Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 362




Nguyệt Tích Lương từ khi thấy Bắc Mạc Quân gặp nguy hiểm đã không quản cái gì là người mình, người ta nữa, đánh cho mấy chục binh lính gác cổng tơi bời hoa lá, kêu cha gọi nương. Khổ nỗi, trận chiến của các cao thủ võ lâm diễn ra một cách chóng vánh nhanh không tưởng, khoảng cách giữa nàng và Bắc Mạc Quân lại xa, khi nàng tới nơi, trận chiến đã kết thúc rồi.

Chưa kể Bắc Mạc Quân khi đánh nhau quay lưng về phía Nguyệt Tích Lương nên nàng không có nhìn thấy một chiêu cuối cùng của Cổ Liên.

Nguyệt Tích Lương vỗ vỗ y phục dính bụi của Bắc Mạc Quân, hỏi lại.

"Thật không sao?"

"Không sao, chút ám kình cỏn con này còn không đủ làm ta bị thương."

Như để chứng minh, Bắc Mạc Quân còn vỗ vỗ ngực vài cái thật khí phách. Hắn không nói dối, ám kình của Cổ Liên đối với người khác còn có tác dụng, nhưng đối với những người có nội lực thâm hậu như Bắc Mạc Quân thì như muối bỏ biển, không đủ nhét kẽ răng.

Nguyệt Tích Lương gật đầu tin tưởng, bấy giờ mới nhớ tới vấn đề chính.

"Phải rồi, người vừa nãy tấn công chàng là ai?"

Bắc Mạc Quân nghĩ nghĩ, thành thật phản hồi.

"Ta không biết. Nhưng… ta đoán hắn là chủ soái của đại quân Thiên Ma cung phía Nam này."

Nam Viêm đế quá ư là yếu nhược, chưa đủ trình độ để khiến Cổ Liên ra mặt. Vì thế chủ soái của quân địch vẫn là một nhân vật bí ẩn cho đến ngày hôm nay.

Nguyệt Tích Lương suy ngẫm, mắt đẹp quét một vòng trên mặt đất, không bỏ qua xác những con cổ trùng li ti đã chết bên bộ xương trắng kia. Nàng nhặt một con cổ trùng lên soi kỹ, chắc như đinh đóng cột phán.

"Hắn là người của Cổ tộc!"

Bắc Mạc Quân không ngốc, hắn cũng đã đoán được đôi ba phần, hưởng ứng.

"Là Cổ tộc không sai, lại còn gian xảo, khó đối phó."

Thế gian lắm kẻ mạnh, kẻ mạnh không đáng sợ, đáng sợ là kẻ mạnh có tâm kế, kẻ mà không sợ người đời chửi hắn, kẻ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Nguyệt Tích Lương ghét bỏ vứt con cổ trùng, dùng chân đạp đạp nó nát bét, lãnh liệt nói.

"Gian xảo? A? Ta cho hắn thoải mái gian xảo. Tiểu Quân Quân, lần sau nhường hắn lại cho ta, ta báo thù giúp chàng!"

Dám ám toán Tiểu Quân Quân của lão nương? Trừ phi ngươi chán sống! Để lão nương cho ngươi biết… thế nào mới là đỉnh cao gian xảo!

Bắc Mạc Quân tính đến bản thân đã đánh cho Cổ Liên trọng thương đầy mình, trong một thời gian ngắn hắn không thể khỏi hẳn được thì thoải mái ưng thuận.

"Được, giao cho nàng."

Nguyệt Tích Lương tức giận rồi, Nguyệt Tích Lương tức giận… hậu quả khó lường. Tên Cổ tộc không biết tên kia… ngươi tự mình cầu phúc đi!

Ách xì!

Cổ Liên nín thở trốn về được đến quân doanh Thiên Ma cung, vừa mới hít vào một hơi lấy sức liền hắt xì một cái không có hình tượng. Hắt xì làm dưỡng khí trong phổi hắn càng thiếu thốn, không kìm được ho sù sụ.

Nữ tử Cổ tộc hay đi theo hầu hạ hắn cảm ứng được sự xuất hiện của Cổ Liên, nàng vội vã chạy đến, mang khuôn mặt kinh hoảng đỡ hắn dậy.

"Tộc tưởng, người sao rồi? Sao bị thương nặng như vậy?"

Cổ Liên vịn tay nàng ta đứng dậy, hai chân run rẩy, cả trọng lượng cơ thể đều phải dồn vào nàng ta.

“Khụ! Tên Bắc Mạc Quân đó… là ta đã quá khinh địch.”

Nữ tử Cổ tộc nhíu mày, trong lòng hiểu rõ Cổ Liên vậy mà đại bại dưới tay Bắc Mạc Quân. Nhưng nàng ta rất thức thời không xát muối vào nỗi đau của hắn, tránh hắn giận cá chém thớt, nàng ta lảng sang chuyện khác.

“Bắc Mạc Quân vẫn còn trên chiến trường, liệu chúng ta có nên cho rút quân hay không? Hắn đang muốn lật ngược tình thế.”

Cổ Liên lắc đầu, không cho là đúng phân phó.

“Không cần, ngươi cứ làm theo lời ta, cho đại quân tiếp tục tấn công. Ta không tin… một mình hắn có thể xoay chuyển đại cục!”

Bắc Mạc Quân mạnh đến đâu cũng là con người với một đầu, hai tay, hai chân. Sức lực con người có hạn, hắn sẽ không duy trì phong độ được lâu. Huống hồ, cổ binh của hắn cũng không phải ăn chay. Đến lúc đó… còn gì cản được Thiên Ma cung?

Suy cho cùng, nếu Bắc Nguyệt liên minh không có cứu viện, phía Nam bọn hắn chú định bị phá vỡ!

Nữ tử Cổ tộc như được khai sáng, vỗ ót nói.

“Tộc trưởng anh minh!”

Sao nàng ta không nghĩ đến từ sớm chứ? Đúng là lo bò trắng răng. Chưa chi đã bị khí thế hung hãn của Bắc Mạc Quân hù dọa làm cho hồ đồ.

Cổ Liên lại ho thêm vài tiếng nữa, môi trắng bệnh, thều thào nhắc nhở.

“Mau, mau đưa ta vào trong, gọi đại phu.”

Bắc Mạc Quân xuống tay không hề lưu tình, chỉ sợ hắn đã bị nội thương nghiêm trọng, ít nhất gãy sáu cái xương sườn. Lát nữa hắn sẽ viết thư nhắc nhở lão cung chủ đề phòng người này hơn mới được…

……

Nguyệt Tích Lương chạy ra tiền tuyến đuổi thế nào cũng không chịu về, Bắc Mạc Quân đành mặc nàng, cho nàng bám đuôi chém giết. Nhưng mà, có Nguyệt Tích Lương gia nhập thì tình hình cũng không khả quan cho lắm, giống với Cổ Liên dự đoán, qua hai canh giờ mọi người đều đã kiệt sức. Cánh tay Hiên Viên liệt và Triển Chính Hi nặng trĩu, mỏi nhừ.

“Vương gia, thế này cũng không phải là cách, bọn hắn căn bản không biết mệt!”

Triển Chính Hi vác cái bụng đói đánh trống, khóc lóc kể khổ với Bắc Mạc Quân.

“Vạn bất đắc dĩ, chúng ta bỏ phía Nam thôi. Cho toàn quân rút về bảo toàn lực lượng.”

Hiên Viên Liệt kéo lê thân xác rã rời, nói ra biện pháp tốt nhất tại thời điểm hiện tại.

Bắc Mạc Quân im lặng, không đáp ứng cũng không phản đối, chỉ bình tĩnh nhìn trận chiến, nhìn những binh lính Nam Viêm từng người ngã xuống, nhưng con ngươi giăng đầy tơ máu của hắn đã bán đứng hắn.

Bọn hắn vẫn là giữ không nổi.

Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?

Một tia hy vọng mỏng manh cũng được. Chỉ cần cho hắn một tia hy vọng, hắn sẽ nắm lấy nó, tận dụng nó triệt để, tuyệt đối không để vuột khỏi tay. Hắn không muốn bỏ cuộc dễ dàng…

Nguyệt Tích Lương không biết suy nghĩ cái gì mà không có chen lời, nàng đưa mắt ngóng trông về một phương hướng, bàn tay nắm chặt mảnh giấy nhỏ nhăn nhúm.

Nếu những gì trong tờ giấy viết là thật, có lẽ…

Cổ Liên bị băng bó kín mít nằm trên giường, hắn dỏng tai nghe tên tộc nhân Cổ tộc bẩm báo, cười một cách khoái trá.

“Ha ha ha! Cuối cùng cũng là ta thắng! Là ta thắng!... Ui da!”

Bởi vì cười quá to, quá kích động nên Cổ Liên vô tình đụng phải miệng vết thương, hắn kêu rên oai oái sau đó đầu lệch hẳn sang một bên, mãn nguyện rơi vào hôn mê.

“Về thôi.”

Một lúc sau, Bắc Mạc Quân thở dài, đưa ra quyết định khó khăn. Nhưng khi hắn đang định quay lưng đi thì Nguyệt Tích Lương vội túm lại tay hắn, nàng nói.

“Đừng, chúng ta đợi thêm một chút.”

Bắc Mạc Quân nghi hoặc ngó nàng, hỏi lại.

“Để làm gì?”

“Ta…”

Nguyệt Tích Lương ngập ngừng, không biết nên nói ra hay không, vì chính nàng cũng không chắc chắn. Nhỡ đâu những gì viết trên giấy là giả thì khác nào nàng kéo mọi người lên thiên đàng rồi lại đẩy bọn hắn xuống địa ngục?

Bắc Mạc Quân cho rằng Nguyệt Tích Lương không cam tâm bèn trở tay nắm lấy tay nàng, khuyên nhủ.

“Tích Lương, mất đi phía Nam chưa chắc chúng ta đã thua. Nàng nhìn, chúng ta chậm trễ một giây là sẽ có thêm vài người ngã xuống. Bảo toàn lực lượng quan trọng hơn.”

Nguyệt Tích Lương luống cuống, muốn giải thích.

“Không phải, ý ta không phải như chàng nghĩ. Ta…”

Bất chợt, nàng ngừng lại, mắt phượng mở lớn nhìn chằm chằm sau lưng Bắc Mạc Quân, môi đỏ mọng mấp máy. Ngẩn ngơ trong vòng một tích tắc, ngay sau đó Nguyệt Tích Lương thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười hất mặt, sự vui mừng quá đỗi không tài nào giấu giếm được.

“Ta đang chờ một cá nhân quan trọng, chờ người có khả năng giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh. Tiểu Quân Quân, tia hy vọng mà chàng cần đã đến rồi!”

Nói xong, nàng kéo vạt váy cột lên eo gọn gàng, cầm lấy chiếc roi da bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Còn thẫn thờ ở đó làm gì? Mang vũ khí lên! Trận chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu!”

Lời nói của Nguyệt Tích Lương như đánh thức mấy người Bắc Mạc Quân khỏi mê mang, Triển Chính Hi xoa gáy, cảm thấy dung lượng não không đủ dùng, thầm nhủ.

Vương phi nói nhảm cái gì vậy?

Cái gì mà trận chiến mới bắt đầu? Không phải là đã kết thúc rồi sao?

“Nhị vương gia, mau nhìn!”

Giọng Hiên Viên Liệt cao vút thu hút sự chú ý của Bắc Mạc Quân và Triển Chính Hi. Bắc Mạc Quân dõi theo hướng ngón tay Hiên Viên Liệt chỉ, đột nhiên hóa đá tại chỗ.

Phía đường chân trời nhuộm màu đỏ cam rực rỡ dần dần xuất hiện một dải đen sì, nhìn kỹ, đó không phải thứ gì khác mà là người, một biển người đông nghìn nghịt, một đội quân hùng hậu. Dẫn đầu đội quân là một con tuấn mã toàn thân trắng hơn tuyết, tuấn mã tung vó hí dài, bờm xõa tung như bờm sư tử. Trên tuấn mã có ngồi một người, người nọ cầm dây cương, tóc vấn cao, khuôn mặt quyến rũ cuồng dã ngược sáng càng khiến nhân tâm rung động, đẹp đến nghẹt thở...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.