Spoiler Chương 27: Sắc đẹp bị giấu kín (1)
Thấy không, mấy ngày nay, Hùng Cách Cách đều đi làm cùng Phó tổng!
Hùng Cách Cách sống trong nhà Phó tổng rồi!
Hùng Cách Cách bị bao nuôi đấy!
Trời ạ, đây rốt cuộc cái thế giới điên rồ gì vậy?
Mau nhìn, mau nhìn mà xem, hôm nay Hùng Cách Cách lại ngồi xe của ‘mộc cang’ đi làm!
Hùng Cách Cách và ‘mộc cang’ cấu kết với nhau khi nào? Quan hệ của hai người bọn họ rốt cuộc phát triển đến mức nào rồi?
Hùng Cách Cách dùng sắc đẹp dụ dỗ ‘mộc cang’ sao?
Hùng Cách Cách có tư chất dùng sắc đẹp quyến rũ đàn ông à?
Từ khi nào thì cái cô nàng Hùng Cách Cách đó được ưa chuộng như vậy?
Chẳng lẽ là mắt của người đi du học về khác với người thường?
Thế giới này quá bi thống mà! Quá mẹ nó không có thiên lý!
Trong khi lời đồn thổi bay khắp nơi thì Hùng Cách Cách lại vẫn làm con ốc sên như trước, vác xác mình từ từ bò tới.
Tối hôm qua Tô Hàng bị giày vò dữ quá. Đầu tiên là dốc sức ăn một bữa, sau đó bị ói lên ói xuống một trận, cuối cùng được Hùng Cách Cách đưa đi bệnh viện thì suýt nữa ngỏm.
Đời người quả là một cuộc điện thoại, không phải bạn cúp máy tôi trước thì là tôi cúp trước.
Sáng sớm hôm nay, người đàn ông bị giày vò sắp hỏng đến nơi lại vác theo hai mắt đỏ ngòm hung thần ác sát bò dậy khỏi giường. Chỉ vì tối qua sau khi về đến nhà, anh vốn định đi nghỉ ngay nhưng lại nhìn thấy Hùng Cách Cách quỳ trên đất dọn dẹp cái đống anh nôn ra kia. Có lẽ vì áy náy mình đã khiến Hùng Cách Cách hôm nay không đi làm được, nhưng càng làm anh không ngờ được là cô nàng Hùng Cách Cách nghèo túng đó lại tỏ thái độ kiên quyết cự tuyệt ý tốt của anh! Cô nàng ngu xuẩn đó đúng là hết thuốc chữa!
Tô Hàng vốn không muốn quan tâm tới sự sống chết của Hùng Cách Cách, nhưng không biết tại sao mới bảy giờ sáng anh đã không ngủ được. Thôi được rồi, nếu không chợp mắt được thì đưa cô ta đi làm vậy.
Tô Hàng vốn đặc biệt tuấn tú, nhưng gương mặt trắng bệnh, đôi mắt đỏ ngầu và đầu tóc rối bù xù lúc này lại khiến anh chàng trông giống như một công tước vampire xấu xa, tàn khốc đến không thể hình dung nổi!
Máu sói Hùng Cách Cách sôi trào, gào khóc trong lòng.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, trong lòng tỏ ra vẻ đắc ý, lộ ra một nụ cười với Hùng Cách Cách.
Đầu óc Hùng Cách Cách bị mê hoặc đến mức choáng váng, nên không khống chế được hệ thần kinh của mình nữa, kích động nói: “Rốt cuộc tuýp đàn ông nào mới có thể hạ gục được yêu nghiệt như anh đây! A! A! A! A!”
Mặt Tô Hàng xanh mét. Môi đỏ bật ra một chữ: ”Cút!”
Mộng đẹp của Hùng Cách Cách vỡ tan tành, che trái tim nhỏ bé bị thương ỉu xìu lăn đi.
Cô cảm thấy Tô Hàng chính là quả pháo tô rồng vẽ phượng, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ nổ tung. Trong phạm vi trăm dặm không có sinh vật nào may mắn sống sót cả. Được rồi, cô thừa nhận sỡ dĩ cô còn sống là bởi vì cô không phải sinh vật có tầm quan trọng bình thường! Cô là hủ nữa siêu kiên nhẫn, sức chống đỡ mạnh mẽ, tận tâm tận lực, vô sỉ, bỉ ổi! Giá trị tồn tại của cô đó là… không ngừng sống sót, không ngừng yy! Cô có thể dựa vào tư tưởng để sống, người khác không được!
Hùng Cách Cách rất là đắc ý.
Sau khi Tô Hàng đưa Hùng Cách Cách tới công ty thì liền ném vào trong phòng làm việc của mình, sau đó hừ lạnh một tiếng vô cùng độc ác xoay người bay đi.
Hùng Cách Cách hắt xì hơi, vốn muốn tranh thủ lười biếng xem manga gì đó, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay mình chưa quẹt thẻ bèn vội đi thang máy chạy tới khu làm việc để quẹt thẻ.
Nhưng có việc lại làm Hùng Cách Cách bất ngờ đó là, những đồng nghiệp bình thường chẳng thèm nói chuyện với cô lại đồng loạt xông ra từ mọi ngóc ngách, rối rít tụ lại quanh cô.
Có hỏi han ân cần, có tán gẫu về thời tiết, có hẹn nhau mua sắm, cũng có người kể chuyện cười chọc cô cười.
Các đồng nghiệp thấy Hùng Cách Cách chỉ nghe bọn họ trêu chọc, nhưng từ đầu tới cuối không nói lời nào, trong lòng khó tránh khỏi có chút không kiên nhẫn, bèn cổ vũ cô kể chuyện cười cho mọi người.
Hùng Cách Cách là người rất dễ nói chuyện, hễ có người yêu cầu cô làm gì cô đều cố hết sức phối hợp. Nhất là trong những trường hợp vui vẻ hòa thuận này, Hùng Cách Cách càng muốn góp vui.
Cô suy nghĩ một lát rồi bắt đầu kể: “Con ba ba chọc ghẹo con trai trai, bị trai trai cắn cho. Con ba ba nhịn đau tha trai trai bò về. Chú ếch trông thấy thì lộ vẻ ngưỡng mộ nói: ‘Woa, anh ba ba, anh kiếm ăn giỏi quá ha, ra vào đều kẹp cặp công văn!’”
“Ha ha ha... Ha ha ha ha...” Hùng Cách Cách vì cổ vũ mình mà cười to không ngừng. Sau khi cười xong cô lại phát hiện, những đồng nghiệp vốn đang vây quanh cô dường như đều chạy về vị trí mình hết rồi. Hùng Cách Cách nghi ngờ chẳng lẽ vừa rồi là cô xuất hiện ảo giác ư?
Đúng lúc này, một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vai Hùng Cách Cách, bao hàm thâm ý ‘ca ngợi’ nói: “Hùng Cách Cách, câu chuyện cười này kể hay lắm đấy.”
Hùng Cách Cách quay đầu lại, nhìn thấy Phó Bạc Yến. Kinh ngạc nói: “Á, anh cũng kẹp cặp công văn à?”
Phó Bạc Yến cười.
Hùng Cách Cách giật mình, bất giác ý thức được cô… hình như kể sai chuyện cười, nói sai lời rồi. Bi kịch…..
Phó Bạc Yến lạnh mặt, nói với Hùng Cách Cách: “Hùng Cách Cách, tới phòng làm việc của tôi.”
Hùng Cách Cách cụp vai, chấp nhận theo sát phía sau Phó Bạc Yến, đi giày cao gót bước vào phòng làm việc của anh ta.
Không có người nói chuyện, khí áp rất thấp.
Tim Hùng Cách Cách từ nhảy tưng tưng đến yên lặng, cuối cùng lại bày ra trạng thái chân không. Những lúc cô không khẩn trương thường thích cảm giác như đi vào cõi thần tiên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phó Bạc Yến đột nhiên nhúc nhích. Anh cởi cà vạt của mình ra hỏi: “Cô đã biết mình làm sai ở đâu chưa?”
Hùng Cách Cách tức thì hồi hồn hỏi: “Cái gì cơ?”
Phó Bạc Yến cau mày, lạnh lùng nói: “Cô đang ngẩn ngơ gì thế?”
Hùng Cách Cách kiên quyết phủ nhận: “Tôi đâu có ngẩn người, tôi đang tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc.”
Phó Bạc Yến nhếch môi cười hỏi: “Cô đã kiểm điểm được gì rồi?”
Hùng Cách Cách sững sờ hỏi ngược lại: “Anh thấy tôi nên kiểm điểm gì được?”
Phó Bạc Yến vỗ bàn, “Là tôi đang hỏi cô cơ mà!”
Hùng Cách Cách vắt hết óc, gãi gãi mái ngố dài, nhòm trộm sắc mặt Phó Bạc Yến qua khe hở, trả lời cẩn thận từng li từng tí: “Tôi... không nên kể chuyện cười trong thời gian làm việc.”
Phó Bạc Yến hài lòng gật đầu, cởi nút áo sơ mi của mình ra rồi hỏi: “Cô nói xem tôi nên xử phạt cô thế nào?”
Hùng Cách Cách theo bản năng đưa hai tay ôm ngực, cảnh giác hỏi: “Anh không phải muốn thực hiện quy tắc ngầm với tôi đấy chứ?” Nếu như anh ta dám xuống tay với mình, cô nhất định sẽ để hắn biết thế nào là tuyệt kỹ gia truyền của nhà họ Hùng, để anh ta biết được nhà họ Hùng cô là quan võ nổi tiếng gần xa! Để anh ta biết không phải cô gái nào cũng dễ dàng thực hiện được quy tắc ngầm! Nếu như… nếu như cô là đàn ông, thì cô còn có thể chịu được quy tắc ngầm. Nhưng quan trọng là cô không phải đàn ông! Cô chỉ là một hủ nữ có tấm lòng nhiệt huyết. Trong chuyện giữa đàn ông và đàn ông cô vĩnh viễn là vật hy sinh. Vật hy sinh hạnh phúc dường nào. Hùng Cách Cách lại bắt đầu nhộn nhạo.
Phó Bạc Yến cởi nút tay áo, bất động. Ánh mắt của anh ta thầm trầm nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, sau đó chậm rãi cong lên khóe môi nói: “Nhìn vẻ mặt của cô kìa, chính cô mới muốn tôi dùng quy tắc ngầm với cô đó.”
Chương 28: Sắc đẹp bị giấu kín (2)
Hùng Cách Cách mím môi nói: “Oan uổng cho tôi lắm.”
Phó Bạc Yến không để ý tới Hùng Cách Cách nữa, xoay người đi vào phòng nghỉ.
Tối qua anh ở bên ngoài xã giao điên cuồng cùng với đám bạn suốt đêm. Đám công tử nhà giàu đó trước giờ luôn lấy đẳng cấp chơi gái để thể hiện niềm vui thú của mình. Tầm thường không chịu nổi nhưng đã trở thành luật bất thành văn. Anh hiện không có bạn giường cố định nhưng cũng vui vẻ thoải mái. Hai người nhìn vừa mắt nhau thì xảy ra tình một đêm, điều này cũng chẳng có gì không tốt cả. Người cô đơn luôn luôn có cớ cho mình. Nói thật lòng anh dù khinh thường nhưng cũng chẳng phản cảm. Mẹ già vẫn luôn ép anh ổn định, nhưng có cô gái nào mới xứng để anh ổn định đây?
Anh điên cuồng cả đêm, sáng sớm bò dậy từ giường một người phụ nữ xa lạ còn chưa kịp về nhà đã chạy thẳng đến công ty.
Mặc dù cuộc sống riêng tư của anh không đứng đắn, nhưng không thể phủ nhận anh rất nhiệt huyết với công việc của mình, đồng thời cũng có được cảm giác thành tựu trong công việc. Cảm giác thành tựu không thể thay thế được.
Hiện tại, trên người anh có mùi rượu trộn lẫn với mùi nước hoa phụ nữ và mùi thuốc lá khiến anh cảm thấy rất khó chịu. May mà trong phòng nghỉ của anh có quần áo để tắm rửa.
Sau khi Phó Bạc Yến đi vào phòng nghỉ còn quay đầu liếc Hùng Cách Cách một cái.
Không biết vì sao cô nàng Hùng Cách Cách này luôn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Lúc cười cũng như lúc tức giận, trong lòng luôn có chút gợn sóng. Cũng phải kể đến có lúc anh thật sự muốn ‘giấu’ cô đi, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, nhất định sẽ thế chết chứ không nghe lệnh? Ha ha…
Thấy Phó Bạc Yến đi vào phòng nghỉ, Hùng Cách Cách ‘ơ’ một tiếng, thầm nói: anh ta có ý gì thế không biết? Là bảo mình đi vào, hay là… khinh thường mình không biết rõ sắc đẹp của bản thân? Làm sao có thể hiểu rõ vẻ đẹp của mình đây? Phải biết rằng mình chính là lựa chọn tốt nhất để các lão già chọn làm tình nhân đấy!
Hùng Cách Cách nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy mình nên đi vào hỏi cho rõ ràng. Dù sao Phó Bạc Yến cũng là lãnh đạo, cô còn phải kiếm ăn dưới tay anh ta nữa. Đều nói gần vua như gần cọp, người xưa nói cấm có sai mà!
Mặc dù Hùng Cách Cách đề phòng Phó Bạc Yến từ trên xuống dưới, nhưng khi cô đứng ở cửa phòng nghỉ, xuyên qua một khe cửa rộng, nhìn thấy Phó Bạc Yến đưa lưng về phía cô bắt đầu cởi quần, tay Hùng Cách Cách vẫn đi trước suy nghĩ của cô một bước, lập tức móc điện thoại di động từ trong túi ra, cũng nhanh chóng ấn xuống nút quay phim.
Đi mẹ nó quy tắc ngầm! Cái xã hội hiện nay, rình trộm mới là vương đạo! Bỉ ổi mới là cuộc sống! Nhộn nhạo mới là chân lý! Hùng Cách Cách cô cũng chỉ có chút sở thích này thôi!
Hùng Cách Cách kinh ngạc! Chính xác mà nói là bị Phó Bạc Yến làm ngạc nhiên.
Đôi mắt giấu sau mái ngố dài chốc chốc trợn tròn lộ ra vẻ kinh ngạc; chốc chốc răng lại cong lên như vầng trăng cười tới mức phải gọi là bỉ ổi: lúc thì nhẹ nhàng chớp chớp mập mờ làm người ta nổi da gà!
Chậc chậc... dáng người Phó Bạc Yến tốt thật!
Eo săn chắc có lực; chân thon dài mà thẳng tắp; mông thì căng tròn khiến phụ nữ cũng phải ghen ghét! Còn lưng thì gợi cảm đến không cách nào hình dung nổi! Chà chà…. Cơ thể Phó Bạc Yến quả thật là cực phẩm trong hàng cực phẩm! Đặc biệt là mấy vết cào sau lưng anh ta quả làm người ta suy nghĩ viển vông, huyết mạch sôi trào! Không cần nghĩ cũng biết tối qua anh ta đã làm gì. Lại càng không khó đoán tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến cỡ nào á á á…!
Người cào anh ta là nam hay nữ?
Ưmh chắc là phụ nữ. Móng tay còn rất dài.
Vì sao lại là phụ nữ? Vì sao? Vì sao chứ?
Hùng Cách Cách cắn môi dưới, cảm nhận được cái gì gọi là rối rắm.
Vậy mà cô chỉ rối rắm một lát liền lập tức khôi phục trạng thái, hướng về phía bóng lưng Phó Bạc Yến nuốt nước miếng.
Woa woa... ực ực… Hôm nay quả nhiên là được lời! được lời!
Đoạn video này sẽ là gia vị trong cuộc sống cô đơn của cô, là minh chứng hữu hiệu cho sự thăng hoa trong việc thưởng thức sách của cô! Phó Bạc Yến, tốt lắm! Anh có dám xoay người lại không? Rốt cuộc có dám không hả?
Hùng Cách Cách chụp ảnh trộm đến vô cùng happy, chỉ kém việc chảy nước miếng và mấy giọt máu mũi mà thôi.
Phó Bạc Yến đang thay quần áo cảm thấy da căng lên, có cảm giác như mũi nhọn chĩa vào lưng. Khẽ nhíu mày, trong nháy mắt xoay người lại!
Đừng nhìn lúc bình thường Hùng Cách Cách động tác chậm chạp như ốc sên, nhưng hễ khi nào làm chuyện phi pháp thì tốc độ của cô tuyệt đối nhanh tới khiến người ta phải tặc lưỡi!
Nếu như ba Hùng biết thành quả ông khổ cực dạy bảo lại bị Hùng Cách Cách dùng để quay trộm trai đẹp, không biết ông sẽ có cảm tưởng gì?
Phó Bạc Yến không phát hiện ra điều khác thường. Ngoại trừ cửa phòng không được anh đóng hoàn toàn không có gì bất ổn.
Anh cởi trần đi về phía cửa, vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng, thì xuyên qua khe hở lại nhìn thấy Tô Hàng đẩy cửa phòng làm việc ra, đồng thời mang theo vẻ mặt dữ tợn đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, động tác thô lỗ đẩy cô té ngã trên ghế sa lon, sau đó....Ném cho cô một đôi giày vải vô cùng mềm mại.
Hùng Cách Cách cầm giày vải lên, không biết phải làm sao. Đây là có ý gì?
Tô Hàng cau mày, giễu cợt nói: “Sao hả? Còn muốn để tôi tự mình thay giày cho cô? Mau dưỡng thương cho tốt cái chân rách của cô đi, đừng để tôi nhìn mà phát ốm!”
Hùng Cách Cách lập tức cởi giày cao gót trên chân, đổi lại thành giày vải. Hù chết cô, cô cứ tưởng mình bị bắt quả tang.
Thay xong giầy, Hùng Cách Cách đứng lên phát hiện ống quần quết dài tới tận đất.
Tô Hàng cười mắng: “Đồ chân ngắn!” Rồi cúi người xuống, xắn ống quần lên cho Hùng Cách Cách. Sau đó đứng lên tiếp tục phê bình, “Như phụ nữ nông thôn!”
Phó Bạc Yến không biết, quan hệ giữa Tô Hàng và Hùng Cách Cách trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào?
Hùng Cách Cách trừng mắt nhìn Tô Hàng, chỉ là ánh mắt được mái ngố dài che lại nên Tô Hàng không biết thôi.
Tô Hàng ra lệnh với Hùng Cách Cách: “Đi, đi sắp xếp lại bản vẽ cho tôi.”
Hùng Cách Cách đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Hàng híp mắt nhìn Hùng Cách Cách, không vui nói: “Thế nào? Tôi không mời nổi đại thần tôn quý như cô hả?”
Hùng Cách Cách giải thích: “Tôi bây giờ là trợ lý của Phó tổng...”
Tô Hàng cắt đứt lời Hùng Cách Cách, “Lương tháng một vạn, cô có làm hay không?” Nói xong bèn muốn đi ra ngoài.
Hùng Cách Cách nắm ngay lấy tay Tô Hàng, kích động nói: “Có thể kiêm chức được không? Lương tháng giảm 20% cũng được!”
Tô Hàng cười hỏi: “Cô bận rộn vậy có đảm đương được không?”
Hùng Cách Cách vỗ ngực bảo đảm nói: “Nhất định được!”
Tô Hàng sảng khoái nói: “Tốt lắm, bây giờ cô hãy đi sắp xếp bản vẽ cho tôi.”
Hùng Cách Cách chỉ vào cửa phòng nghỉ, nhỏ giọng nói: “Tôi phải xin ý kiến Phó tổng trước.”
Tô Hàng kinh ngạc nói: “Anh tôi ở đây à?” Bước hai bước đi tới trước cửa phòng nghỉ, đẩy cửa ra.
Bên trong cửa, Phó Bạc Yến đang đứng khỏa thân.
Ngoài cửa, Tô Hàng đứng đó mà trợn mắt há mồm.
Bên cạnh cửa, Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, quét nhìn từng chi tiết trên người Phó Bạc Yến.
Khi Phó Bạc Yến và Tô Hàng cùng nhau đưa mắt nhìn sang Hùng Cách Cách, thì cô lập tức xoay người giả bộ hết sức bận rộn, ba chân bốn cẳng sửa sang lại bàn làm việc của Phó Bạc Yến.
Thấy bàn làm việc được cô dọn dẹp sạch sẽ, mà cô lại tay chân luống cuống bưng lên một ly trà đổ đầy vào trong nước nóng hầm hập.
Phó Bạc Yến mặc quần vào, để trần nửa người trên, đứng ở sau lưng Hùng Cách Cách, đến gần lỗ tai của cô hỏi: “Cô nhìn rõ chưa?”