Spoiler Chương 83: Chúng mình yêu nhau đi (3)
Phạm Bảo Nhi dùng sức rút tay về, cô cau mày nói: “Thích anh đúng là xúi quấy cả đời, là cậu ấy mắt mù rồi! Tôi nói cho anh biết, sau này cách xa cậu ấy một chút! Nếu anh vẫn còn muốn ăn trong bát nhưng lại nhìn trong nồi thì cẩn thận bản cô nương cho anh ít thuốc độc, độc chết anh luôn!” Cô nói xong bèn quay người đi luôn. Phạm Bảo Nhi lầm tưởng ông chủ hiện tại của Hùng Cách Cách chính là Tô Hàng, vì thế mới chụp cái mũ nặng như vậy lên đầu Tô hàng.
Tô Hàng sững sờ đứng im tại chỗ, ngốc nghếch nhếch miệng cười.
Hùng Cách Cách thích mình!
Ha ha... Ha ha ha...
Hì hì... hì hì hì...
Ha ha... Ha ha ha...
Tô Hàng đang cười, cười đến hơi đắc ý, hơi phấn khích, hơi kích động, hơi… chua xót.
Nhất là khi vừa nghĩ đến khoảng thời gian gần đây thái độ của Hùng Cách Cách với cậu, quả thực có thể dùng cụm từ coi như không thấy để hình dung, làm tim gan cậu rơi vào trạng thái bế tắc! Nếu cứ mãi như thế, cậu thật sự không nhịn được bắt đầu hoài nghi mình có thể sẽ chết sớm vì bị nhồi máu cơ tim không?
Xem ra, Hùng Cách Cách quả nhiên đang dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ để đối phó với cậu!
Được, được lắm, cô thành công rồi, cậu đã thích cô thật rồi. Hơn nữa còn không thể tự kiềm chế được.
Tâm trạng Tô Hàng tức thì tươi sáng hẳn lên.
Nhớ lại những lời Hùng Cách Cách nói vào buối tối mấy hôm trước, giờ xem ra đều đang nghiệm chứng một câu: con gái đều thích nói ngược!
Phạm Bảo Nhi là bạn bè của Hùng Cách Cách, nên cô nhất định sẽ thẳng thắn nói lời từ tận đáy lòng cho Phạm Bảo Nhi. Nghĩ tới Hùng Cách Cách nói với Phạm Bảo Nhi rằng cô thích cậu biết nhường nào là cậu đã xúc động chỉ muốn nhảy lên hét thật to!
Tô Hàng hít sâu một hơi, cảm thấy giờ phút này trong không khí dường như cũng có mùi của hoa hồng. Hoa hồng, quả nhiên là biểu tượng của tình yêu.
Bây giờ nghĩ lại thái độ của Hùng Cách Cách, Tô Hàng lại càng cảm thấy cô thích mình. Hùng Cách Cách đối xử tốt với Phó Khương, với Phó Bạc Yến cũng tốt, nhưng duy chỉ có cậu là cô chẳng thèm để ý. Vậy chẳng phải nói rõ rằng, trong lòng Hùng Cách Cách cậu là đặc biệt nhất đó sao?
Tâm tư của phụ nữ quả nhiên khó lường.
Chỉ có điều tất cả những thứ này chẳng hề quan trọng. Điều quan trọng là, người trong lòng Hùng Cách Cách chính là cậu!
A A A... A A... Cậu đúng là đần độn mà!
Nếu không phải là Phạm Bảo Nhi, bạn tốt nhất của Hùng Cách Cách tới mắng cho cậu tỉnh ra, thì giờ cậu vẫn còn u mê chẳng hay biết gì. Quả nhiên con người ta khi yêu luôn mù quáng và không có lý trí.
Tâm trạng Tô Hàng cực kỳ happy, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.
Cậu muốn gặp Hùng Cách Cách, muốn gặp cô ngay bây giờ! Loại cảm giác mạnh liệt này nó mạnh tới mức ngay cả bản thân cậu cũng không kìm giữ được. Cậu đã từng cho rằng mình chỉ có thiện cảm với Hùng Cách Cách, chỉ muốn thân thiết với cô mà thôi, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải vậy! Cậu yêu rồi. Đúng vậy, cậu yêu thật rồi.
Khụ khụ... Nếu Hùng Cách Cách thích cậu thì cậu sẽ gắng gượng chấp nhận cô vậy. Mặc dù khuyết điểm của Hùng Cách Cách nhiều không kể hết nhưng cậu sẽ bao dung cô.
Tô Hàng càng nghĩ càng vui vẻ, khóe miệng suýt nữa thì cười ngoác đến tận mang tai.
Cậu hít sâu một cái, cậu muốn gặp Hùng Cách Cách ngay lập tức! Sau đó, cậu muốn… muốn… cậu muốn làm gì nhỉ?
Tặng cô một bó hoa tươi? Không, đây không phải là một ý kiến hay. Hoa tươi mặc dù rất đẹp, nhưng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của cậu. Hơn nữa nếu tặng không tốt còn có thể rơi vào khuôn sáo cũ, hơi tầm thường. Cậu là con người của nghệ thuật, những thứ cậu tặng nhất định phải khiến Hùng Cách Cách ngạc nhiên mừng rỡ tột cùng.
Tặng cô một tấm thẻ vàng? Không, Hùng Cách Cách không phải tình nhân. Tặng thẳng thẻ vàng một là sợ Hùng Cách Cách sẽ không nhận, hai là sợ bị cô ghét. Ngộ nhỡ cô lại giận cậu vậy thì phải làm thế nào? Vừa nghĩ tới Hùng Cách Cách cứ mãi không quan tâm đến mình, là cậu lại chẳng biết làm sao, chỉ hận một nỗi không thể đập đầu vào tường cho xong!
Tặng cô một căn nhà? Dường như hơi nóng vội. Bọn họ chưa bàn chuyện cưới xin, trực tiếp tặng nhà thì áp lực của Hùng Cách Cách sẽ rất lớn. Nếu để Hùng Cách Cách tưởng là cậu lấy nhà cửa để níu giữ cô vậy thì không tốt.
Rốt cuộc phải tặng cái gì mới được đây?
Tô Hàng rất băn khoăn.
Được rồi, cậu cần phải tỉnh táo.
Đứng trước cửa hồi lâu Tô Hàng mới hít sâu, thử điều chỉnh lại thái độ sau đó giả bộ điềm nhiên như không có việc gì đi vào công ty.
Trái tim của cậu đang đập thình thịch, nhưng cậu vẫn muốn giả bộ cao ngạo mắt nhìn thẳng không muốn để bất kỳ ai nhìn ra đầu mối. Cậu bước nhanh chân đi thẳng vào phòng làm việc của Phó Bạc Yến. Bởi vì địa điểm làm việc của Hùng Cách Cách ở ngay cửa phòng Phó Bạc Yến.
Hùng Cách Cách tan làm rồi!
Cha mẹ nó!
Tô Hàng vội vàng thay đổi phương hướng, đi đến chỗ quẹt thẻ của khu làm việc. Quả nhiên cậu nhìn thấy bóng dáng của Hùng Cách Cách đứng trong nhóm tốp năm tốp ba.
Cậu hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách cách cô hai bước chân, nhưng lại hoàn toàn không hấp dẫn được tầm mắt của Hùng Cách Cách. Cậu hơi bực mình, cảm thấy hôm nay mình không nên mặc đồ đen, cool cái khỉ gì chứ? Nếu cậu mặc đồ tươi sáng một chút, Hùng Cách Cách còn có thể không nhìn thấy cậu sao?
Thôi được rồi, nếu núi không chiều theo ta, vậy ta đành phải dựa vào núi.
Tô Hàng hất cằm, ưỡn ngực, làm bộ đi tới trước mặt của Hùng Cách Cách, dùng giọng nói như lẽ đương nhiên: “Hùng Cách Cách, cô qua đây sắp xếp chút bản thảo cho tôi.”
Hùng Cách Cách vốn định làm bộ như không nghe thấy, nhưng dưới ánh mắt bao người, cô thật sự không muốn làm ra chuyện khiến người ta chú ý. Hơn nữa cô kiêm chức trợ lý của anh ta, công việc này cô trốn không thoát. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách cúi đầu theo đuôi Tô Hàng đi vào phòng làm việc của anh ta.
Sau khi đóng cửa phòng, Tô Hàng có vẻ hơi lúng túng.
Lúc Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn cậu thì cậu lại lập tức xoay người ghé vào trên giá sách lật đông lật tây, chẳng biết đang tìm cái gì.
Một lát sau, cậu cầm mấy quyển sách manga đưa cho Hùng Cách Cách và nói: “Đây là mấy cuốn sách manga không xuất bản nữa tôi vừa mới sưu tầm được.”
Hùng Cách Cách nhìn lướt qua mấy cuốn sách manga nhưng không nhận. Lúc này nếu có người quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra mắt Hùng Cách Cách bừng sáng, ngón trỏ run run, đầu ngón chân thì quặp lại. Cô… Cực kỳ kích động!
Tô Hàng mím môi, nhét sách manga vào trong tay Hùng Cách Cách: “Thích xem thì xem, không thích xem thì ném đi!”
Hùng Cách Cách cầm lấy sách manga đắn đo giây lát, mãi sau cố mới nói ấp a ấp úng: “Anh xin lỗi tôi trước đi.”
Tô Hàng nổi cáu vừa định mở miệng mắng người thì trong đầu chợt hiện lên những lời cậu mắng Hùng Cách Cách tối qua. Những lời đó giống như một mũi tiêm giảm đau, tiêm vào một cái là dập tắt cơn giận của cậu.
Cậu mất tự nhiên dịch chân nhìn về phía bút vẽ trên bàn, cau mày rối rắm nói: “Tôi chưa từng nói xin lỗi ai cả.” Hùng Cách Cách hơi di chuyển, Tô Hàng lập tức quay ngoắt đầu nhìn cô nói vội: “Nè, Hùng Cách Cách, tôi xin lỗi cô là được chứ gì!”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Hàng. Trái tim cô run rẩy, có chút không dám tin.
Tô Hàng lập tức né tránh ánh mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nhưng chỉ một giây sau cậu đã nhìn quay lại và nhìn thẳng vào Hùng Cách nói: “Xin lỗi cô.”
Hùng Cách Cách khẽ rũ mắt xuống, mấp máy môi, sau đó nhìn về phía Tô Hàng rồi nhếch miệng cười, “Tôi tha thứ cho anh đó.”
Trái tim lo lắng bất an của Tô Hàng trở về vị trí cũ ngay tức thì.
Tô Hàng nhìn gương mặt tươi cười của Hùng Cách Cách bất giác si mê.
Không khí có chút xấu hổ.
Hùng Cách Cách nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh né ánh mắt Tô Hàng.
Tô Hàng chợt hồi hồn, cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khàn khàn nói: “Đêm đó sau khi tôi mắng cô xong, tôi cứ tưởng cô sẽ bỏ đi.”
Hùng Cách Cách ngồi vào ghế mở những cuốn sách manga đã không xuất bản nữa, thuận miệng đáp: “Ban đầu tôi cũng định đi đó chứ, nhưng sau vừa đặt lưng lên giường là ngủ mất. Sáng sớm hôm sau thức dậy không còn giận nữa nên cũng chẳng muốn đi.” Những lời nói ác độc của Tô Hàng mặc dù khiến cô bực tức nhưng không đến nỗi làm cô đau lòng muốn chết, rời đi bất chấp tất cả. Số lần cô bị nhục mạ tương đối nhiều, bị người ta dùng lời nói công kích cũng chẳng phải lần đầu tiên, vì thế sẽ không vì chịu một chút uất ức là xách túi ra đi giống như những cô gái trẻ tâm cao khí ngạo. Hay nói một cách khác cũng chính là cô không có vốn để tùy ý làm bậy.
Tô Hàng muốn cười nhưng cười không nổi. Tình cảm của cậu vô cùng nhỏ bé, vô cùng nhạy cảm nên mới có thể vẽ ra những nhân vật có tình cảm phong phú. Cũng đồng nghĩa với việc chính vì cậu có trái tim tràn đầy tình cảm nên mới càng không muốn chịu tổn thương dù chỉ là một chút xíu. Trong quan điểm sống của Tô Hàng thường là ‘thà rằng mình tổn thương người trong thiên hạ cũng không để người thiên hạ tổn thương mình.’
Mà cô nàng Hùng Cách Cách này, nhìn thì có vẻ qua loa đại khái nhưng trên thực tế lại có một tấm lòng rộng lượng. Hùng Cách Cách có lẽ tầm thường hay thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ nhưng tuyệt đối là một chiến binh chân chính. Không bao giờ nước chảy bèo trôi vĩnh viễn chỉ làm vì mình.
Mặc dù cô bị uất ức nhưng sẽ không nóng lòng làm ra một vài chuyện để nói cho người đời rằng cô có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu oan ức giống như những cô gái hiện nay!
Cô chính là một người như vậy, lặng lẽ men theo con đường của mình để tiến về phía trước. Mặc dù chậm chạp nhưng vẫn đạt được mục đích cuối cùng.
Trong lòng Tô Hàng hơi rung động. Cậu hy vọng cậu chính là mục đích của cô, chính là mục tiêu tiến về phía trước của cô biết bao.
Giờ phút này trái tim Tô Hàng mềm mại một cách lạ kỳ. Cậu thật sự muốn ôm Hùng Cách Cách vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô nói cho cô biết, cậu yêu thương cô.
Để ghi lại cảm giác này cho nó thành vĩnh hằng Tô Hàng cầm bàn vẽ lên, ngồi xuống ghế dùng bút phác họa vẻ đẹp của Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách như vậy, cậu muốn xem cô như báu vật cất giấu.
Chương 84: Chúng mình yêu nhau đi (4)
Phó Bạc Yến ở trong phòng làm việc chờ Hùng Cách Cách tan làm.
Nhưng Hùng Cách Cách giống như bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.
Phó Bạc Yến đi ra khỏi phòng làm việc của mình, đến khu làm việc lượn một vòng sau đó đi thẳng đến văn phòng của Tô Hàng.
Quả nhiên, Hùng Cách Cách đang ngồi trong văn phòng của Tô Hàng, tập trung tinh thần đọc sách manga. Còn Tô Hàng thì đang chuyên tâm vẽ phác họa dung mạo của Hùng Cách Cách. Một nét chấm, một nét vẽ ngay cả vẻ mặt cũng dịu dàng tô điểm thêm sắc thái của tình yêu.
Trên bức tranh này Tô Hàng dùng bút bày tỏ toàn bộ tình cảm của mình, là tình cảm dịu dàng nhưng nồng cháy, nội liễm mà cố chấp.
Trên bức tranh này Phó Bạc Yến thấy được vẻ đẹp của Hùng Cách Cách, thấy được vị trí của cô trong lòng Tô Hàng. Có phải bởi vì hai anh em anh cùng chảy chung một dòng máu nên mới nảy sinh sự cố chấp với cùng một cô gái hay không? Đúng vậy, cố chấp. Không thể nói lý, không có đạo lý chỉ muốn độc chiếm dù là một nụ cười cũng khăng khăng không muốn chia sẻ cùng bất cứ ai hết.
Phó Bạc Yến cười tự giễu một tiếng, muốn tiến lên một bước, nhưng... không thể nào bước được bước đó.
Đây là một không gian vô cùng riêng tư khiến Phó Bạc Yến nảy sinh loại cảm giác bị bài xích bên ngoài.
Bên trong văn phòng Hùng Cách Cách vùi đầu vào đọc manga, thỉnh thoảng cười hì hì gian trá. Dáng vẻ cả thể xác và tinh thần đều tập trung tinh thần quả thật không coi ai ra gì.
Tô Hàng ôm bản vẽ, trong mắt chỉ có những đường phác họa của Hùng Cách Cách. Ngòi bút xoẹt xoẹt trên giấy giống như một bản tình ca du dương.
Trong lòng Phó Bạc Yến ê ẩm, không thể nói rõ là vì cái gì, anh đóng cửa phòng làm việc lại, một thân một mình đi ra khỏi công ty.
Anh nghĩ anh nên đi tìm Xương Kỳ nói chuyện một chút.
Anh có linh cảm rằng sở dĩ Hùng Cách Cách trở trên khác thường tuyệt đối có liên quan tới Xương Kỳ.
Rốt cuộc Xương Kỳ đã nói gì với Hùng Cách Cách?
Tình một đêm ư? Hùng Cách Cách để tâm sao?
Khi anh phát sinh tình một đêm với Xương Kỳ hoàn toàn chưa yêu cô nàng Hùng Cách Cách này. Vì vậy Hùng Cách Cách không thể khép cái tội này cho anh.
Anh biết mình đã thấp thỏm lo âu rồi. Nhất là sau khi nhìn thấy tình ý của Tô Hàng với Hùng Cách Cách anh liền luống cuống. Anh chỉ e sợ trái tim của Hùng Cách Cách sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Tuy nói anh hy vọng Tô Hàng có thể nhận được hạnh phúc mà nó mong muốn nhưng người cho nó hạnh phúc không thể nào là Hùng Cách Cách được. Đừng nói anh ích kỷ, bởi người nhà họ Phó bọn họ chẳng có ai là không ích kỷ cả. Phó Khương là một bề trên không phải vẫn nhiệt tình khuấy nước đục đó sao?
Đúng vậy, người nhà họ Phó đều quá khát vọng hạnh phúc. Thậm chí có thể… không từ một thủ đoạn nào.
Phó Bạc Yến lấy điện thoại di động ra gọi cho Xương Kỳ. Nhưng đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối không có ai trả lời, trực tiếp chuyển vào hệ thống để lại lời nhắn.
Phó Bạc Yến nói, anh sẽ đợi Xương Kỳ ở quán bar Phí Điểm.
Hôm nay, bất kể thế nào anh cũng phải gặp cô ta.
Người phụ nữ này quá nhiều mưu tính, giải quyết cô ta sớm một chút thì anh mới có thể ôm được hạnh phúc mình muốn.
Sau khi Hùng Cách Cách ở trong văn phòng xem xong manga mới bất giác nhớ tới một vấn đề, dường như cô đã quên mất căn dặn của Phó Bạc Yến, quên mất sau khi quẹt thẻ xong phải đến phòng làm việc tìm anh ấy.
Hùng Cách Cách đứng dậy khỏi ghế, ba chân bốn cẳng chạy đến văn phòng của Phó Bạc Yến. Thế nhưng chờ đợi cô chỉ là cánh cửa lớn khóa chặt.
Hùng Cách Cách rối rắm nói: “Làm sao bây giờ? Tôi quên mất phải đến chỗ Bạc Yến để về nhà cùng anh ấy rồi.”
Tô Hàng nhún vai nói: “Có lẽ anh ấy có hẹn nên đi trước rồi cũng nên.”
Hùng Cách Cách nghĩ tới Xương Kỳ, nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Xương Kỳ trong lòng hơi khó chịu, cô lầm bầm nói: “Ừ, có lẽ anh ấy đi tìm gặp Xương Kỳ rồi.”
Tô Hàng mặc dù dễ dàng kích động, nhưng tuyệt đối là một người khôn ngoan. Cậu vừa nghe lời Hùng Cách Cách nói, là có thể thấy được mấy phần ý tứ. Cậu hỏi: “Cô từng tiếp xúc với Xương Kỳ rồi hả?”
Hùng Cách Cách thành thật khai báo: “Hôm ở trong viện tôi có gặp Xương Kỳ rồi. Cô ta nói cô ta mang thai đứa bé của Bạc Yến bảo tôi cách xa anh ấy một chút, đừng làm kẻ thứ ba.”
Con ngươi Tô Hàng híp lại phát ra hai luồng ánh sáng sắc bén lạnh thấu xương. Tạm thời dù cô ả Xương Kỳ kia suy cho cùng có mang thai đứa bé của Phó Bạc Yến nhưng trong lòng ả ta tuyệt đối hiểm ác đáng sợ! Chỉ có điều không hiểm ác hơn cậu được. A, anh hai, xin lỗi anh. Tuy rằng mọi người đều đã thống nhất phải hợp lực chống lại người ngoài nhưng nếu anh đã trêu chọc Xương Kỳ thì đã định trước là bị knockout rồi.
Dĩ nhiên ngoài mặt là quân đồng minh vẫn rất cần thiết. Sau lưng Hùng Cách Cách chỉ có thể là của một mình cậu thôi!
Kiểu người trăng hoa thành tính như anh hai thật sự không hợp với Hùng Cách Cách an phận thủ thường như vậy. Để Hùng Cách Cách nhìn rõ bộ mặt thật của anh hai sớm một chút đối với mọi người mà nói cũng là chuyện tốt.
Lúc này đây Tô Hàng dứt khoát quyết định vì cô gái này, cậu phải bán đứng anh em!
Trong lòng cậu đang cười gian nhưng ngoài mặt lại giả bộ tùy ý trêu đùa, cậu vỗ tay lên vai Hùng Cách Cách nói hùng hổ: “Cuộc sống riêng tư của anh tôi trước giờ rất linh tinh, không cần quan tâm đến anh ấy, để anh ấy điên khùng đi, ba mẹ già tôi chẳng sớm thì muộn cũng sẽ trừng trị anh ấy! Đúng rồi, muộn thế này rồi chắc cô đói lắm nhỉ? Chúng ta vào văn phòng lấy bản phác họa trước sau đó đi ăn một bữa thật no!”
Quay lại phòng làm việc của Tô Hàng Hùng Cách Cách nhìn thấy bức chân dung của mình nhất thời há hốc miệng kinh ngạc nói: “Đây là anh vẽ đấy à?”
Tô Hàng rất tự hào ưỡn ngực, khẳng khái đáp: “Ừm. Thích không?”
Hùng Cách Cách gật đầu liên tục, “Thích, thích cực kỳ! Tôi không ngờ mình lại xinh đẹp như vậy. Ha ha... Ha ha ha...” Hùng Cách Cách cầm bức tranh trong lòng mênh mông vô tận.
Tô Hàng ngưng mắt nhìn gương mặt tươi cười của Hùng Cách Cách, nhẹ giọng thổ lộ tiếng lòng: “Cô vốn rất đẹp.”
Hiếm khi Tô Hàng khích lệ người khác, Hùng Cách Cách hơi có cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Xem chừng không phải Tô Hàng bị kích thích mà là cô bị Tô Hàng kích thích.
Hùng Cách Cách đỏ mặt, ngắm bức tranh của mình hết lần này đến lần khác rồi cô lẩm bẩm nói: “Anh vẽ cái này chắc tốn nhiều thời gian lắm nhỉ?” Xem ra anh ta cũng rất dụng tâm đây.
Tô Hàng đáp: “Cũng tàm tạm, một giờ thôi.”
Hùng Cách Cách cảm khái nói: “Quả thật tốn thời gian. Tại sao anh không dùng máy ảnh để chụp?” Nếu như dùng máy chụp hình bấm tách tách cái là xong rồi. Nếu chụp không đẹp thì có thể PS. Tiết kiệm thời gian và công sức biết bao.
Tế bào lãng mạn của Tô Hàng đã bay múa đầy trời bị một câu nói của Hùng Cách Cách đập cho tan tành, vỡ vụn…
Đây chính là cái người ta vẫn gọi là thanh niên văn nghệ gặp phải nữ lưu manh sơn trại! Không có tế bào nghệ thuật, thật là đáng sợ.
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng ngây người như phỗng, giống như bị đả kích rất lớn. Cô quan tâm hỏi: “Này, Tô Hàng, anh làm sao vậy?”
Tô Hàng chợt hồi hồn, ôm lấy trái tim vỡ thành mảnh vụn rồi lắc đầu nói: “Không có... Không có gì. Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Mắt Hùng Cách Cách tỏa sáng: “Ăn cái gì?”
Tô Hàng cong môi cười hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”
Hùng Cách Cách nắm chặt tay: “Tôi muốn ăn… búp – phê!” Búp-phê là nơi đáng yêu biết nhường nào. Chỉ cần khẩu vị của bạn đủ tốt, dung lượng dạ dày đủ lớn, bạn có thể hưởng thụ các loại mỹ vị, còn không cần đắn đo việc ăn bao nhiêu lúc thanh toán chi phí sẽ tăng lên bấy nhiêu. Ăn búp-phê cũng giống như hậu cung. Bảy mươi hai phi tần tam cung lục viện đều ở đó, chỉ có chuyện Hoàn béo Yến gầy(**) bạn ăn không nổi, chứ không có chuyện bạn không được nhìn vẻ đẹp rung động vô song.
(**) Đây là câu thành ngữ của Trung Quốc thường dùng để so sánh vẻ đẹp của hai mỹ nhân Dương Ngọc Hoàn – hay còn gọi là Dương Quý Phi và Triệu Phi Yến. ‘Hoàn béo’ là Dương Ngọc Hoàn – Quý phi của vua Đường Huyền Tông có ngoại hình khá béo. ‘Yến gầy’ là Triệu Phi Yến hoàng hậu của Hán Thành Đế rất gầy. Cả hai đề là những mỹ nhân được ghi vào sử sách của Trung Quốc. Câu thành ngữ ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng có thế mạnh khác nhau. Người xưa thường dùng câu này để chỉ sự đối lập về hình thể giữa mỹ nhân đời Hán và đời Đường. Còn trong truyện này Hùng Cách Cách nói vậy là chỉ những người đang trong cuộc chiến giảm béo nên không dám ăn nhiều.
Hùng Cách Cách vô cùng yêu thích búp-phê!
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách vui vẻ nên đương nhiên cũng tích cực phối hợp, cậu đáp lại một tiếng “Được!”