Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 286: Chap-271




Chương 271: Chương 259

Đùa sao? Nàng bưu hãn như vậy, ai dám chống đối?! Chống đối là muốn chết!

Theo bọn hắn thấy, đi theo nàng sẽ không hiền lành mà còn táo bạo hơn ý chứ! Chỉ là không được làm việc xấu nữa thôi.

Lăng Tiêu Nhiên thấy vấn đề cơ bản đã được giải quyết, nàng mệt mỏi duỗi vai, tùy ý phẩy tay rời đi.

- " Được rồi, bây giờ các ngươi có thể giải tán. Còn về hội đồng trưởng lão, đi theo ta đến nghị sự đường. "

Lăng Tiêu Nhiên thật không ngờ đúng như Nguyệt Tích Lương đã nói, thu phục Vu tộc dễ như trở bàn tay. Chỉ trong vòng một ngày, nàng từ kẻ bị bắt về đã trở thành tộc trưởng. Nghĩ lại..... sao vẫn cảm thấy mông lung?

Bất chợt bị điểm danh, những trưởng lão còn lại giật mình thon thót, vâng vâng dạ dạ theo đuôi Lăng Tiêu Nhiên. Trong lòng không khỏi lo sợ, không biết tân tộc trưởng sẽ thanh trừng bọn như thanh trừng hai người Ngu trưởng lão không đây?

A di đà phật xin đừng chọn trúng bọn hắn!

- " Đi thôi! Chúng ta cũng có việc cần phải làm. "

Nguyệt Tích Lương nói với Bắc Mạc Quân rồi phủi mông đứng dậy, trước những con mắt oán giận gom hết số bạc kiếm được từ việc cá cược lên, vác trên vai. Dáng người nhỏ bé mà vác bọc tiền tài to đùng, vải bọc bên ngoài còn cũ mèm, nhìn thế nào cũng thấy giống vác bọc sắt vụn hơn.

- " Ta giúp nàng. "

Bắc Mạc Quân thật không đành lòng đưa tay muốn cầm giúp Nguyệt Tích Lương.

Nào ngờ ý tốt của hắn lại bị vị mỗ nữ nào đó thẳng thừng từ chối không chút lưu tình, cười hì hì phán.

- " Ấy không cần. Không nặng một chút nào, cái ta cảm nhận được chỉ là sức nặng của sự giàu có. Ta rất rất vui khi được vác tiền! "

Gì chứ? Vác tiền, cho dù có nặng cũng thấy sướng!

........

Lã Oa bởi vì duyên cớ bị nhốt trong quan tài quá lâu, thiếu dưỡng khí nên khi bọn người Lăng Tiêu Nhiên vừa rời đi không lâu, nàng ta cũng lại lần nữa hoa hoa lệ lệ bất tỉnh.

Ào!

Một chậu nước lạnh trực tiếp dội lên mặt Lã Oa khiến cho nàng ta từ trong cơn mê tỉnh lại. Nước lạnh, gió thu thổi bất giác làm cho thân thể gầy yếu của Lã Oa run lên bần bật.

- " Vẫn còn không chịu mở mắt sao? "

Một giọng nói đáng đánh đòn vang lên bên tai, Lã Oa cảm thấy quen quen liền hé mắt ra nhìn. Đương khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói là ai, mắt Lã Oa bỗng chốc mở to hết cỡ, kinh hỉ hô.

- " Phong Hoan! Là ngươi đến cứu bản tộc trưởng sao? Thật tốt quá, mau giải huyệt đạo cho ta! "

Lã Oa hồn nhiên vẫn không phát giác sự khác thường của 'Phong Hoan', nàng chỉ cho rằng hắn được Ngu trưởng lão phái đến đây cứu nàng. Hoặc đơn giản hơn là hắn tự mình phát hiện ra mưu đồ của Lăng Tiêu Nhiên.

Ha ha ha, Lăng Tiêu Nhiên, không không ngờ tới có phải hay không?

Một khi ta được thả ra ngoài, ta sẽ không cho ngươi được chết tử tế, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi!

Nguyệt Tích Lương nhìn khuôn mặt vui sướng của Lã Oa, rất mực nghi hoặc nói.

- " Ai nói ta đến cứu ngươi? "

Cứu lão thái bà, đầu óc của nàng còn không có vấn đề nha.

Nụ cười trên mặt Lã Oa cứng lại rồi, nàng ta trừng Nguyệt Tích Lương, khô khốc quát.

- " Phong Hoan, ngươi tạo phản sao? Còn không mau thả bản tộc trưởng, đừng để ta nhắc lại lần thứ hai! "

Nguyệt Tích Lương thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, bĩu môi.

- "Bệnh thần kinh! "

Lã Oa: " ......... "

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Phong Hoan hắn đã ăn gan hùm mật gấu gì?

- " Lương bảo bảo, con quên chưa tháo mặt nạ. "

Lăng Tiêu Nhiên chậm rãi từ một góc bước ra, có hảo ý nhắc nhở nữ nhi.

- " A? Mẫu thân, ngươi xong việc rồi? "

Nguyệt Tích Lương và Lã Oa đồng thời đưa mắt nhìn nàng. Nguyệt Tích Lương thì bình thản, Lã Oa lại như sét đánh ngang tai.

Lăng Tiêu Nhiên sao lại ở đây?

Còn nữa..... mẫu thân? Nàng không nghe nhầm, 'Phong Hoan' gọi Lăng Tiêu Nhiên là mẫu thân, sao có thể?

Như chứng thực suy nghĩ của Lã Oa, Nguyệt Tích Lương lấy ngón tay sờ vào vùng đằng sau mang tai, kéo một cái.

Xoạt!

Gương mặt 'Phong Hoan' bị lột bỏ lộ ra dung nhan nữ tử, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp tuyệt luân, trong đó có ba phần tương tự như Lăng Tiêu Nhiên.

Lã Oa há hốc mồm, không thể tin lắp bắp.

- " Ngươi.... ngươi.... "

Vốn dĩ không phải Phong Hoan!

Nguyệt Tích Lương cười đến khả ái hiền lành, vuốt vuốt tóc mai, lên tiếng.

- " Suốt ngày đeo lên mặt nạ, da của ta cũng sắp xấu đi rồi. Nhưng mà thật may, mẫu thân đã trở thành tộc trưởng, ta..... cũng không cần thiết phải đóng giả Phong Hoan nữa. "

Lã Oa vừa bị một bí mật làm cho kinh hãi, còn chưa kịp hồi phục lại đã nhận được một tin tức kinh người khác, nàng ta suýt chút nữa thì thăng thiên luôn.

Lăng Tiêu Nhiên thành tộc trưởng?

Cuối cùng thì Lăng Tiêu Nhiên vẫn trở thành tộc trưởng?

Nàng ta..... còn có hy vọng gì đây?

Rơi vào tay Lăng Tiêu Nhiên, Lã Oa biết bản thân không chết cũng là thừa sống thiếu chết. Khuôn mặt Lã Oa dần trắng bệch như người chết đuối mới được vớt từ dưới nước lên.

- " Tích Lương, bớt dọa nàng ta. Nhỡ nàng ta đột quỵ thì làm sao bây giờ? "

Bắc Mạc Quân không biết từ lúc nào đã đứng cạnh nàng, khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ nghiêm túc, không cảm xúc dư thừa.

Nguyệt Tích Lương đầu đổ mồ hôi. Một câu nói mang hàm ý tếu táo, bị Bắc Mạc Quân với biểu cảm đít nồi nói ra làm nàng thật sự...... cười không nổi. Cũng như Bắc Mạc Quân mà kể truyện cười, nó sẽ là truyện cười lạnh nhất hành tinh!

Nguyệt Tích Lương liếc hắn một cái, không buồn trả lời hắn mà ngồi xổm xuống, chống cằm 'tâm sự' với Lã Oa.

- " Lão thái bà, ngươi cũng đã rõ tình cảnh của ngươi rồi chứ? "

Ý là, ngươi nên thức thời một chút.

Bắc Mạc Quân: " ......... "

Hắn... bị làm lơ? Bị Lương bảo bảo lơ? Không! Phải nói là bị tất cả mọi người làm lơ.

Nhìn lại mà xem, dạo này thời gian hắn được cho lên sàn ít đến thảm thương, đất diễn bòn rút. Người ta sắp quên mất nam chính ở đây là ai rồi!

Lã Oa hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi, quyết định nhắm mắt buông xuôi.

- " Muốn chém muốn giết tùy các ngươi! "

Lã Oa nàng sống đến từng tuổi này rồi, đã lâu không còn sợ chết. Chỉ là... nàng ta không sợ chết nhưng cũng không có nghĩa là không muốn sống. Có ai lại không muốn sống lâu hơn chứ?

Nguyệt Tích Lương nhẹ nhướng mày, thở dài thườn thượt.

- " Ta cũng không nói muốn giết ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi không chết được! Đúng lúc ta đang thiếu một dược nhân dùng để thử độc, miễn cưỡng chọn ngươi vậy. "

Lã Oa thoắt cái liền biến sắc, trái tim không tự chủ đập thình thịch.

Dược nhân?

Chẳng phải là loại công cụ người không ra người, quỷ không ra quỷ, muốn chết cũng không được mà muốn sống cũng không xong ư?

Bản thân Lã Oa biết những đại phu trong Vu tộc cũng từng nuôi một vài dược nhân. Tràng cảnh đó.... không phải chỉ đơn giản là kinh thế hãi tục thôi đâu. Cho dù là một người tàn ác như Lã Oa, khi nhìn thấy những dược nhân ấy cũng phải nảy sinh lòng thương hại, đồng tình.

Đúng vậy, Lã Oa không sợ chết, nhưng nàng ta sợ bản thân bị tra tấn, hành hạ một cách khuất nhục giống như những con súc vật. Một phần vì sợ, một phần là vì tôn nghiêm. Tôn nghiêm Lã Oa không cho phép nàng ta trở thành dược nhân.

Thà rằng để nàng ta chết đi cho xong!

Lã Oa vừa rồi đã thử cắn lưỡi tự tử nhưng nàng ta lại bi thống phát hiện, nàng ta cắn lưỡi nhưng không có bất kỳ cảm giác gì. Lưỡi nàng ta không biết vì lý do nào, tê liệt luôn rồi.

Lã Oa nhìn khuôn mặt cười như hồ ly của Nguyệt Tích Lương, giây lát bừng tỉnh.

Con mẹ nó!

Lã Oa phẫn nộ chửi thầm, nhưng nàng ta lại không thể không thỏa hiệp.

- " Các ngươi muốn gì? "

Không còn cách nào khác, nàng ta già rồi, nàng ta thực sự không muốn trở thành dược nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.