là do con không muốn về." Quý Thư cười lạnh một tiếng, "Dù sao thì không ai quản được con, khiến con trở nên vô phép vô tắc như thế này, đúng không?"
"Không phải!" Tiều Thanh vội vàng phản bác, đau đớn đột ngột phía sau kịp thời nhắc nhở cậu đang nói chuyện với ai, giọng nói liền dịu xuống, "Con sai rồi, thầy mắng cũng được đánh cũng được, sau này con sửa, thầy đừng nói như vậy."
Tiều Thanh không nghe thấy Quý Thư đáp lại, chỉ cảm thấy thắt lưng gõ lên người cậu, sau đó dời đi, đột nhiên căng chặt thân người theo bản năng, một tiếng giòn vang, sau nửa giây mới cảm nhận được nỗi đau như cắt, dù đã cố gắng nén lại nhưng vẫn không kìm được mà thốt ra tiếng rên rỉ thống khổ.
"Mới đó đã không chịu được?" Quý Thư thu tay lại, "Đứng lên đi."
"Đừng..." tiếng tim đập của Tiều Thanh cứng lại, dịch lên phía trước một chút, "Con chịu được."
Quý Thư lại cười một tiếng, "Không đứng dậy à?"
"Không dậy nổi ạ." Tiều Thanh lắc đầu. Đứng dậy? Đùa sao, cho dù bị đánh đến ngất đi cũng không thể dậy.
Vì thế dây lưng lại đánh xuống mạnh thêm vài phần, Tiều Thanh ghì chặt gối, không có tâm trạng suy nghĩ hôm nay sẽ bị đánh thành dạng gì, cũng không có tinh thần suy đoán sau trận đánh này bản thân phải nằm ở trên giường bao lâu, chỉ hết sức chăm chú cắn răng mà đón nhận thắt lưng không ngừng đánh xuống.
"Còn dám tái phạm không?"
Không biết đã đánh bao nhiêu, Tiều Thanh chỉ cảm thấy cả người đều đổ đầy mồ hôi đến ướt nóng, đột nhiên nghe được một câu hỏi, vội vàng suy nghĩ đáp lời, "Không có, cũng không dám nữa, con bảo đảm."
"Con bảo đảm?"
"Có thể tin ạ." Tiều Thanh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Quý Thư, "Thật sự có thể tin."
Lại thêm một roi đánh xuống, trúng vào đùi, da thịt không tránh được một trận đau đớn.
"Nếu còn lần sau thì sao?"
Tiều Thanh ngẩng cổ, nuốt xuống tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, âm thanh run rẩy thốt ra từ giữa kẽ răng.
"Đánh."
Quý Thư vừa nghe xong, đánh xuống hai roi không lưu tình, "Không đúng!"
Tiều Thanh ôm gối lau đi mồ hôi, dịch lên trên một chút, thêm hai chữ mà đáp, "Đánh thật mạnh."
"Không đúng!" Thắt lưng vút vút kêu hai tiếng ở phía sau cậu, in thành hai vệt roi hình chữ X.
"Nói lại."
Tiều Thanh im lặng, cậu biết, biết Quý Thư muốn cậu nói cái gì, nhưng cậu không muốn nói.
Nếu có nói, cậu cũng không làm được.
Phía sau liên tục bị đánh, càng ngày lại càng mạnh hơn.
"Nói!"
Thắt lưng đè lên một vết roi sưng tím, Tiều Thanh run rẩy một chút, không dám tiếp tục ngậm miệng.
"Con sẽ chủ động thẳng thắn nói với ba mẹ hết những việc con đã làm sai đối với thầy, thẳng thắn nói con đã bị đuổi khỏi sư môn, sau đó... sau đó thu dọn tất cả vật dụng, rời khỏi nhà thầy."
Thắt lưng không có tiếp tục hạ xuống, vài giây sau, một cái điện thoại được đưa đến trước mắt Tiều Thanh, trên màn hình hiện lên một cái microphone.
"Nói lại một lần nữa." Quý Thư ấn xuống nút bắt đầu ghi âm, giọng nói không cao không thấp, lại như một tiếng sấm đánh vào đỉnh đầu Tiều Thanh.
Cậu ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt cầu xin mà nhìn Quý Thư, nhưng đối phương lại không có ý tứ buông tha chút nào, đành cúi đầu nhận mệnh.
"Con bảo đảm, sau này sẽ không ra ngoài xuyên đêm, nếu có việc bận sẽ gọi thông báo cho thầy trước. Nếu lại tái phạm thêm lần nữa, con..." Quẹt quẹt cái mũi, ngón tay ghì chặt gối, "Con sẽ chủ động thẳng thắn nói với ba mẹ con, thẳng thắn nói những việc 'khi sư diệt tổ' mà con đã làm, thẳng thắn nói rằng con đã sớm bị đuổi khỏi sư môn. Sau đó thu dọn đồ đạc, không bao giờ xuất hiện trước mắt thầy nữa, nếu tình cờ gặp được thầy, con sẽ chủ động tránh xa khỏi tầm mắt thầy 10 mét. Người bảo đảm, Tiều Thanh, số chứng minh nhân dân 191001199506****70."
Nói xong câu cuối cùng, thế nhưng lại mang theo chút giận dỗi.
Quý Thư không nói gì nữa, liếc mắt nhìn thấy những vết roi đan xen trên mông của Tiều Thanh, lưu lại ghi âm, đi đến hòm thuốc lấy một lọ thuốc mỡ.
Tiều Thanh chịu đựng thêm trận đau đớn khi thoa thuốc, sắc mặt tái nhợt, hai giọt nước mắt rơi xuống.
"Thầy Quý, thực xin lỗi, con sai rồi."
Tay của Quý Thư dừng lại, ngước mắt nhẹ nhàng ngó đến cái đầu xù xù của người kia, vẫn chưa mở miệng nói gì.
——
Tối cuối tuần vui, mai lại vào guồng deadline rồi 😢
Hơn 4k3 chữ, lại còn có huấn, mọi người mà hong vote hong cmt thì mình buồn chếc mấttttt