Hứa Em Nửa Đời, Nhớ Em Trọn Kiếp

Chương 6




Cuối cùng cũng chờ đến khi kết thúc kỳ thi Đại học. Thành tích còn chưa được công bố mọi người lại đi chơi, Từ Giang đã lâu không uống rượu như vậy, ba tháng này, anh chỉ có thể nhìn cô mà không thể tiến lên nói một lời, anh sợ cô lạnh nhạt.

Hôm nay có mấy nữ sinh gan lớn thổ lộ với anh bị anh từ chối.

Anh cũng không biết mình thích gì ở Tả Đường nhưng mà chính là thích cô, có thể chính là thích cô yên tĩnh, thích cô không cãi không nháo, không tranh không đoạt.

Từ Giang ôm theo một bình rượu đi ra ngoài, anh đánh xe đi đến tiểu khu nhà Tả Đường, nhìn đèn nhà cô vẫn còn đang sáng.

Từ Giang không đi lên mà là ngồi xổm ở chỗ ngồi của Tả Đường khi đó. Nhìn đèn trên tầng uống rượu buồn.

Không biết qua bao lâu. Tả Đường xuống đầu vứt rác, Từ Giang vội vàng đứng lên, ôm lấy cô từ sau lưng, Tả Đường vừa mới chuẩn bị kêu lên đã bị Từ Giang bịt kín miệng.

Từ Giang kéo Tả Đường đến một góc mới buông cô ra, một thân mùi rượu làm cho Tả Đường quay đầu đi, Từ Giang đỡ mặt cô, không có chút chần chừ mà hôn xuống, hôn thật nhẹ một cái, Tả Đường muốn đánh anh, bị Từ Giang bắt được tay.

“Tả Đường, có phải tôi không thổ lộ, cậu không biết tim tôi hay không?

Tôi là một người kiêu ngạo như vậy, tôi cũng đã thừa nhận lòng mình.

Cậu còn muốn ép tôi thổ lộ?

Được, cậu là người được thực hiện trước đi.

Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, Tả Đường, tôi cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là thích cậu, nhớ cậu, cậu ở bên cạnh tôi, tôi còn rất nhớ cậu.

Tôi sai rồi, tôi lúc ấy tức điên đầu óc, cậu tha thứ cho tôi đi.”

Thái Tử gia kiêu ngạo không ai bì nổi vậy mà lại khóc.

“Cậu say rồi, tôi đưa cậu về.”

Tả Đường gọi điện thoại cho người nhà, nói là đến nhà bạn chơi, trời còn sớm, người nhà cũng chưa nói gì.

Cả người Từ Giang ghé vào trên người Tả Đường, Tả Đường chỉ có thể chậm rãi dỗ anh về nhà.

“Cậu đi cho hẳn hoi, tôi cũng không động được.”

“Ừm ừm tốt, vậy cậu tha thứ cho tôi không?”

“Tha thứ.”

“Vậy cậu còn tức giận sao?”

“Không tức giận.”

“Vậy cậu hôn tôi một chút.”

“Không được.”

“Tôi đây không đi nữa.”

“Mình không muốn hôn.”

“Vì sao?”

“Không vì sao cả! Không hôn, thích đi hay không.”

Từ Giang bắt đầu hình thức chơi xấu.

“Không hôn, thì tôi hôn.”

Nói xong liền hôn vào trên mặt Tả Đường, bị Tả Đường đẩy ra.

“Mình về đây, tự cậu đi đi.”

“Chân tôi mềm, lúc cậu ốm tôi cõng cậu đi đấy.”

“Không có biện pháp nào, vóc dáng mình nhỏ, không cõng nổi cậu ”

“Vậy cậu đưa tôi đi.”

“Không hôn.”

“Ừm được thôi.”

Tả Đường tốn rất nhiều sức lực mới nhét được Từ Giang vào taxi, chuẩn bị để tài xế đưa anh về nhà, Từ Giang lại làm sao cũng không buông tay, chỉ có thể lên xe đưa anh về.

Nhà Từ Giang ở khu biệt thự xa hoa ở thành phố, Tả Đường không đến nên cũng không biết ở đầu, Từ Giang cũng là mơ mơ màng màng, tìm mấy lần mới thấy nhà, kết quả người nhà anh đều không ở đó.

Tả Đường chỉ có thể đỡ anh vào phòng. Từ Giang đã say rối tình rối mù, lại lôi kéo Tả Đường trước sau không bỏ, Tả Đường chỉ có thể ngồi dưới đất, Từ Giang nhìn thấy Tả Đường ở mép giường, kéo cô lên, Tả Đường thật sự là không tránh được, lại không dám ngủ.

Từ Giang lại không cho cô cơ hội, xoay người đè cô ở dưới thân, tư thế của hai người ái muội, động tác giãy giụa của Tả Đường không ngừng khiêu chiến lý trí của Từ Giang.

Ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, giờ phút này Tả Đường rất đẹp, giống như hoa sen trắng nở rộ.

Từ Giang chỉ nhợt nhạt hôn nhẹ, đã bị hấp dẫn, anh muốn hiểu được càng nhiều, không màng Tả Đường khóc thút thít, Từ Giang mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô, một hồi gió cuốn vân dũng, Từ Giang nặng nề ngủ.

Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, trên giường hỗn độn một mảnh, vết màu đỏ lớn tỏ rõ điên cuồng đêm qua.

Từ Giang không nhìn thấy Tả Đường, anh tìm hết trong nhà cũng không tìm thấy cô, chỉ tìm thấy quần áo bị xé nát ở dưới giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.