Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 294: Chap-279




Chương 279: Chương 267

Triển Chinh Hi nghe xong tái nhợt cả khuôn mặt, môi bị hắn cắn đến bật máu, hốc mắt trống trống dưới tầng tầng băng vải đau nhói như bị kim đâm. Trái tim mới ấm nóng được một phần lại trở về nguội lạnh.

Trước kia, dẫu có biết hy vọng là xa vời, mỏng manh đến đáng sợ nhưng hắn vẫn cố chấp níu lấy. Đơn giản bởi vì hắn không thể chấp nhận được sự thật.

Thế nhưng, bây giờ đến cả hy vọng cũng mất, hắn nên níu lấy cái gì đây? Níu lấy chút hư ảnh của người ư?

Trong đầu Triển Chính Hi lúc này chỉ còn lại hình bóng của Kiến Nhất, từng cử chỉ, từng lời nói của hắn chẳng biết từ bao giờ đã khắc sâu. Thế mà hắn vẫn cứ mạnh miệng nói không yêu, tự lừa mình dối người. Hắn yêu Kiến Nhất, yêu thảm, yêu không có lối thoát...

Hắn sợ..... sợ một ngày hắn già đi, không còn nhớ được khuôn mặt y nữa. Hắn sợ.... sợ một ngày đến ký ức cũng bị phủi bụi, muốn nhớ cũng không nhớ nổi. Hắn sợ.... sợ một ngày.... tên của Kiến Nhất hắn cũng đem quên đi.

Như vậy, sống.... mà không có hắn, mà để quên hắn thì sống làm gì? Chi bằng hóa thân luôn thành cát bụi khi còn nhớ, còn thương, cảm xúc sẽ còn giữ lại mãi.... Có đúng hay không?

Lần đầu tiên, lần đầu tiên khi nói về Kiến Nhất, Triển Chính Hi bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn không khóc cũng không nháo, chỉ lặng yên cúi gập người trước Nguyệt Tích Lương.

- " Vương phi, ta đã biết.... cảm ơn ngươi. "

Nguyệt Tích Lương đã chuẩn bị sẵn tinh thần để dỗ dành Triển Chính Hi, lại không ngờ hắn vậy mà không tỏ cảm xúc. Nhất thời không biết làm gì, chân tay luống cuống.

Triển Chính Hi thế này rất xa lạ. Thà rằng hắn khóc, người ta còn biết rằng hắn có hỉ, nộ, ái, ố, thoạt nhìn có hương vị trần tục nhân gian.

Nhưng không, hắn không khóc. Hay nói đúng hơn hắn cái gì cũng không để ý nữa. Rõ ràng hắn đang hiện diện tại đây, nhưng Nguyệt Tích Lương cứ ngỡ hắn nửa gần, nửa xa, như chực biến mất.

Kiến Nhất à, có lẽ Triển Chính Hi yêu ngươi hơn chính ngươi tưởng. Nói đi nói lại, hai người các ngươi đã cột sẵn vào một dây, sợi dây ấy bền chắc đến độ ngăn cách âm dương cũng không làm ảnh hưởng.

Chỉ sợ đời này.... Triển Chính Hi sẽ không mở lòng với bất kỳ ai nữa, chú định một kiếp cô đơn.

Nguyệt Tích Lương thở dài, biết là Triển Chính Hi không có khả năng đồng ý nhưng vẫn muốn hỏi thử.

- " Chính Hi, nếu ngươi còn muốn nhìn ngắm thế giới..... con mắt của Kiến Nhất, ta sẽ thay cho ngươi. "

Cả thân thể Kiến Nhất đều bị thương tổn, duy chỉ độc đôi mắt là hoàn hảo nguyên vẹn. Không biết là do trùng hợp hay là cố ý giữ gìn?

Nếu như là vế sau thì Triển Chính Hi, đôi mắt đó... Kiến Nhất để dành tặng ngươi đấy!

Triển Chính Hi cứng ngắc đứng thẳng thân mình, đôi môi mấp máy, khàn khàn nói.

- " Không cần..... ta không thể lấy mắt của hắn. Để nguyên như này cũng tốt lắm. "

Nguyệt Tích Lương vô ngữ nhìn trời. Nàng đoán được mà, tên này trông vậy mà cố chấp đến cuồng. Làm sao để thuyết phục được hắn là cả một vấn đề....

Bắc Mạc Quân nhíu mày, từ nãy tới giờ hắn chưa từng xen vào một câu, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu. Nhưng khi Nguyệt Tích Lương sắp sửa hết cách, hắn động.

Không hề có một dấu hiệu báo trước, thân hình hắn tựa như con báo săn lao đến, vụt qua trước mặt Nguyệt Tích Lương, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã vung nắm đấm.

Bốp!!

Vết thương Triển Chính Hi chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sức lực cũng yếu hơn bình thường, trực tiếp bị một quyền của Bắc Mạc Quân đấm bay, đập lưng vào vách động thạch nhũ rồi nặng nề rơi xuống đất.

Ộc.....

Triển Chính Hi ôm ngực hộc ra mấy ngụm máu tươi, trong đó còn lẫn cả ít vụn nội tạng, cho thấy Bắc Mạc Quân xuống tay không hề có một chút lưu tình.

Với Bắc Mạc Quân, dường như như thế vẫn chưa đủ, hắn lại tiến đến nắm lấy cổ áo Triển Chính Hi nhấc bổng lên cao, từng quyền từng quyền rơi trên mặt y.

Bốp! Bốp!

Triển Chính Hi không đáp trả, hay nói đúng hơn là không còn sức lực đáp trả, chỉ yên lặng chịu đựng, cắn răng không rên lấy một tiếng.

Từng nắm đấm mạnh mẽ vang dội lôi kéo mọi người hồi hồn, Nguyệt Tích Lương chạy đến giữ chặt cánh tay Bắc Mạc Quân, không cho hắn tiếp tục đánh người, đánh nữa Triển Chính Hi sẽ chết mất, vội lên tiếng.

- " Tiểu Quân Quân, đủ rồi! Đừng đánh nữa, hắn không chịu nổi... "

Nguyệt Hạo Thần cũng tức giận theo đó la lớn.

- " Bắc Mạc Quân, ngươi nổi điên cái gì vậy?! Không thấy hắn đang bị thương ư? "

Có người nào làm chủ tử như hắn hay không? Thuộc hạ đang bị thương cũng nỡ đánh đến thừa sống thiếu chết.

Bắc Mạc Quân hừ lạnh, vung tay vứt Triển Chính Hi xuống đất, lạnh lùng nói.

- " Con người như hắn, nên đánh. Đánh để cho hắn tỉnh lại, đánh để cho hắn nhận ra suy nghĩ của hắn nông cạn đến nhường nào. Bổn vương nuôi hắn bao nhiêu năm, không phải để hắn tự hủy hoại mình. Triển Chính Hi, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy..... thì ngươi đừng tự nhận là thuộc hạ của ta! "

Hắn hiểu Triển Chính Hi như lòng bàn tay, làm sao hắn không hiết y đang nghĩ gì?

Muốn tìm cái chết? Nông cạn!

Không nhận đôi mắt? Ngu ngốc!

Tình, ở trong tim. Cho dù ngươi già đi, ngươi quên tất cả mọi thứ, ngươi cũng có thể quên hắn, nhưng con tim ngươi vẫn rung động vì hắn, sự thật không thể thay đổi.

Ngươi không nhớ hắn, nhưng ngươi nhớ ngươi yêu một người, vậy là đủ.

Bắc Mạc Quân dừng lại một hồi, sau cùng hạ giọng.

- " Triển Chính Hi, Kiến Nhất chết rồi, hắn lại không được ngắm nhìn thế gian. Ngươi thay hắn, dùng đôi mắt của hắn thu nạp vạn vật..... cũng như thay hắn.... hảo hảo mà sống tốt. "

Triển Chính Hi dang hai tay hai chân thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, y phục nhuốm máu, tóc tai rối bời, băng vải trên mắt lệch lạc. Hắn cảm nhận được sự bỏng rát trên mặt, điều đó như đang nhắc nhở hắn rằng, hắn không sống một mình, ít ra.... hắn còn vương gia.

Vương gia đang cảnh tỉnh hắn cái gì? Sao hắn không biết?

Nhưng có thể không? Sống như vậy.... được chứ?

Kiến Nhất, ta mang ngươi đi khắp nhân gian, ngươi nguyện ý sao?

Gió hiu hiu thổi, không gian rơi vào tĩnh lặng, Triển Chính Hi rốt cuộc bật khóc. Đúng vậy, như thế kia không hề giống hắn chút nào, hắn vẫn nên là chính mình. Kiến Nhất từng nói.... thích hắn nhất khi hắn được làm chính mình.

Hắn hiểu..... hắn hiểu rồi.

Triển Chính Hi chậm chạp ngồi dậy, nhe hàm răng đã rụng mất vài chiếc, mang theo giọng mũi cất tiếng.

- " Vương phi, làm ơn.... ta muốn một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng! "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.