Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 307: Chap-292




Chương 292: Chương 280

Cái gì?!

Sư huynh vừa mới nói câu gì cơ?

Môn chủ?!

Môn? Chủ?

Chắc chắn là môn chủ? Bọn hắn không có nghe lầm đi?

Cả đám người đồng loạt dụi mắt lại dụi mắt, xong nhìn lại, vẫn là cảnh tượng đó. Khải Nguyên đang quỳ, Nguyệt Tích Lương đang đứng, tạo thành một bức tranh như đấm vào mắt bọn hắn, cực kỳ đả kích người.

Khoa trương hơn nữa là A Hổ, hắn vừa mới khinh bỉ Nguyệt Tích Lương ngu ngốc xong, bây giờ thì trực tiếp bị dọa mất thần hồn. Hắn quay sang tên đồng bạn bên cạnh, ngơ ngác nói.

- " Này, ta đang mơ đúng không? Ngươi đánh ta một cái thật mạnh xem nào! "

Đồng bạn nào đó vô cùng thành thực vung nắm đấm....

Bốp!!

Một bên mắt A Hổ liền tím đen như gấu trúc. Hắn ôm mắt, cảm nhận được cơn đau nhức nhối ập tới, lúc này mới chấp nhận sự thực. Con mẹ nó! Thế giới này bị điên hết rồi!

Tên tiểu bạch kiểm này là môn chủ Quỷ Âm môn?! Đùa như thế này không vui! Bảo bảo không hề vui!

Nguyệt Tích Lương vẻ mặt bình thản, nhếch môi, rất có phong phạm của bề trên cất tiếng.

- " Đứng dậy đi. Khải Nguyên, ngươi làm bản môn chủ thật thất vọng. Sao môn phái có thể để cho loại người này tùy tiện tiến vào? "

Thất vọng hơn nữa, ngươi cư nhiên không nhận ra lão nương!

Nếu ngươi nhận ra lão nương sớm hơn thì ta đã không phải xuất hiện một cách rầm rộ như thế này. Tất cả là tại ngươi!

Ầm!

Lời nói của Nguyệt Tích Lương như ngũ lôi oanh đỉnh, lặp tức oanh đám người tan tác không còn một mảnh giáp. Nếu hành động của Khải Nguyên làm cho bọn hắn kinh hãi thì lời nói của Nguyệt Tích Lương lại làm bọn hắn khiếp sợ.

Đây là trực tiếp thừa nhận rồi?

Trời đất quỷ thần thiên địa của ta ơi!

Môn chủ trong truyền thuyết của Quỷ Âm môn lại là bạch y thiếu niên non mơn mởn, thậm chí đến cả khảo nghiệm của bổn môn cũng không vượt qua?

Không! Không đúng!

Chắc chắn là môn chủ đã phẫn trư ăn hổ, không muốn thể hiện phong mang rực rỡ của mà thôi. Thử nghĩ mà xem, đường đường là môn chủ đại nhân sao lại có thể yếu nhớt như vậy được. Môn chủ phải là đại nhân vật võ công cao cường nhất môn phái, không ai địch nổi, là thần, là phật mới đúng. Có khi nào tuổi của môn chủ cũng không giống như vẻ bề ngoài? Môn chủ có công pháp cải lão hoàn đồng không biết chừng!

Ai nha nha, môn chủ, người đóng kịch cũng thật giỏi nha! Chúng ta đều đã bị lừa hết rồi!

Đúng là môn chủ, đến đóng kịch cũng giỏi như vậy, còn có gì người không làm được?!

Môn chủ, chúng ta chính thức thần tượng người!!

Một số người rất có tính tự giác tự huyễn hoặc bản thân mình, tưởng tượng câu chuyện lên một tầm cao mới, nâng Nguyệt Tích Lương lên chín tầng mây.

Trong khi Nguyệt Tích Lương còn đang lo lắng chính nàng không có năng lực phục chúng thì nàng không hề hay biết, hình tượng của nàng trong lòng tân đệ tử Quỷ Âm môn bất tri bất giác đã thành bức tượng đài thần minh tỏa ánh sáng rực rỡ!

Có người hỏi về môn chủ Quỷ Âm môn ư?

Để bọn hắn nói cho mà nghe.... Môn chủ là lão quái sống trăm năm, cải lão hoàn đồng, dung nhan kinh thế! Môn chủ hành sự điệu thấp, không thích phô trương, là điển hình của lão thần tiên không màng sự đời, thích sống ẩn dật....

Nếu để Nguyệt Tích Lương biết được những lời này, nàng chắc hẳn sẽ đâm đầu vào đậu hũ tự tử.

Mẹ nó! Nàng mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi có được hay không?!

Lão quái cái rắm!

Bỏ qua về vấn đề nảy sinh trong đầu mỗi cá nhân có mặt tại đây, quay trở về với hai bạn nhỏ của chúng ta.

Khải Nguyên nghe lời Nguyệt Tích Lương đứng dậy, trừng tên đệ tử không có mắt nào đó, oan khuất nói.

- " Môn chủ, chuyện này không liên quan đến ta. Lần trước người phụ trách khảo nghiệm là Y Y, muội ấy có lẽ đã ngủ gật nên mới vậy! Ta nói nha, những người Y Y tuyển đều không ra gì, ta đã trục xuất biết bao nhiêu người, không ngờ vẫn còn sót lại..... "

Đuôi mắt Nguyệt Tích Lương giật giật với tần số cực nhỏ, không muốn tiếp tục đôi co với kẻ được mệnh danh lắm mồm nhất Quỷ Âm môn nên phẩy tay.

- " Thôi được rồi, chuyện này ngươi tự mình xử lý. Nhớ là phải làm cho thật sạch sẽ. "

Khải Nguyên chép miệng, gật đầu.

- " Ngươi yên tâm. "

Sau đó, hắn cho người lôi tên đệ tử vẫn còn trong trạng thái hóa đá xuống dưới để tránh làm bẩn mắt mỗ nữ.

Khi tên đệ tử kia từ trong kinh hách tỉnh lại, muốn mở miệng cầu xin thì đã quá muộn. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đại môn Quỷ Âm môn càng ngày càng xa, càng ngày càng xa....

Không nghĩ tới, vì một lần đắc tội nhầm người mà hắn đã làm cho chính bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Khải Nguyên tiến đến bên cạnh Nguyệt Tích Lương, bóp vai cho nàng, nịnh nọt thì thầm.

- " Môn chủ, sao ngươi đến mà không đánh tiếng với ta? Ngươi xem, ngươi cải trang thành cái dạng này, có cha ta sống lại cũng không nhận ra ngươi nổi, ngươi thích lừa chúng ta đến thế sao? "

Nếu nói Khải Nguyên sợ ai nhất. Xin thưa, chính là Nguyệt Tích Lương. Đến nàng cũng không biết tại sao lại vậy, nàng tự nhận là nàng đối xử với hắn được coi là rất 'ôn hòa' nha.

Nguyệt Tích Lương đảo mắt trắng dã. Hắn còn dám nhắc lại?! Nàng cảm thấy nghẹn khuất muốn chết!

Nguyệt Tích Lương đánh bật tay Khải Nguyên ra, mệt mỏi lên tiếng.

- " Khảo nghiệm xong rồi, ngươi mau đưa ta đi gặp bọn người Kình Sâm gia gia. "

Nàng không mù. Trước những con mắt lấp la lấp lánh như muốn chọc thủng nàng kia, nàng cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.

Nàng muốn chạy nhanh trước khi quá muộn!

Không ngờ, Khải Nguyên còn chưa kịp đáp lại thì đã có một giọng nói quen thuộc đã vọng xuống từ trên không trung.

- " Không cần phiền phức như vậy. Môn chủ, chúng ta tới đón ngươi! "

Tất cả mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện không biết từ bao giờ mà trên đỉnh đầu bọn hắn lại nhiều thêm vài đạo thân ảnh đón gió mà tới.

Khinh công cao đến bậc này, không ai khác ngoài hội trưởng lão Quỷ Âm môn, hội trưởng lão thường xuyên xuất quỷ nhập thần, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

- " Kình Sâm gia gia! "

Nguyệt Tích Lương nhìn vị lão giả dẫn đầu đáp xuống đất, buột miệng hô.

Sao Kình Sâm gia gia và các thúc thúc, bá bá lại ở đây? Không phải là không có ai biết nàng đến sao? Tin tức cũng không thể truyền nhanh như vậy được.

Kình Sâm sau khi hành lễ với Nguyệt Tích Lương xong, hắn mới từ tốn lôi trong ngực ra một bức thư đưa cho nàng, mỉm cười vuốt râu.

- " Môn chủ, chúng ta đã sớm biết là ngươi sẽ tới. Đây là lá thư của Nhị vương gia Cảnh Lăng gửi đến từ mấy ngày trước. "

Nguyệt Tích Lương đờ đẫn nhận phong thư, có chút cảm thấy đầu óc không đủ dùng.

- " Sớm biết? Vậy tại sao.... "

Tại sao lại không tiếp đón ta từ trước mà để đến tận bây giờ?

- " Ha ha ha! "

Hàn Uy cười lớn, vỗ 'bốp' một cái lên vai Khải Nguyên, trả lời.

- " Biết chuyện chỉ có chúng ta mà thôi, ngược lại mấy tiểu tử này không rõ ràng, môn chủ đừng trách bọn hắn. Môn chủ, thực chất...... ngay từ khi ngươi vào Quỷ trấn, chúng ta đã biết đến sự tồn tại của ngươi. "

Ngay cả sự việc vừa rồi bọn hắn cũng ở trong bóng tối tận mắt chứng kiến tất cả. Đúng vậy, là bọn hắn cố tình không hiện thân, cũng không nhận nàng. Đương nhiên đều có nguyên do của nó.

Nguyệt Tích Lương nghi hoặc chớp mắt, cứ có dự cảm đây là một âm mưu nhắm vào nàng.

Kình Sâm lắc đầu, chỉ chỉ phong thư trong tay Nguyệt Tích Lương, úp úp mở mở nói.

- " Môn chủ, những việc chúng ta làm đều là nghe theo lời người ấy. Nếu như ngươi muốn biết thì hãy đọc bức thư đó. Người ấy đúng là... dự liệu như thần.... "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.