Hứa Với Em Một Đời Bình An

Chương 3: Yêu bóng thay người




Ngô Dạng cũng không biết bắt đầu từ khi nào chính bản thân mình ngày càng không muốn rời khỏi Ngô Dập triết, nhưng Ngô Dạng biết mình thích anh từ lúc nào.

Ngô Dập Triết và Ngô Dạng được xem như là thanh mai trúc mã, cũng vì cha họ là chiến hữu với nhau cho nên hai người cùng sống trong đại viện của quân khu, cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi từ nhỏ, những cái đầu tiên thuộc về hai người nhiều đến mức không đếm xuể: lần đầu tiên học viết là tự hai người viết tên của đối phương; lần đầu tiên học đạp xe cũng là hai người chở nhau chạy điên cuồng trong một con hẻm nhỏ; lần đầu tiên vì thi không được điểm cao bị mẹ la mà hai người ôm nhau trốn trong góc phòng khóc ròng, sau đó lấy tiền tiêu vặt để dành mua mỗi người một cây kem ngồi xổm ở góc đường ăn thỏa thích. Sau lại vì con hẻm nhỏ bị phá dỡ và rời đi, hai người cùng gia đình chuyển đi nhưng rồi lại có duyên dọn tới ở cùng một khu phố, vì thế mỗi ngày bọn họ liền cùng nhau trên dưới đi học, như hình với bóng.

Hai người lúc nhỏ đã ở bên nhau, thời gian trôi qua rất dài, nhưng thời gian ở bên nhau càng dài thì càng không phân biệt rõ tình cảm của mình, đến cuối cùng đây là tình thân hay tình yêu.

Ngô Dập Triết biết rõ những sở thích của Ngô Dạng, cô thích ăn kem vị chocolate, thích anh chàng đẹp trai khí khái được chiếu trên TV, thích một mình ảo tưởng nhiều điều đến ngây ngẩn,… Đồng thời Ngô Dạng cũng biết rõ sở thích của Ngô Dập Triết, rõ ràng đây chính là chàng trai thích uống trà sữa vị chocolate, thích nuôi một chú chó con, thích nghe nhạc Hip-hop, vào lúc buồn chán sẽ thích coi phim điện ảnh võ thuật, đặc biệt hâm mộ những người nổi tiếng giỏi võ,…

Từ nhỏ Ngô Dập Triết rất thích quản cô, vào lúc có bệnh thì không cho cô làm loạn khiến cô thời điểm đó phải rất kìm nén; như lúc mẹ không cho cô ăn nóng uống lạnh, anh tựa như người giám sát, khắp mọi nơi đều ngăn cản cô; ngay cả cậu bạn trai nào cùng cô nói chuyện nhiều một chút anh cũng phải hỏi cho rõ ràng; nếu như có người bắt nạt cô, anh cũng nhất định vì cô mà chống lại. Có đôi khi Ngô Dạng cảm thấy Ngô Dập Triết tại sao lại thích quản người khác đến thế, nhưng thật ra anh chỉ đối xử như vậy với mình cô, còn với các bạn nữ khác anh luôn lễ phép và xa cách. Chính vì điều này làm cô mừng thầm, cứ như vậy, Ngô Dạng được Ngô Dập Triết che chở mà lớn lên.

Anh và cô có ý nhưng lại không nói rõ ràng tình cảm với nhau, nó giống như tấm giấy chắn dán cửa sổ nhưng hai người đều không ai chủ động đâm thủng, chỉ thiếu một chút thôi lại khiến thời gian bị bỏ lỡ mười năm.

Vào một ngày nào đó giữa học kỳ một lớp mười một, ngày đó đúng lúc là sinh nhật Ngô Dập Triết, Ngô Dạng lén Ngô Dập Triết đến trường học trước, ôm trong tay là bánh chocalate mới làm sáng sớm, trong lòng tràn ngập niềm vui chờ Ngô Dập Triết đến. Hôm nay cô quyết định thổ lộ với Ngô Dập Triết nên khuôn mặt có hơi ửng hồng, ánh nắng ban mai chiếu xuống làm ánh lên vẻ nhu hòa, xinh đẹp nhưng trong lòng lại như có hàng ngàn con nai chạy loạn qua.

“Dập Triết, có phải cậu thích cái đuôi nhỏ luôn theo cậu đúng không?” Ở trên cầu thang có nam sinh đi cùng Ngô Dập Triết hỏi với vẻ ái muội.

“Cậu nghe những lời không thật này ở đâu đấy?” Ngô Dập Triết không nghĩ ngợi mà hất tay nam sinh kia xuống.

“Cái gì mà không thật! Nhìn cậu đi, mỗi ngày đều vì Ngô Dạng làm nhiều chuyện như vậy, buổi sáng cùng nhau đi học, nghỉ trưa thì lại cùng ăn cơm, đến tối lại cùng nhau về nhà, có ai đó bắt nạt cậu ấy thì cậu là người lo nhất, có người theo đuổi cậu ấy thì cậu lại bực mình. Cậu như thế có thể so sánh với bạn trai quốc dân rồi, bây giờ cậu nói không thích thì ai tin.” Nam sinh trả lời Ngô Dập Triết không chút khoa trương, một tay khoác vai Ngô Dập Triết, một tay giúp anh hình dung ra chuyện tình.

“Chẳng qua như em gái sống cùng trong đại viện thôi, về lý thì nên chiếu cố nhau nhiều một chút. Người mà mình thích chắc cũng phải giống như hoa khôi học đường Trình Viện Viện, có sắc có tài.” Ngô Dập Triết cùng khoác vai lại cậu bạn này, không chút để ý mà giải thích: “Đời này cậu ấy chỉ có thể là em gái mình thôi.”

“Cậu thích người giống như hoa khôi học đường ư?” Cậu bạn lại tiếp tục trêu.

Ngô Dạng cứ như vậy đứng bất động ở khúc ngoặc cầu thang, thấy Ngô Dập Triết cùng cậu bạn kia muốn lên đây mới vội lấy lại tinh thần chạy trối chết. Cô không nghe được câu trả lời của Ngô Dập Triết hoặc là cô không dám nghe, không muốn nghe đáp án đó.

“Ơ, Dập Triết nhìn kìa! Là cái đuôi nhỏ của cậu đó” cậu bạn huých Ngô Dập Triết rồi chỉ vào bóng dạng bỏ chạy của Ngô Dạng.

“Chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu chứ?” Nam sinh tự nghi hoặc hỏi, lại nhìn về phía Ngô Dập Triết, chỉ thấy anh cau chặt chân mày, đôi mắt trở nên thâm trầm.

Ngô Dạng chạy đến một góc, siết chặt trong tay bánh chocolate có chút biến hình, nhớ lại những lời Ngô Dập Triết đã nói, thì ra anh đối xử tốt với cô như vậy chỉ vì xem cô như là em gái, thì ra người anh thích chính là hoa khôi học đường Trình Viện Viện, chẳng trách hôm trước thi đấu bóng rổ, lúc Trình Viện Viện đưa chai nước cho Ngô Dập Triết anh đã không cự tuyệt, tất cả cũng là vì đã thích cậu ấy. Cũng đúng thôi, kể từ lần thầy dạy nghệ thuật trong trường ghép đôi Ngô Dập Triết và Trình Viện Viện để cùng nhau khiêu vũ, ai ai cũng nói hai người rất xứng đôi. Cô chợt nhận ra, Ngô Dập Triết đẹp trai lại mê người như thế có lý nào lại thích một cô gái có thân hình mập mạp lại quê mùa như mình, tất cả chỉ là do chính mình tự huyễn hoặc. Lời nói “thích” chưa được thốt ra giống như mầm cây tình yêu chưa kịp nẩy lại bị bóp chết ở năm tuổi mười bảy của thời thanh xuân.

Từ nay về sau, Ngô Dạng nhận ra mình cùng Ngô Dập Triết có ý nhưng chỉ là bạn tốt, và cũng chỉ có thể là bạn tốt mà thôi, cô không thể nào trở thành bạn gái của Ngô Dập Triết được, bởi vì, người Ngô Dập Triết thích không phải là cô. Nhưng cô lại tự lừa mình dối người thích Ngô Dập Triết, tiếp tục cam tâm tình nguyện cùng anh đi chơi, làm anh cười, làm cái đuôi nhỏ của anh, đi theo anh không hề có chút oán hận nào, cô nghĩ nếu có thể như vậy cả đời ở bên anh cũng không đến nỗi nào.

Cho đến khi học kì hai năm mười một bắt đầu, lớp học có bạn mới chuyển đến, Sở Kiêu Nhiên, Ngô Dạng như thấy được một hình bóng giống nhau như đúc. Bọn họ đều có ngoại hình đẹp, khi mặc áo sơ mi trắng rất tuấn tú, thích đọc sách ở nơi yên tĩnh, thích chơi bóng rổ.

Ngô Dạng bắt đầu điên cuồng say mê Sở Kiêu Nhiên, cô từ đó vì Sở Kiêu Nhiên mỗi ngày đều mua đồ ăn sáng, sau đó lén đặt trên bàn của cậu, không nói cho cậu là ai đưa nhưng khi nhìn thấy cậu ấy ăn bữa sáng mình mua lại cười mỹ mãn. Mỗi lần xem Sở Kiêu Nhiên chơi bóng rổ xong, nhân lúc cậu ấy đang lau mồ hôi đều sẽ chủ động chạy tới đưa nước, lại không một câu nói liền đỏ mặt chạy đi.

Khi Hà Thanh Tử biết chuyện liền chê cười cô, nói cô nhát gan không dám bày tỏ, sau này Ngô Dập Triết biết được cũng không nói gì, chỉ là trầm mặc nhìn cô, nhìn thấy Ngô Dạng là trong lòng lại bực bội, cô cũng quay mặt qua chỗ khác không hề nhìn anh. Ngô Dập Triết cũng không biết, mỗi khi Ngô Dạng nhìn thấy Sở Kiêu Nhiên, trong đầu luôn hình dung mặt Ngô Dập Triết trên người Sở Kiêu Nhiên, giống như từ Sở Kiêu Nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng của Ngô Dập Triết, cho nên Ngô Dạng mới có thể không kiềm chế mà thích Sở Kiêu Nhiên, như là yêu một cái bóng thay người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.