Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 35+36




Spoiler Chương 35: Khi gian tình được tiến hành (2)

Chàng trai có thân hình cao lớn và khí chất lạnh lùng, có chiếc cằm cương nghị khêu gợi, có bờ môi mỏng làm người ta mê đắm. Đúng vậy, anh ta có sức quyến rũ làm con gái ở đó thét chói tai! Nhất là mái tóc đen dày có phong cách cực làm con gái động lòng.

Phụ nữ là một loài động vật ảo tưởng, họ phát triển vì một phẩm chất đặc biệt trên người đàn ông và phát ra một chuỗi ảo tưởng. Có chút không phù hợp với thực tế nhưng lại đầy diễm tình.

Phụ nữ sẽ tưởng tượng ra cảnh ướt át khi hai người ôm nhau, chàng trai sẽ điên cuồng hôn môi của cô gái, còn cô gái sẽ luồn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh trét đầy sơn móng màu đỏ vào trong những sợi tóc dày của chàng trai, từ từ nắm chặt lại.

Tuy nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng phụ nữ lại dùng bộ não ảo tưởng phác ra một hình ảnh hoa lệ mà ướt át. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương là món ăn của bạn.

Chàng trai được rất nhiều cô gái yy chính là Phó Bạc Yến.

Phó Bạc Yến đứng bên kia của sàn nhảy, đang định đi tìm Hùng Cách Cách, nhưng lúc xoay người lại gặp Xương Kỳ.

Lúc này là lúc thể hiện được giá trị của mặt nạ.

Thân hình Xương Kỳ có mấy phần tương tự Hùng Cách Cách, đều là kiểu xinh xắn đầy đặn. Họ đều có nước da trắng nõn và dáng người quyến rũ. Nếu nhìn từ sườn mặt, Xương Kỳ thuộc kiểu đẹp lạnh lùng, còn Hùng Cách Cách thuộc kiểu đẹp quyến rũ.

Phó Bạc Yến lầm tưởng Hùng Cách Cách tìm được mình nên bèn cúi người xuống, cúi đầu cực kỳ thân sĩ, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của Xương Kỳ dẫn vào sàn nhảy.

Trong lúc nhẹ nhàng khiêu vũ, Phó Bạc Yến nói nhỏ bên tai Xương Kỳ: “Tối nay cô đẹp lắm.”

Giờ khắc này tim Xương Kỳ đập điên cuồng, nhưng cô chỉ hơi cười rồi cúi thấp đầu không đáp lời.

Sau khi một bản nhạc kết thúc, Xương Kỳ nắm tay Phó Bạc Yến dẫn anh tới một vườn hoa cực kỳ tĩnh mịch.

Phó Bạc Yến mặc dù kinh ngạc với trình độ quen thuộc nơi này của ‘Hùng Cách Cách’, nhưng năng lực suy nghĩ của anh rất nhanh đã bị cô gái trước mắt đánh tan.

Chỉ vì ‘Hùng Cách Cách’ nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tựa sát vào trong ngực của anh. Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, ‘Hùng Cách Cách’ dùng thân thể của mình đụng vào chỗ mẫn cảm của anh như có như không, trêu chọc thần kinh của anh.

Hô hấp Phó Bạc Yến cứng lại, lập tức dùng sức ôm chặt ‘Hùng Cách Cách’.

‘Hùng Cách Cách’ nhẹ nhàng đẩy Phó Bạc Yến ra, để anh ngồi trên ghế dài, sau đó thả tóc ra vén váy dài lên lộ ra bắp đùi thon dài. Cô ta kéo áo lót xuống ném nó lên người Phó Bạc Yến. Cô ta ngồi xồm người xuống chậm chạp cởi quần Phó Bạc Yến ra, sau đó đến gần quấn lên người anh như rắn.

Phó Bạc Yến chỉ cảm thấy bụng căng thẳng, lật người đặt ‘Hùng Cách Cách’ ở phía dưới.

Một giây trước khi ‘tiến vào bến tàu’ hình như Phó Bạc Yến đã nhận ra sự khác thường. Hùng Cách Cách có thể chủ động như vậy sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định.

Anh hít sâu một hơi, giựt mặt nạ của Hùng Cách Cách xuống.

Một gương mặt quen thuộc lộ ra ngoài, nhưng không phải Hùng Cách Cách .

Phó Bạc Yến ngồi thẳng lên, khàn khàn nói: “Xương Kỳ, cách thức gặp mặt này của chúng ta có phải quá nhiệt tình rồi không?”

Xương Kỳ vòng chân lên hông Phó Bạc Yến, vặn vẹo giống hệt nàng tiên rắn: “Có sao? Em lại nghĩ chúng ta nên tìm hiểu nhau sâu hơn một chút.”

Hô hấp Phó Bạc Yến hơi hỗn loạn, nhưng lại được anh ta khống chế cực tốt.

Đôi mắt quyến rũ như tơ tằm của Xương Kỳ nhìn Phó Bạc Yến khích tướng nói: “Em thật sự không biết Phó thiếu của chúng ta đổi thành ăn chay từ lúc nào vậy? Người đẹp đưa tới cửa mà lại không muốn? Ha ha... Chẳng lẽ là anh bất lực rồi sao? Chúng ta... thử một chút, thế nào? Ừ...” Hai chân vừa thu lại, eo ếch chủ động dính lên người Phó Bạc Yến.

Trêu chọc và khích tướng là cám dỗ trần tụi đàn ông không thể kìm nén nổi.

Nếu như nói trước khi ‘chạy vào bến cảng’ đàn ông còn một chút lý trí, vậy thì sau khi ‘chạy vào bến cảng’ chỉ còn lại hành động nguyên sơ nhất mà thôi. Kiểu lý trí sau khi sự việc đã rồi mới xuất hiện giống như cảnh sát trong phim giặc cướp.

Xương Kỳ ôm chặt Phó Bạc Yến run rẩy trong cơn kích tình.

Phó Bạc Yến là một dân chơi, là một dân chơi lạnh lùng vô tình, anh ta không quan tâm việc chung đụng nhiều hơn một lần, chỉ là không muốn rước lấy nhiều rắc rối hơn thôi. Anh ta cho rằng sở dĩ Xương Kỳ quyến rũ mình không gì khác ngoài cô quạnh.

Xương Kỳ và anh ta là bạn thời đại học, coi như là người trong cùng một hội, nhưng hoàn toàn không chơi cùng nhau.

Theo lý thuyết, Phó Bạc Yến và Xương Kỳ là kim đồng ngọc nữ cực kỳ xứng đôi nên đứng chung một chỗ mới đúng. Nhưng thực tế hai người quá mức lý trí, trong cuộc sống đều là tấn công. Không có tiếp nhận rất khó hài hòa.

Hôm nay Xương Kỳ chủ động quyến rũ anh ta quả thật là chuyện lần đầu tiên.

Nhưng như vậy cũng tốt, hai người ở chung một chỗ theo như nhu cầu, buông bỏ áp lực, chỉ thế mà thôi. Sau khi mọi chuyện qua đi họ vẫn là người trên hai đường thẳng song song.

Nhưng có đôi khi mọi chuyện không đơn giản như đàn ông vẫn nghĩ.

Xương Kỳ yêu Phó Bạc Yến.

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Phó Bạc Yến cô đã yêu anh sâu đậm. Nhưng cô có kiêu ngạo của mình. Cô không cho phép ánh mắt của mình chỉ dõi theo trên người Phó Bạc Yến, theo gót hơi thở, bước chân của anh; cô không cho phép mình giống như một cô gái hèn mọn không có chủ kiến bám vào Phó Bạc Yến, van xin sự thương hại và tình yêu của anh; cô càng không thể để cho mình như kỹ nữ không biết xấu hổ, cạn tàu ráo máng dây dưa đến chết cũng không thả với anh!

Vậy mà, vậy mà... Vậy mà...

Vậy mà bất kể cô có bao nhiêu thứ không cho phép, có bao nhiêu tự ái ngoan cố, thì cô cũng không quản được trái tim mình để bản thân không đi yêu Phó Bạc Yến!

Cô đã từng ngây ngô đuổi theo từng dấu chân của anh, từ nước này sang nước khác, nhưng không cám nói chuyện với anh, không dám thổ lộ với anh, không dám đứng trước mặt anh lột bỏ lớp ngụy trang của mình!

Đã sửa bởi TieuKhang lúc 27.12.2016, 16:48, lần sửa thứ 2.

Chương 36: Khi gian tình được tiến hành (3)

Cô cứ ngỡ Phó Bạc Yến sẽ nhìn thấy ưu điểm của cô, hiểu sự tốt đẹp của cô, chủ động đưa bàn tay dày rộng ấm áp cho cô. Song anh trước giờ chưa từng nhìn cô!

Cô nổi điên, cô ầm ĩ, cô phóng túng bản thân, cô muốn bước vào thế giới của anh, hiểu rõ suy nghĩ của anh và trở thành người giống như anh! Nhưng… cô luôn cảm giác mình cách anh ngày càng xa.

Lần này, cô muốn buông bỏ những thứ kiêu ngạo chết tiệt và tự ti vô dụng kia, cô muốn cuốn lấy anh thật chặt giống như loài rắn độc! Dù có chết cô cũng muốn ở cùng anh! Trên đời này không có ai yêu anh như cô! Mà anh chỉ cần có cô là đủ rồi. Còn về đám oanh yến trước kia của Phó Bạc Yến cô thật sự không quan tâm. Ừm… cô là người thông mình, không phải sao?Cái cô cần là sau này, là tương lai độc chiếm trái tim Phó Bạc Yến!

Trong linh hồn mỗi người đều có một ác ma.

Bị hấp dẫn sẽ chuẩn bị rơi vào địa ngục!

Phó Bạc Yến, anh tưởng rằng lần này chỉ là trò chơi để anh đùa giỡn trong đám hoa của mình ư? Anh tưởng rằng lần này chỉ là vui đùa rồi kết thúc thôi sao? Anh cho rằng người phụ nữ nào cũng chỉ là khách qua đường bên cạnh anh hả?

Không!

Hôm nay là kỳ thụ thai của cô!

Cô chuẩn bị tốt món quà lớn này tặng cho anh!

Phó Bạc Yến, anh chuẩn bị xong chưa?

Rượu ngon thơm nồng, âm nhạc ưu nhã, cô gái rất khác biệt với bờ vai để trần, gương mặt bên dưới mặt nạ có suy nghĩ thế nào?

Tô Hàng mặc bộ đồ thuyền trưởng màu lam nghiêng người ngồi trên ghế, anh đang quét mắt nhìn đám nam nữ trong sàn nhảy.

Anh mang một chiếc mặt nạ nửa mặt khảm đầy kim cương, sáng chói làm người ta hoa cả mắt.

Anh giống như một thuyền trưởng giành được núi vàng núi bạc thắng lợi trở về, híp mắt dùng ánh mắt xoi mói quét nhìn các cô gái đang khiêu vũ trong sàn nhảy.

Các cô gái dùng kỹ thuật nhảy, sử dụng ánh mắt, mông trêu chọc thuyền trưởng của họ.

Thuyền trưởng lại rất kiên nhẫn, tiếp tục chờ tình nhân của mình đi tới bên cạnh.

Không thể phủ nhận Tô Hàng rất mê người. Anh lười biếng, tùy tiện, bất kham, anh rất khác biệt, lúc lên giọng rất nghệ thuật. Anh không vội đi tìm Hùng Cách Cách, bởi vì anh cảm thấy, Hùng Cách Cách sẽ tìm được mình.

Ai cho anh ta sự tự tin này? Hừ!

Đàn ông tự phụ có lúc đồng nghĩa với sai lầm.

Hùng Cách Cách đã đi tới đi lui bên cạnh Tô Hàng đến mấy vòng, nhưng không ngờ người đàn ông bảnh bao đeo mặt nạ đá kim cương lại là Tô Hàng. Nói thật có mấy lần cô đã nghĩ, tại sao người đàn ông đó có thể bảnh bao như vậy! Nhìn tư thế ngồi quả thật là đang dụ người phạm tội mà!

Hùng Cách Cách xoay người rời đi, ánh mắt phát sáng nhìn chăm chăm vào những nam nữ trong sàn nhảy, rất hi vọng… rất hi vọng… rất hi vọng có thể nhìn thấy nam nam ôm nhau mà không phải là nam nữ ôm nhau!

Vũ hội như này mà sao có thể không có một màn kinh điển được chứ? Phải biết rằng, ‘Uyên uyên ôm nhau, ương ở một bên xem náo nhiệt, mới là chân lý của cuộc sống!’

Trong khi Hùng Cách Cách đang yy vô hạn thì một người đàn ông ưu nhã đã đi đến trước mặt cô.

Anh ta đưa tay về phía cô.

Hùng Cách Cách chợt hồi hồn đặt một ly rượu cocktail vào trong tay anh ta.

Môi anh ta khẽ nhếch lên, uống một hơi cạn sạch ly cocktai, sau đó lại chìa tay về phía Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách lại đưa một ly rượu đỏ cho anh ta.

Người đàn ông đó mặc lễ phục màu đen tuyền. Mà đen cũng có trên trăm loại và loại màu đen mặc trên người anh chàng đó... đã đen đến cực hạn. Vừa giống như địa ngục sâu không thấy đáy vừa giống như thế giới sẽ diệt vong trong chớp mắt. Kiểu đen này không khiến người ta cảm thấy kinh khủng, mà ngược lại là tạo cho người ta cảm giác cực kỳ thần bí.

Sau khi xé rách lớp ngụy trang có thể sẽ thế nào?

Trên mặt anh ta đeo chiếc mặt nạ màu trắng bạc, không có chút hoa văn nào, cực kỳ mang phong cách cổ xưa. Nhưng chỗ mắt phải của mặt nạ lại có một giọt nước mắt màu đỏ. Giọt nước mắt đó là một viên kim cương cỡ bằng ngón tay. Đỏ đến mê hoặc, đỏ đến tội lỗi, giống như chảy ra từ sâu trong linh hồn, nó… Nhìn thấy mà ghê.

Chống lại đôi mắt đó linh hồn Hùng Cách Cách hơi bị chấn động! Trong đầu bắn ra bốn chữ to đùng - ánh sáng lung linh!

Anh ta nhận lấy rượu đỏ tiếp tục uống cạn.

Hùng Cách Cách lập tức lại đưa một ly nữa tới.

Cứ lặp lại như thế mấy lần, cái khay của Hùng Cách Cách sạch nhẵn, anh ta lại chìa tay ra với Hùng Cách Cách.

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng móng tay rất đầy, sạch sẽ có lực.

Hùng Cách Cách phát hiện, mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người họ. Cô hơi khó xử, vội vàng quay đầu đi tìm rượu cho anh ta.

Không ngờ anh ta lại ôm eo của cô, ôm cô vào lòng rồi dẫn vào sàn nhảy, đồng thời nói nhỏ bên tai cô: “Đừng, tôi thật sự không uống nổi nữa.”

Thân hình hổ của Hùng Cách Cách chấn động, lập tức ngẩng đầu nhìn anh ta.

Anh ta nhếch môi cười với cô, nói bằng giọng kiêu ngạo: “Hùng Cách Cách, cuối cùng tôi cũng có thể tìm được em rồi.”

Hùng Cách Cách kinh hãi!

Người này là… Phó! Khương!

Hùng Cách Cách muốn giãy giụa, nhưng lại bị Phó Khương vững vàng nhốt vào trong ngực, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh... anh làm thế nào mà tìm được tôi thế?” Tên sắc lang tâm thần này lại còn dám xuất hiện trước mặt cô, tìm chết hả?

Phó Khương đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt trên cánh môi Hùng Cách Cách, sau đó dựng thẳng ngón trỏ trước mặt Hùng Cách Cách ý bảo cô nhìn xem.

Ah? Cái gì vậy? Vụn sô- cô- la?

Phó Khương ngưng mắt nhìn Hùng Cách Cách, đưa ngón trỏ đến bên môi mình...

Hùng Cách Cách nghĩ, nếu như anh ta dám liếm vụn sô-cô-la trên ngón trỏ thì cô dám nện cái khay trong tay lên đầu anh ta!

Vậy mà, Phó Khương lại giống như hiểu rõ suy nghĩ của Hùng Cách Cách. Anh ta thổi rớt mảnh sô-cô-la trên ngón tay, sau đó... lại chùi ngón tay lên trên áo sơ mi của Hùng Cách Cách, “Nhân viên phục vụ toàn hội trường, chỉ có một mình cô là luôn mượn cớ đi vòng ra phia sau rèm che để ăn trộm đồ.”

Đầu Hùng Cách Cách đầy hắc tuyến.

Phó Khương thần thần bí bí đến gần Hùng Cách Cách rồi nói: “Gần đây tôi mới luyện thành một tài nghệ hơn người.”

Lòng hiếu kỳ của Hùng Cách Cách bị khơi lên: “Tài nghệ gì?”

Phó Khương đáp: “Chính là một cái liền có thể phân biệt được mùi vị đồ ăn.”

Hùng Cách Cách khinh bỉ nói: “Đó là cái thứ quỷ gì... ưm...”

Không đợi Hùng Cách Cách nói hết lời, con ngươi Phó Khương chợt lóe lên, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ nhắn trắng nõn kia. Đầu lưỡi giống như một con rắn trơn trượt chui vèo vào trong miệng Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách sau khi hết sững sờ lập tức dùng răng cắn đầu lưỡi Hùng Cách Cách!

Phó Khương lại lui ra khỏi khoang miệng ấp áp trước cô một giây, rời khỏi cánh môi mềm mại, đùng thời dùng ngữ điệu vô cùng huyền diệu chậm rãi nói: “Sôcôla đen, bánh mousse, bánh pudding hoa quả vị dứa, bánh doughnut, bánh flan, cây thơm vị trái cây bánh pút-đing, donut, sữa chua...”

Hùng Cách Cách thở hổn hển, vô lực để quả đấm vốn đã nâng lên xuống.

Phó Khương tổng kết lại nói: “Hùng Cách Cách, cô thật biết ăn.”

Hùng Cách Cách giải thích: “Tôi chỉ nếm mỗi thứ một tý thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.