Hứa Cùng Em Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 65




Trong mơ là một vùng tăm tối.

Hứa Thụy An đi trong bóng đêm.

Tiểu Lâm Nhược Mộng mở to mắt chớp chớp nhìn ông.

Giọng Hạ An Ny quanh quẩn:

– Tôi biết là anh, Hứa Thụy An. Tôi làm ma cũng sẽ không tha cho anh.

Tiếng kêu thống khổ của Lưu Thục Trinh cũng đan xen:

– Hứa Thụy An, ông chết không được yên!

Hứa Thụy An bừng tỉnh, phát hiện tờ báo trong tay đã dúm dó thành một cục.

Hứa Tinh Trình bưng ly nước đi ngang qua phòng khách, phát hiện Hứa Thụy An khác thường, không khỏi tránh đi.

Hứa Thụy An đứng lên đi ra ngoài. Hứa Tinh Trình lén lút đặt ly nước xuống, đi theo.

Cửa địa lao mở, Hứa Thụy An đi vào, mở đèn lên, ánh đèn chiếu vào cơ thể một người đang nằm rạp dưới đất.

Hứa Thụy An đi tới, hất mặt của bà lên.

Hứa Tinh Trình đi theo Hứa Thụy An lách người vào địa lao rồi trốn sau góc cột, liền nhìn thấy mặt của mẹ mình, kinh ngạc đến suýt kêu lên thành tiếng, anh cắn chặt bàn tay mình, nước mắt trào ra. Mẹ!

Lưu Thục Trinh hung dữ hỏi:

– Ông lại làm chuyện gì trái với lương tâm nên đến chỗ tôi à?

Địa lao này tựa như nơi chứa đựng cơn ác mộng của Hứa Thụy An, mấy năm nay ông ta đem tất cả bí mật đen tối nhất của mình đến đây kể cho Lưu Thục Trinh nghe.

– Hứa Thụy An, tôi không phải đức phật từ bi, tôi không bao giờ cứu rỗi kẻ như ông đâu. Ngược lại, hằng ngày tôi đều sẽ nguyền rủa ông chết không được yên, sau khi chết còn bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh! Cho dù là đức phật, cũng không rộng lượng được với kẻ súc sinh như ông!

Hứa Thụy An cười to:

– Đáng tiếc, bà điên này, ngay cả ông trời cũng cho là thật, đã như vậy, tôi sẽ nói nhiều hơn với bà, cũng chẳng sao.

Hứa Thụy An đi qua đi lại trong không gian chật chội, rồi đứng lại:

– Lâm Nhược Mộng quay về rồi.

Lưu Thục Trinh sững sờ:

– Tiểu Nhược Mộng?

– Nó lớn lên trông rất giống An Ny, còn làm minh tinh điện ảnh như mẹ nó.

– Đến giờ mà tà tâm ngấp nghé chị An Ny vẫn không bỏ được à, nhưng mà, ngày tháng an nhàn của ông cũng chẳng còn được bao lâu, chị An Ny trên trời có linh thiêng, phù hộ Nhược Mộng trở về. Có phải ông nhìn thấy Nhược Mộng liền nghĩ đến chị An Ny, mơ thấy ác mộng rồi không? Lương tâm của ông dù có bị đánh đập vạn lần, cũng tuyệt không quá đáng.

Hứa Thụy An lắc đầu, nhiều năm trôi qua, bà vẫn không hiểu ông. Quả nhiên là đồ ngu, bề ngoài tương tự Hạ An Ny thì có ích gì:

– Tôi làm gì mơ thấy ác mộng! Ngược lại, bây giờ tôi vẫn cảm thấy nước cờ này của tôi thật là tuyệt diệu! Tôi dùng cái chết của An Ny để Lâm đ*o Sơn nghĩ rằng là Hồng Chính Bảo phái La Tĩnh giết chết An Ny, khiến Lâm đ*o Sơn chính tay kết liễu phụ tá đắc lực của Hồng Chính Bảo là La Tĩnh! Tôi thành công chia rẽ hai nhà Hồng-Lâm, gầy dựng chỗ đứng vững chắc cho Hứa gia tại Thượng Hải này, hết thảy mọi chuyện, đáng giá lắm!

Hứa Tinh Trình nghe xong nhíu mày kinh hãi.

– Hứa Thụy An, ông cho rằng quỷ kế của mình đã thực hiện được rồi sao. Nhưng bây giờ Nhược Mộng quay về rồi, lúc trước ngoại trừ tôi, Nhược Mộng cũng tận mắt thấy ông chính tay sát hại mẹ của con bé! Bộ mặt đạo đức giả này của ông cuối cùng phải lột xuống thôi!

Hứa Thụy An lại bật cười ha ha:

– Bà xem bà xem, tôi cho bà một cọng rơm như Lâm Nhược Mộng, có phải bà liền ước gì có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng này đứng lên, leo ra khỏi địa lao, đi tìm ánh mặt trời không? Tôi cho bà biết nhé Lưu Thục Trinh, mơ đi! Lâm Nhược Mộng kia chẳng nhớ gì cả, hiện tại tôi chỉ là chú Hứa hiền hòa của con bé mà thôi!

Lưu Thục Trinh lại bật cười ha hả, tiếng cười thậm chí còn lấn át của Hứa Thụy An. Hứa Thụy An thẹn quá hóa giận, một phen túm chặt lấy cổ áo của Lưu Thục Trinh:

– Bà cười cái gì?

– Tôi cười ông đang sợ! Nếu không sợ, ông sẽ không mất ngủ lúc nửa đêm, chạy đến chỗ tôi thổ lộ hết. Nếu không sợ, ông sẽ không hết lần này đến lần khác tra tấn kẻ không có sức chống trả như tôi. Hứa Thụy An, ông đang sợ, ông sợ khoảnh khắc ngã khỏi quyền thế này, ông sợ bộ mặt thật của mình vô tình lộ ra, ông sợ xuống địa ngục, ông sợ chính nội tâm ghê tởm của ông!

– Bà câm miệng!- Hứa Thụy An như phát điên, điên cuồng bịt miệng bà lại, hung hăng đánh bà.

Hứa Tinh Trình đứng đó xem, rất muốn xông ra ngăn cản hành vi súc sinh này, nhưng lại chùn chân, thống khổ nhắm mắt lại, tựa như nỗi ám ảnh trẻ thơ khi chứng kiến cha anh bạo hành mẹ anh lại xuất hiện, toàn thân anh phát run.

Hứa Tinh Trình bụm miệng lại, cố nén nước mắt, nhìn chiếc chìa khóa địa lao vắt bên hông của Hứa Thụy An, rồi nén đau bỏ đi.

Âm thanh Hứa Thụy An hành hung Lưu Thục Trinh liên tiếp truyền đến đằng sau.

Mẹ, con nhất định sẽ cứu mẹ ra, nhưng không phải bây giờ, mẹ nhất định phải cố chịu!

***

La Phù Sinh vì hội Hồng Hoàn mà trở mặt với Hồng Bang, toàn thân vết máu loang lổ ngã xuống trước cổng Ninh Viên. Nashi Mirai bề ngoài không tỏ thái độ gì, nhưng lại âm thầm sắp xếp cho La Phù Sinh vào ở trong Ninh Viên.

Vừa mới vào phủ, La Phù Sinh liền ngã bệnh.

Trận bệnh này ập đến, anh sốt cao mấy ngày liền không hạ, Trung y Tây y đều được mời tới, nói là không kịp thời xử lý vết thương bên ngoài dẫn đến nhiễm trùng, nên phát sốt. Mở đơn thuốc vừa uống vừa bôi ngoài da, vừa truyền vài chai nước mới xem xét lại tình hình. Lúc này Nashi Mirai mới nhìn thấy trên người anh có vết thương còn mới, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Trong sự biến 28.1, có thuộc hạ hồi báo nhìn thấy kẻ cầm đầu giống La Phù Sinh đến mấy phần, bị trúng đạn chạy trốn, binh lính đuổi theo không ai sống sót quay về.

– Bị thương thế nào? Vết thương do dao đâm hay đạn bắn?

– Là vết dao, bị cũng khoảng hai ngày nay- Bác sĩ cẩn thận kiểm tra rồi nói.

Lúc này Nashi Mirai mới yên lòng, nghĩ đến có lẽ vì thoát ly Hồng Bang nên bị người khác làm bị thương, sau đó gọi cậu mình là Hạ Chân Ngô ra ngoài nói chuyện.

Trong lúc sốt cao mơ màng, La Phù Sinh nhớ lại hôm đó sau khi ra khỏi giáo đường, vốn định đi thẳng đến Ninh Viên tìm Nashi Mirai, vết thương mới khâu lại lên cơn đau đột nhiên thức tỉnh anh, nếu cứ vậy đến Ninh Viên, vết thương do trúng đạn trên người anh sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Quyết định trong nháy mắt, liền đến tiệm thợ rèn mua một con dao.

Người ta nói Ngọc Diêm La ra tay tàn bạo với người khác, nhưng chẳng ai nhìn thấy anh xuống tay độc ác với chính mình hơn. Sự thật chứng minh, anh không phải lo thừa, Nashi Mirai tâm tư tỉ mỉ, muốn ở cạnh cô ta, mọi chuyện đều phải suy tính trước mấy bước.

– Hắn đã không còn là thiếu đương gia Hồng Bang, đã không còn giá trị lợi dụng gì với chúng ta, điện hạ tốn công tốn sức với hắn làm gì?- Hạ Chân Ngô không hiểu, tưởng cô vì tình cảm nam nữ.

– Trong mắt của cậu, giá trị của hắn đã được lợi dụng sạch sẽ rồi sao?

– Không phải à? Bây giờ hắn nằm trên giường như phế nhân, ngay cả tác dụng làm tay sai cũng không có.

– Tay sai? Cậu thú vị thật. Cho dù hắn đánh đấm được, tay không tấc sắt thì có thể đánh chết được mấy tên? Mười tên hay một trăm tên? Điều cháu muốn là hắn ngồi lên vị trí đại đương gia Hồng Bang, lật tung Thượng Hải này lên, càng loạn càng tốt.

– Nhưng hắn đã bị trục xuất khỏi Hồng Bang rồi.

– Lão già Hồng Chính Bảo sống không được lâu đâu. Cậu cảm thấy ông ta mà ngã xuống, người Hồng Bang sẽ nghe ai?

Hóa ra Nashi Mirai đã sớm có chủ ý, Hạ Chân Ngô thoáng an tâm:

– Nhưng thằng oắt này trông không phải người dễ khống chế, không sợ hắn như Tiền Khoát Hải, cánh đủ cứng rồi thì quay lại cắn chúng ta sao?

– Đương nhiên là sợ- Trên hàng lang, một người hầu bưng thuốc Đông y đi tới, Nashi Mirai vẫy tay gọi lại, từ trong ống tay áo lấy lọ thuốc đựng bột trắng ra, đổ vào trong thuốc.

Chất bột trắng tan ra trong thuốc, Nashi Mirai phất tay ra hiệu cô đi tiếp đi, nhất định phải hầu bệnh nhân uống cạn chén thuốc không chừa giọt nào:

– Đây là hàng hiếm đó.

Hạ Chân Ngô mắt thấy người hầu bưng thuốc vào trong, nói:

– Đây là hàng lần trước lấy được ở Mỹ?

– Đúng vậy, độ tinh khiết cao lắm, không phải loại nha phiến rẻ tiền có thể thay thế được- Nashi Mirai chưa từng tin vào lòng người, chỉ chỉ vào đồ vật nắm trong tay mình.

Hy vọng anh có thể vượt qua lần khảo nghiệm này, nếu không tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.

– Điện hạ, có khách đến.

Trước hành lang, một dáng người trẻ trung rắn rỏi đi tới, dường như đã nhìn thấy cô, dừng bước ở phía xa gật đầu với cô một cái, gỡ mũ ra chào theo kiểu rất phương Tây.

Nashi Mirai mau chóng thay đổi bộ mặt tươi cười, bước nhanh tới nghênh đón. Hạ Chân Ngô nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng không khỏi cảm khái, nếu cô không sinh ra trong phận nữ nhi, lịch sử này chắc chắn sẽ lưu danh cô ở một trang nổi bật.

– Có một số việc anh không cần trực tiếp nhúng tay vào! Cứ yên tâm chuẩn bị hôn lễ của anh, cũng là chuyện trong tháng này mà.

***

– Hôn lễ chó chết đó con hoàn toàn không quan tâm! Cha biết rõ anh Sinh bị đuổi ra khỏi Hồng Bang sẽ nguy hiểm cỡ nào, trước kia anh ấy ở Hồng Bang đắc tội nhiều người như vậy, bên ngoài có nhiều người muốn anh ấy chết lắm, cha cứ vậy mà đuổi anh ấy đi. Con thật hoài nghi trái tim của cha có phải làm từ máu thịt không.

– Con… khụ khụ…- Hồng Chính Bảo bị tức không hề nhẹ, sức khỏe này của ông ngày càng không tốt, luôn lờ mờ cảm thấy đại nạn sắp ập đến, chỉ có nhìn thấy Hồng Lan gả vào Hứa gia, ông mới yên tâm nhắm mắt được.

– Đại tiểu thư của tôi ơi, cô đừng giận cha cô, không thấy lão gia vì để tham gia hôn lễ của cô, mà mấy hôm nay đều đến bệnh viện truyền nước à. Cô xem trên tay trên lưng đầy vết bầm xanh tím thế này, cô cũng nên có lương tâm, thương cha cô chút đi- Hồ Mạn Lệ ở bên cạnh hú họa theo.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, dù sao Hồng Lan không thể trách ai, bụng đầy tức giận tìm Lâm Nhược Mộng tâm sự.

Lâm Nhược Mộng và Hồng Lan ngồi đối diện nhau trong tiệm bánh ngọt.

– Cô nói xem cha tôi nghĩ gì vậy? Không lẽ muốn tan cửa nát nhà mới vui sao? Nhưng anh Sinh cũng không đáng được giúp! Dù thế nào cũng không được đi giúp đỡ bọn Nhật chứ! Khó trách cha lại tức giận đến vậy!- Lời nói của Hồng Lan cũng tự mâu thuẫn với chính mình.

- … Cô đừng quá lo lắng, anh ấy tự biết bảo vệ mình- Lâm Nhược Mộng không thể giải thích thay La Phù Sinh, chỉ có thể đổi chủ đề khác- Cô chuẩn bị hôn lễ đến đâu rồi? Thử áo cưới chưa?

Áo cưới đã được mang đến vài ngày rồi, treo ở trong phòng, nhưng Hồng Lan không có tâm trạng thử. Gả cho người mình không yêu, xinh đẹp cũng chỉ là ra vẻ:

– Đừng nói nữa, chỉ diễn một vai đi ngang qua sân khấu vậy thôi. Hôm nay tôi đến tìm cô là có chuyện muốn nhờ.

– Cô nói đi.

– Trong lòng tôi rất bất an, cảm thấy anh Sinh sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ cô đã khác xưa, là người có mối quan hệ và tài nguyên, ngộ nhỡ, tôi nói ngộ nhỡ sau này anh Sinh gặp chuyện, cô đồng ý với tôi nhất định phải nghĩ cách cứu anh ấy nha. Đừng vì ân oán đời trước mà hận anh ấy, xem như nể mặt lúc trước anh ấy hi sinh cho cô nhiều như vậy, anh ấy luôn một lòng thích cô.

Lâm Nhược Mộng không ngờ Hồng Lan lại thẳng thắn đến thế, nên cũng thẳng thắn trả lời cô:

– Ý của cô tôi hiểu, yên tâm đi, dù cô không nói thì tôi cũng sẽ làm vậy. Hồng Lan, cô nên nghĩ cho bản thân cô một chút, đối đãi tốt với chính mình. Bản tính Mật Trúc không xấu, cuộc hôn nhân này mặc dù không phải đôi bên tình nguyện, nhưng tôi vẫn hy vọng hai người hạnh phúc với nhau. Nếu như Phù Sinh biết cô không được hạnh phúc, anh ấy sẽ không an lòng.

– Mọi người vẫn chưa hiểu rõ Hứa Tinh Trình- Hồng Lan không đáp ứng lời khẩn cầu của Lâm Nhược Mộng, cô đứng lên đeo kính râm, phóng khoáng rời đi.

Lâm Nhược Mộng từ cửa kính nhìn theo bóng lưng của Hồng Lan, cô ấy vẫn quật cường và kiêu ngạo như vậy.

Hồng Lan sau khi lái ô tô đi, Lâm Nhược Mộng nhìn thấy bóng một kẻ ăn mày bên đường, bóng lưng sao lại quen thuộc đến thế?

Cô để tiền thanh toán lên bàn rồi chạy vội ra ngoài, nhìn thấy Đoàn Thiên Tứ quần áo tả tơi ngồi ngay xó tường.

– Anh!?

Không ngờ Đoàn Thiên Tứ thấy cô liền chạy, cô đuổi theo ròng rã suốt mấy con phố, cũng may trên người Đoàn Thiên Tứ bị thương, không chạy được bao xa, đã vịn vách tường thở hồng hộc bảo cô đứng lại:

– Cô Lâm, cô đừng đuổi nữa…

– Anh, anh nói gì vậy? Em là Thiên Anh đây.

– Là cô mơ hồ hay tôi không rõ? Thiên Anh đã chết rồi, cô bây giờ là cô chủ của Lâm gia, đại minh tinh của Bến Thượng Hải này – Lâm Nhược Mộng. Tôi làm gì có cô em gái nào sang trọng đến thế- Đoàn Thiên Tứ giả vờ muốn đi, đột nhiên dừng bước, ôm ngực ngồi thụp xuống.

– Anh!- Lâm Nhược Mộng chạy tới đỡ hắn lên, lúc này mới phát hiện trên chiếc áo cáu bẩn của hắn còn có vết máu- Anh bị sao vậy? Em luôn tìm kiếm anh, anh, rốt cuộc anh đi đâu để thành ra như vậy?

– Ha ha, cô còn hỏi tôi, đều là tên La Phù Sinh kia ban cho! Tôi có thể nhặt lại được cái mạng coi như mạng tôi lớn, xin cô tránh xa tôi ra một chút, tha cho tôi một con đường sống- Đoàn Thiên Tứ kể chuyện mình bị đánh lén, nhưng chỉ kể nửa đoạn trước, còn một mực khẳng định là người Hồng Bang làm- Tôi chỉ là mượn danh nghĩa của cô tìm hắn xin tiền vài lần, hắn lại đòi lấy mạng tôi, còn nói nếu để hắn biết tôi còn tiếp cận cô, hắn sẽ cho tôi chết không toàn thây.

– Sao lại thế…- Lâm Nhược Mộng không muốn nghi ngờ La Phù Sinh, nhưng lại tin anh là người có thể làm ra chuyện thế này- Bất kể anh nói gì, anh đi cùng em về nhà trước để băng bó đã.

– Tôi không đi, cha cô và anh trai cô cũng sẽ không buông tha cho tôi.

– Không về Lâm gia, em đưa anh tới nơi khác- Lâm Nhược Mộng suy tư một lát, quyết định đưa hắn tới chỗ Hoàng Hưng Hàm chăm sóc. Hoàng Hưng Hàm là sư phụ dẫn dắt cô vào tổ chức, cũng là bằng hữu cùng chung chí hướng với cô, cô tin tưởng anh ấy tuyệt đối, cũng hi vọng Hoàng Hưng Hàm có thể thuyết phục Đoàn Thiên Tứ gia nhập đội ngũ tổ chức cách mạng.

Hoàng Hưng Hàm ngồi trong thư phòng nghe Lâm Nhược Mộng kể hết thân thế của Đoàn Thiên Tứ.

– Nếu đã thế này, em cứ để anh ấy ở lại chỗ anh làm mấy việc vặt trước đã, mỗi tháng anh sẽ phát cho anh ấy hai mươi đồng đại dương coi như là tiền lương, anh sẽ thử anh ấy một thời gian, rồi mới quyết định có cho anh ấy gia nhập tổ chức hay không.

– Cám ơn sư phụ Hoàng, anh ấy và em là thanh mai trúc mã, sư phụ em lại vì em mà chết, em nợ Đoàn gia rất nhiều, hết thảy chi tiêu và tiền lương cho anh ấy cứ để em trả.

– Khách sáo rồi, tất cả đều là người một nhà, huống hồ trong phủ này của anh vẫn luôn thiếu một người đàn ông làm chuyện nặng nhọc, má Vương khiên vác nặng, bây giờ có người đến giúp má ấy một tay cũng là chuyện tốt. Em cứ yên tâm để anh ấy lại chỗ anh đi.

Lâm Nhược Mộng liên tục dặn dò Đoàn Thiên Tứ an tâm ở lại đây dưỡng thương, thuận tiện giúp đỡ má Vương làm chuyện vặt trong phủ. Cô sẽ thường xuyên đến thăm hắn.

Đoàn Thiên Tứ giả vờ cảm kích khi được Hoàng Hưng Hàm thu nhận, thề thốt sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Hoàng gia.

Má Vương thấy tiểu tử này da mềm thịt trắng, cũng không biết khuân vác được mấy lạng nữa.

Không ngờ Đoàn Thiên Tứ giỏi giang hơn bà nghĩ nhiều. Vết thương vừa kéo da non mới xuống giường được liền bận rộn trước sau, xử lý hết tất cả chuyện phải ra ngoài. Mỗi ngày giúp đỡ má Vương mua hoa quả tươi mới về nhà, còn nấu ăn rất ngon nữa, nhanh nhẹn đến mức má Vương phải khen ngợi, ở trước mặt Hoàng Hưng Hàm nói chắc bà sắp mất chén cơm rồi.

Hoàng Hưng Hàm chỉ cười không nói gì, thấy má Vương đang đếm tiền liền hỏi:

– Sao vậy? Tháng này không đủ chi tiêu à? Tôi lấy thêm chút cho má nhé.

Dù sao trong nhà cũng có thêm đôi đũa, chi phí ăn mặc phải tăng thêm chút đỉnh, Lâm Nhược Mộng vừa rồi còn sai người mang tới một khoản tiền lớn nữa.

Má Vương cười tủm tỉm ngẩng đầu:

– Không phải, từ sau khi Thiên Tứ đến, tiền tháng này vẫn còn dư ra đây này.

– Ồ? Sao vậy?

– Cái thằng từ khi đến, lần nào ra ngoài đi chợ đều dư tiền mang về, đồ ăn vừa tươi mới vừa ngon, cũng không biết mua được ở đâu- Má Vương nói một câu không hề nghĩ ngợi.

Hoàng Hưng Hàm nhìn đĩa rau xào xanh mướt trước mặt, như có điều suy nghĩ.

***

Vết thương của La Phù Sinh dưới sự giúp đỡ của thuốc men đặc trị, hồi phục thần tốc. Anh không biết điều kỳ quặc bên trong đó, chỉ nghĩ y thuật của bác sĩ này cao siêu, đơn thuốc mỗi ngày uống là mỗi ngày bình phục, tinh thần tốt hơn trước kia rất nhiều.

Nashi Mirai thấy anh khỏe hơn, cũng lần lượt sắp xếp công việc cho anh làm. Hàng hóa của hội Hồng Hoàn lần trước ở bến tàu đã bị Thanh Bang đốt sạch, bây giờ cần liên lạc bến tàu mới, bến tàu Hồng Bang bây giờ do Hầu Lực trông coi, La Phù Sinh nhận được tin, đêm nay Hầu Lực sẽ uống “rượu hoa” trên phố Yên Hoa.

Anh lái con Harley đi tìm Hầu Lực, còn chưa đến phố Yên Hoa, đã thấy một người đi nghiêng ngả lảo đảo, tránh không kịp, anh liền đụng phải kẻ say rượu này.

Dừng xe, đỡ đối phương dậy, kết quả phát hiện người này chính là Hầu Lực, đồng thời, Hầu Lực cũng thấy rõ người đến là La Phù Sinh.

Hầu Lực cười ha ha, chỉ vào anh:

– La Phù Sinh?

La Phù Sinh nhíu mày, sao hắn ra ngoài không mang theo đàn em?

Níu La Phù Sinh, hắn mượn sức loạng choạng đứng lên, mượn rượu làm càn:

– Sao? Muốn tông chết tôi để hả giận à?

La Phù Sinh lạnh lùng liếc hắn:

– Tôi không làm mấy chuyện vô bổ như vậy, buông ra.

– Vô bổ? Đúng rồi, vì phụ nữ mà bị đuổi khỏi Hồng Bang thì không vô bổ nhỉ?

La Phù Sinh cảm thấy trạng thái này của hắn không thích hợp nói chuyện, không muốn tiếp tục đấu khẩu với kẻ say, anh đẩy hắn ra định đi.

Kết quả bốn phía đồng thời xuất hiện cả đám sát thủ đồ đen, bịt kín mặt, không rõ lai lịch.

La Phù Sinh ít nhiều kinh ngạc:

– Các người là ai?

– Bớt nhiều lời, để lại mạng đi!

– Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không!

La Phù Sinh giao đấu với đám sát thủ, nhưng chiêu nào của đối phương cũng trí mạng, lại cậy người đông thế mạnh, La Phù Sinh mau chóng rơi vào thế yếu, trên người đã bị thương.

Hầu Lực uống đến chóng mặt, không tránh kịp, nhiều lần vướng tay vướng chân.

Một người trong đó ngăn cản Hầu Lực, Hầu Lục quơ quào lung tung kéo khăn bịt mặt của kẻ đó xuống, nhận ra người đến.

– Là ngươi?

Người kia lật đật kéo khăn lên che mặt lại, một dao cắt đứt cổ Hầu Lực, Hầu Lực chết không nhắm mắt ngã xuống vũng máu.

– Rút!- Những người kia rõ ràng có thể giết La Phù Sinh tại chỗ, lại dừng tay, mau chóng biến mất trong màn đêm.

La Phù Sinh thấy Hầu Lực chết, nhíu mày, ngửi ra mùi âm mưu trong đó.

Không đợi anh kịp trở tay, cuối phố lại xuất hiện một đám người, đều là thuộc hạ của Hồng Bang, anh còn nhận ra một người trong đó.

– Tam đương gia!- Đối phương thấy Hầu Lực nằm trong vũng máu, còn trong tay La Phù Sinh vẫn còn đang cầm con dao đang rỉ máu- La Phù Sinh, là anh giết tam đương gia?

Người Hồng Bang đều biết giữa họ có xích mích, La Phù Sinh bị đuổi khỏi Hồng Bang, có sự góp sức không nhỏ của Hầu Lực, cho nên một mực khẳng định là anh ra tay, không hỏi rõ đầu đuôi đã phát động tấn công anh.

Ban nãy trải qua một trận ác chiến, thể lực La Phù Sinh tiêu hao khá nhiều, anh cố gắng chống trả, bị người phía sau chém một đao té xuống đất, mạng sống như chỉ mành treo chuông.

Ngay thời khắc mấu chốt, La Thành dẫn người đến trợ giúp, đều là các anh em trước đó theo La Thành thoát ly Hồng Bang.

Đối phương thấy họ đông hơn, chủ trương rút lui, trong miệng không quên hô hào:

– La Phù Sinh khi sư diệt tổ, giết hại đồng liêu!

La Thành tức giận muốn đuổi theo, bị La Phù Sinh ngăn lại:

– Đừng đuổi!

La Thành thấy anh bị thương, liền quay đầu đỡ anh lên:

– Đại ca, anh không sao chứ?

– Chuyện nhỏ- La Phù Sinh chống mũi dao xuống đất, đứng lên.

Hai người đồng thời nhìn về phía thi thể Hầu Lực nằm dưới đất.

– Kẻ đến không có ý tốt, tôi lo Hầu Lực chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo họ sẽ gây bất lợi cho cha nuôi, cha nuôi giờ đang ở đâu?

– Chắc đang ở nhà.

– Kể từ bây giờ, các anh em hãy đi theo cha nuôi và Hồng Lan, âm thầm bảo vệ họ.

– Nhưng còn đại ca…

– Chỗ tôi không cần lo, tôi tự có sắp xếp.

La Phù Sinh cưỡi trên chiếc Harley của mình, một đường đuổi theo. Ông bạn già à, bây giờ tôi chỉ còn lại mình ông đấy, anh vỗ vỗ thân xe Harley.

Từ khi cha nuôi giao nhiệm vụ ám sát đầu tiên cho anh, anh đã bước trên còn đường không có lối về. Anh không muốn theo cha nuôi gia nhập quân Thống, cũng từ chối thỉnh cầu tham gia Cộng đảng của Hoàng Hưng Hàm và Lâm Nhược Mộng.

Anh không muốn để bản thân thuộc về bất kỳ trận doanh nào hết, điều anh muốn làm chính là, dốc hết sức lực của chính mình, hoàn thành ước hẹn với cha anh, giữ vững vùng biên giới ấy.

Đã lựa chọn con đường khó khăn nhất, vậy thì sống có gì vui, chết có gì khổ?

Sinh mệnh của ta do ta, không do ông trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.