Hứa Cùng Em Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 48




– Đáng đời! Con có ngày hôm nay cũng đáng lắm!- Gậy của Cửu Tuế Hồng nện vào người Thiên Anh, Thiên Anh nằm yên trên đất, ngoại trừ mắt mở to, còn lại đều như đã chết- Ngay cả bỏ trốn cũng có mặt mũi làm ra! Bị đàn ông vứt bỏ mới quay về. Xưa giờ con không tin lời ta nói hay sao. Ta đã sớm nói người nhà họ Hứa không ai tốt cả! Những người như họ đều là hạng xấu xa, nếu con không bị họ chà đạp như vậy, chắc đến chết con mới biết sai.

Lúc cô trở về gánh hát, lên cơn sốt té xỉu trước cửa, là bác Mậu quản gia họ Hứa phái đi theo gõ cửa gánh hát, giải thích ngọn ngành đại khái với họ, để lại một túi bạc vụn xem như xin lỗi.

Cửu Tuế Hồng nổi cơn thịnh nộ, vứt cô ngoài sân không thèm quan tâm. Qua một đêm cô tỉnh lại, quỳ trên đất không buồn nhúc nhích, bộ dạng hoàn toàn tuyệt vọng. Cửu Tuế Hồng thấy vậy không đành, cầm gậy quất lên người cô. Thường ngày ông rất thương Thiên Anh, dù cô tùy hứng thế nào cũng không nỡ đánh cô một cái, lần này quả thực rất giận. Các sư huynh đệ không đành lòng, lí nhí khuyên giải sư phụ đừng đánh nữa. Đoàn Thiên Tứ thì đứng ở một bên, lạnh lùng không nói gì.

Sắc mặt Thiên Anh trắng bệch, lại cắn răng không dám rên tiếng nào. Để cha cô trút giận hết ra, còn tốt hơn cố nén giận đến tổn hại sức khỏe.

Cửu Tuế Hồng đánh không được bao lâu đã thở hổn hển dừng lại. Từ khi ngã bệnh lúc lên sân khấu, gần đây bộ xương già của ông ngày càng suy sụp. Ông thật lòng rất thương Thiên Anh, con gái nhà ai gặp phải chuyện thế này, người làm cha mẹ đều không nuốt nổi cục tức đó. Mặc dù họ là con hát, nhưng ông không muốn Thiên Anh bị người ngoài coi khinh.

– Con nói cho ta biết, con có bị thiệt thòi gì trong tay Hứa nhị thiếu không!?- Cửu Tuế Hồng lo lắng chuyện này, nếu Hứa Tinh Trình thật sự đã làm gì Thiên Anh, vậy ông không thể để yên cho hạng người ăn xong quẹt mỏ, phủi mông chạy lấy người như vậy.

Thiên Anh tuyệt không ngờ cha cô lại suy đoán như thế, bốn phía còn có sư huynh đệ vây quanh, cô vẫn còn con gái, trên thể diện làm sao không thấy khó khăn, hai mắt đẫm lệ, lắc đầu.

Sắc mặt Cửu Tuế Hồng hơi thả lỏng, lại lo con bé này nói dối, ông kêu đại sư tỷ dẫn Thiên Anh vào phòng:

– Đại Vân, giúp nó kiểm tra một chút.

– Chuyện này…- Đại Vân cũng là con gái chưa chồng, dù sao vẫn thấy làm vậy không ổn.

– Cha!- Thiên Anh lúc bị đánh cũng không cảm thấy đau như bây giờ, đây là vũ nhục cô trắng trợn! Kiểm tra? Chuyện này phải kiểm tra thế nào?! Cô đâu phải gia súc.

– Đồ ngốc này, nếu thực sự không có gì, cha làm chủ, hôn sự của con và Thiên Tứ vẫn còn hiệu lực, hai đứa lập tức kết hôn. Nếu thực sự thằng đó đã làm gì con, thì cha sẽ đi đòi công bằng lại cho con! Chúng ta là con hát mặc dù không giàu sang nhà cao cửa rộng, nhưng không thể để mặc người ta chà đạp được!- Cửu Tuế Hồng nháy mắt với Đại Vân, đại sư tỷ muốn dìu cô đứng lên.

Thiên Anh hất tay cô đi, bản thân tự đứng dậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, như hoa tường vi héo rũ chỉ sau một đêm:

– Cha, sao cha không tin con…

Cửu Tuế Hồng không thể không thừa nhận, ông là có lòng ích kỷ. Thiên Anh gả vào cửa sẽ là vợ của con trai ông. Nếu chưa vào đến cửa mà sự trong trắng đã không còn, ông không thể để con trai ông chịu nỗi ấm ức này. Việc này phải hoàn toàn điều tra rõ ràng, trong lòng ông mới yên được.

– Đại Vân, con đi mời bà mụ đến đây.

Thiên Anh mắt sáng quắc quét đến, không tin vào lời cha cô vừa nói:

– Bởi vì con không phải con ruột của cha đúng không? Bởi vì con không phải con ruột nên cha đối xử với con như vậy đúng không? Cha! Nếu mẹ còn sống, nhất định sẽ không để cha đối xử với con như vậy!

Cửu Tuế Hồng quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt sắp xuất huyết của Thiên Anh:

– Xem như cha có lỗi với con. Là con gái, sự trong trắng của con liên quan đến thanh danh của cả gánh hát Đoàn gia. Nếu con không làm gì cả, thì con cũng nên để các sư huynh đệ trong gánh hát đi ra ngoài có thể thẳng lưng ưỡn ngực đi.

Phải ha, ở trước mặt cái gọi là thanh danh trong sạch, tôn nghiêm là cái thá gì chứ?

Bà mụ nhanh chóng theo Đại Vân đến, Cửu Tuế Hồng nhỏ giọng thì thầm vào tai bà, bà mụ liếc nhìn Thiên Anh đánh giá một hồi, giọng nói khô khốc theo cổ họng tràn ra:

– Khó trách…

Cô gái xinh đẹp thế này, vì tình yêu bỏ theo trai ở Bến Thượng Hải rộng lớn này cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng chưa kịp chạy, đã bị vứt bỏ, đến cùng là do mệnh không tốt.

Bà và Đại Vân một trái một phải kéo Thiên Anh vào trong phòng, Thiên Anh vùng vẫy không có kết quả, không chịu nổi sức của hai người đều mạnh hơn cô.

Cánh cửa khép lại, Cửu Tuế Hồng và Đoàn Thiên Tứ đứng ở bên ngoài. Nghe thấy bên trong có tiếng vải vóc bị xé rách, pha lẫn tiếng khóc tấm tức của Thiên Anh, thực sự là bi thương cực hạn.

Đoàn Thiên Tứ cuối cùng cũng không đành lòng, móng tay như cắm phập vào lòng bàn tay:

– Cha, hay bỏ đi…

Cửu Tuế Hồng làm như không nghe thấy. Thực tế cả quá trình không đến một nén hương, Đoàn Thiên Tứ lại cảm thấy dưới chân bủn rủn, cửa lần nữa mở ra, bà mụ bước ra ngoài.

Xuyên qua khe cửa, Đoàn Thiên Tứ thấy Đại Vân lấy chăn mỏng bọc lấy Thiên Anh, Thiên Anh ngồi rúc trên giường trông thật nhỏ bé, hệt như trẻ con cuộn mình lại, ánh mắt dại ra.

Trên đầu ngón tay của bà mụ vẫn còn dính chút máu, hai người đàn ông ở cửa vội vàng nhìn bà, lúc này bà mới chậm rãi nói:

– Vẫn còn trinh nguyên, chỉ là quá cứng đầu, ông xem, vốn không cần chịu tội này.

– Mau mang nước đến cho bà mụ rửa tay- Cửu Tuế Hồng căn dặn, Đoàn Thiên Tứ cay sống mũi, lên tiếng vâng dạ rồi đi lấy nước.

Cho đến khi tiễn bà mụ về đóng cổng chính, Cửu Tuế Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn con trai mình:

– May quá, vẫn còn trong trắng. Giờ ý con có muốn… kết hôn nữa không?

– Muốn! Ngày mai kết hôn!- Tình yêu của Đoàn Thiên Tứ với Thiên Anh đã bị lần bỏ trốn này thiêu đốt hoàn toàn thành chiếm hữu. Chỉ cần có được cô, dù sống hay chết, anh đều muốn! Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt, một ngày anh cũng không muốn đợi thêm.

Tin tức Thiên Anh bỏ trốn không thành với Hứa Tinh Trình nhanh chóng truyền đến Mỹ Cao Mỹ. La Phù Sinh bị dày vò thời gian dài như vậy, mệt mỏi hết sức sau khi nghe thấy tin này liền lập tức đến nhà họ Hứa.

Hứa Tinh Trình không muốn gặp anh, kêu bác Mậu ra đưa thiệp cưới cho anh.

Trên thiệp cưới là tên của Hồng Lan và Hứa Tinh Trình, chỉ là thời gian dời đến sau khi anh ta nhập ngũ trở về. Anh ta và Hứa Thụy An đã đạt thành giao ước nào đó, đây chính là kết quả cuối cùng.

La Phù Sinh không ngờ đã đi tới bước cuối cùng thế này, còn có thể xảy ra sự cố lớn như thế. Anh tức giận đứng dưới lầu, chỉa súng lên trời nả một phát đạn, hét to với cửa sổ phòng Hứa Tinh Trình:

– Đồ nhu nhược!

Tiếng súng kinh động đến bảo an của nhà họ Hứa, cả đám vệ binh xách súng bao vây La Phù Sinh. Nhưng họ đều biết anh, nhất thời không ra tay. La Phù Sinh nhìn quét qua đám người, ánh mắt hung tợn, khí thế Ngọc Diêm La tỏa ra quanh thân. Đúng lúc lâu rồi không đánh nhau, đang nghẹn cả một bụng tức đây này.

Hứa Tinh Trình tránh sau cửa sổ nhìn thấy La Phù Sinh như vậy, anh ý thức được bản thân có lẽ trước giờ chưa từng chân chính quen biết La Phù Sinh. Tên Ngọc Diêm La khát máu ở Thượng Hải này, từ lâu đã không còn là người anh nhỏ trong ký ức sau giờ tan học cùng anh đi bắt chim non, xảy ra chuyện liền thay anh gánh vác nữa rồi.

Mọi người sợ La Phù Sinh đều có lý do, tay anh dính máu đỏ, tim anh màu đen.

Bác Mậu đến, kêu vệ binh lui xuống:

– Súng của thiếu đương gia cướp cò thôi mà, mọi người căng thẳng gì chứ, tiễn thiếu đương gia ra ngoài đi, cẩn thận phục vụ.

Đám vệ binh đồng loạt cất súng, làm tư thế mời. La Phù Sinh thu lại lửa giận, đi ra ngoài.

Anh đi vào cửa gánh hát, thấy nơi này giăng đèn kết hoa, vài người trèo thang treo lụa đỏ lên biển hiệu, anh níu một người lại hỏi:

– Mọi người đang làm gì vậy?

– Con trai của bầu gánh và con gái nuôi ngày mai kết hôn, mời hàng xóm láng giềng đến uống rượu mừng. Thời gian cấp bách, bố trí không kịp, chúng tôi được nhờ vả đến phụ giúp một tay.

Kết hôn? Ngày mai? La Phù Sinh không ngờ chỉ qua một đêm, hai người họ lại trở mặt đến mức này.

Rất nhiều láng giềng ra ra vào vào gánh hát, mọi người đều bận rộn, không ai chú ý đến anh. Hồng Lan kéo một dải lụa đỏ cầm trong tay, công khai đi vào trong.

Gánh hát không lớn, nhưng lại chia ra rất nhiều phòng để sư huynh đệ ở. La Phù Sinh đi một vòng xung quanh, thấy một cô gái quen mặt từ một căn phòng đẩy cửa đi ra, trong tay bưng một mâm thức ăn chưa hề động đũa, trong lòng đoán được.

Anh chạy đến ngoài cửa căn phòng nọ, lén đẩy hé một khe hở, nhìn thấy trên giường có một người đang nằm, trùm chăn kín mít, không nhìn thấy mặt. Đôi giày thêu hoa để trước giường, đúng là đôi giày uyên ương tối qua Thiên Anh mang, anh thấy xung quanh vắng vẻ, liền lẻn vào trong.

【- Nhược Mộng, con không được kén ăn, cà rốt cũng phải ăn, ăn mới có thể lớn nhanh được. Lớn lên gả cho anh Phù Sinh của con làm cô dâu được không?- Ngón tay mềm mại của mẹ cô từng chút lùa vào tóc cô.

– Con không thèm cưới em đâu. Bé như hạt đậu í- Một cậu bé mặc bộ đồ vải đen đang nghịch bình rượu của cha trong tay.

– Dì An, dì gả em Nhược Mộng cho con được không? Con cưới!- Cậu bé mặc đồ tây bên cạnh cuớp lời, tựa lên gối của dì An. Dì xinh đẹp này là ngôi sao điện ảnh, các bạn nhỏ đều thích bu quanh dì ấy.

Nhưng mẹ cô luôn đặc biệt thiên vị anh nhỏ hung dữ kia, cho nên cô phải cố ý thích ứng với tên hung thần mặt đen đó:

– Thôi! Em chỉ muốn gả cho anh thôi, chỉ muốn gả cho anh thôi!

– Đừng! Đừng nha! Em tránh ra!- Cậu bé ương bướng đẩy cô bé dính lấy mình ra, báo hại cô đụng vào cạnh tủ, trên vầng trán trắng trẻo thoáng đỏ một mảng lớn.

Vốn tưởng cô bé sẽ òa khóc, nhưng cô chỉ vò trán, lại ngây ngô chạy đến ôm cậu. Kết quả bị một đôi tay to xách lên, ôm vào lòng:

– Còn nhỏ mà muốn lấy chồng rồi à? Cha không nỡ đâu, muốn ở lâu với Nhược Mộng của chúng ta thêm vài năm nữa.

Cô bé ôm lấy cổ cha mình, hôn một cái lên mặt ông, không biết xấu hổ nói:

– Vậy con gả cho cha là được.

Một trận cười vang, tiếng cười đó dần dần thổi vào giữa tiếng nước.】

– Mẹ… mẹ, cha…- Thiên Anh sốt đến mơ màng, chỉ cảm thấy một bàn tay đang đặt lên trán mình.

– Thiên Anh? Thiên Anh…- Giọng nói kia từ xa xôi truyền đến, cô nghe không rõ. Toàn thân khó chịu như bị lửa thiêu đốt, cô bất an cựa quậy cơ thể, chụp lấy bàn tay lạnh lẽo kia.

– Anh Phù Sinh, cứu em…

Toàn thân La Phù Sinh phát run, giọng nói này cùng giọng nói trong mơ giống hệt nhau, anh tưởng bản thân sinh ra ảo giác:

– Cô nói gì?

– Cứu em, cứu em…- Thiên Anh lẩm bẩm, mặt dây chuyền hình sao trên cổ lóe sáng, La Phù Sinh cuối cùng cũng nhớ ra thứ phát sáng trên cổ cô bé trong mơ rốt cuộc là thứ gì.

Anh nhìn cô gái mơ màng phát sốt trước mặt, chỉ cảm thấy chuyện đời đúng là quá mức hoang đường.

– Là ai!- Bên ngoài có giọng đàn ông vang lên, khi Đoàn Thiên Tứ đẩy cửa đi vào, La Phù Sinh đã nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.