Phiền Tế Cảnh nói: “Kỷ môn chủ quá khiêm nhường. Kỳ thực những lời nói của ngươi, cũng khiến ta thu được lợi ích không nhỏ.”
. . .
Đây là cảnh giới tối cao của thủ kỳ tinh hoa, khứ kỳ tao phách [1].
Thượng Thước, Chung Vũ, Viên Ngạo Sách ở trong lòng đều không hẹn mà cùng đối hắn sinh ra một chút bội phục. Có thể từ trong lời nói của Kỷ Vô Địch lĩnh ngộ ra đạo lý tuyệt đối không phải là người bình thường.
Hoa Hoài Tú chán nản, ngữ khí càng thêm hung hăng nói: “Đã như vậy, tức là Kỷ môn chủ đã có biện pháp khiến người khác thu được lợi ích không nhỏ để cứu Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng rồi?”
Kỷ Vô Địch không nhanh không chậm nói: “Biện pháp đương nhiên là có.”
Phiền Tế Cảnh nhãn tình sáng lên, truy vấn: “Là biện pháp gì?”
Kỷ Vô Địch mỉm cười nói: “Đang suy nghĩ.”
Hoa Hoài Tú khinh bỉ hừ lạnh.
Phiền Tế Cảnh cúi đầu suy nghĩ một chút, chợt nói: “Kỷ môn chủ nói đúng. Cứu người chính là đại sự, không thể có có chút sai lầm, quả thực phải suy nghĩ chu toàn. Là Tế Cảnh lỗ mãng rồi.”
Hoa Hoài Tú: “. . .”
Sự kính phục của Thượng Thước và Chung Vũ đối với hắn càng lúc càng sâu. Muốn lĩnh ngộ được đạo lý của Kỷ Vô Địch, đầu óc nếu không phải chuyển một cái cửu khúc thập bát loan [2], cùng với lời y vốn nói lệch hướng vạn dặm thì không được.
Viên Ngạo Sách nói: “Có bao nhiêu người tham gia hành động?”
Trình Trừng Thành nói: “Cho đến giờ, cao thủ hạng nhất có được hai mươi mấy vị, ngoài ra đến giúp hơn trăm người.”
“Hai mươi mấy vị cao thủ hạng nhất?” Lông mày Viên Ngạo Sách hơi hơi nhướng lên. Toàn bộ giang hồ hắc bạch lưỡng đạo cộng lại cũng không được hai mươi mấy người?
“Đương nhiên, cao thủ siêu hạng nhất như Viên tiên sinh chính là lông phượng sừng lân.” Trình Trừng Thành có chút lúng túng. Hai mươi mấy vị cao thủ hạng nhất này chính là hai bên chính phái nhân sĩ tâng bốc nhau, ngay cả bản thân hắn cũng là một thành viên trong số những người được tâng bốc. Nếu nghiêm khắc mà nói, võ công của hắn và Thượng Thước cũng không phải là cùng một cấp. “Nghe nói Lam Diễm Minh mời không ít hắc đạo cao thủ đã ẩn cư từ lâu xuất sơn, e đến lúc đó phải trông cậy nhiều vào Viên tiên sinh và Kỷ môn chủ rồi.”
Kỷ Vô Địch chậm rãi điều chỉnh tâm tình mà uống một ngụm nói: “Kỳ thực, bình thường ta sẽ không ra tay.”
Trình Trừng Thành nói: “Tình hình lúc này đã không phải là bình thường nữa.”
“Không bình thường ta lại càng không ra tay.” Kỷ Vô Địch mặt dày mà ấn định sẽ không ra tay.
Trình Trừng Thành nhìn về phía Thượng Thước và Chung Vũ. Nếu mà so sánh thì, hai người này nhìn qua có vẻ dễ câu thông hơn.
Thượng Thước vội ho một tiếng nói: “Ý tứ của môn chủ là, trước để cho bọn ta suy nghĩ suy nghĩ, nếu là đối thủ đáng cho hắn xuất thủ, hắn mới có thể suy nghĩ đến chuyện xuất thủ.” Chỉ là suy nghĩ, về phần suy nghĩ đến bao lâu, vậy có trời mới biết.
Trong đầu Trình Trừng Thành hiển nhiên không có cửu khúc thập bát loan, bởi vậy hắn rất khẳng định mà hồi đáp: “Đối thủ lần này tuyệt đối có giá trị.”
Viên Ngạo Sách cũng có vài phần hứng thú, “Nga? Ai?”
“Hắc Bạch song quái, Thúy Vũ Khách, Hồng thập nhất nương.” Trình Trừng Thành vẻ mặt ngưng trọng mà liên tiếp báo tên.
Kỷ Vô Địch cảm thán nói: “Thật là đẹp. Mấy người bọn họ ở cùng một chỗ, vừa vặn có thể thải y ngu thân (quần áo đẹp làm vui người thân?).”
Trình Trừng Thành cười gượng, “Hảo đề nghị. Đáng tiếc mấy tên giết người bọn họ đến là lục thân không nhận, vậy nên tám trăm năm trước đã không có thân nhân rồi. Nếu không phải Kỷ lão môn chủ xuất đạo bọn họ đã lui ẩn giang hồ, thì e rằng hôm nay đã ở trong Thập Ác Lao ăn cơm rồi.”
Kỷ Vô Địch vỗ vỗ ngực nói: “May quá may quá. Bớt được rồi.”
Hoa Hoài Tú nói: “Tuy Kỷ lão môn chủ đã mất, thế nhưng có Kỷ môn chủ thì cũng giống nhau thôi.”
“Không giống nhau, rất là không giống.” Kỷ Vô Địch lắc đầu.
Phiền Tế Cảnh hiếu kỳ nói: “Không giống thế nào?”
“Ta tuyệt đối sẽ không đem bọn họ bắt vào Thập Ác Lao.”
“Vì sao?” Mắt Hoa Hoài Tú chợt lóe lên ánh sáng.
“Vì lúc ta ra khỏi cửa, A Tả đã ngàn căn vạn dặn đối ta nói, Huy Hoàng Môn gần đây rất túng quẫn. Ngay cả ta hắn cũng sắp không muốn nuôi nữa rồi, huống chi là lão đầu lão thái bà không thân không thích.” Kỷ Vô Địch dừng một chút, lại nói, “Lẽ nào bọn họ sống không nổi nữa, mới cố ý nhảy ra, muốn tới Thập Ác Lao ăn cơm chùa? . . . Bọn họ quá ngây thơ rồi. Ta không phải là người dễ bị lừa như thế đâu.”
. . .
Huy Hoàng Môn gần đây rất túng quẫn sao?
Trình Trừng Thành và Phiền Tế Cảnh đều nhìn về phía Hoa Hoài Tú.
Đều là phú thương, Hoa gia đối với tình hình kinh tế của Huy Hoàng Môn hẳn là rất lý giải.
Đôi mày thanh nhã của Hoa Hoài Tú hơi hơi nhíu lại, “Ta chưa từng nghe được tin Huy Hoàng Môn kinh doanh không tốt.”
Kỷ Vô Địch nói: “Việc xấu trong nhà không thể ngoại dương a. Mọi người nhớ kỹ phải bảo mật, nếu không A Tả sẽ giết người diệt khẩu đó.”
“. . .” Trình Trừng Thành và Phiền Tế Cảnh đồng thời làm một động tác niêm phong miệng mình.
Hoa Hoài Tú hồ nghi nhìn y, “Kỷ môn chủ chắc không phải đang muốn tìm cớ cho bản thân, mượn có không ra tay đấy chứ?”
“Coi như không mượn cớ, ta cũng sẽ không ra tay.” Kỷ Vô Địch một dạng lợn chết không sợ nước sôi nóng.
Hoa Hoài Tú gặp qua không ít loại người. Từ một phương hào hùng thanh danh hiển hách, cho đến mặt dày vô lại ngang ngược không nói lý, có thể nói là đã kinh qua vô số. Thế nhưng cho tới giờ hắn chưa thấy người nào hào hùng một phương thanh danh hiển hách lại ngang ngược vô lại mặt dày không nói lý như thế.
Huy Hoàng Môn môn chủ trước mắt này thật khiến cho. . . xem thế là quá đủ rồi!
Thượng Thước thấy bầu không khí giằng co, đành phải đi ra hoà giải nói: “Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng chính là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, Lam Diễm Minh nói sao cũng không dám đối họ hành động thiếu suy nghĩ. Việc cứu người không thể nóng nảy nhất thời, vẫn là chờ người của Tê Hà sơn trang đến xong, mới bàn bạc kỹ hơn.”
Trình Trừng Thành vội vã phụ họa nói: “Không sai. Sự tình trọng đại, phải cẩn thận cẩn thận hơn nữa.”
Một hồi hội nghị tan rã trong không vui.
Đại hội xem xong, tiểu hội của Huy Hoàng Môn lại bắt đầu.
Thượng Thước ở trong phòng gấp đến độ xoay quanh, “Hôm nay nghe giọng điệu bọn hắn, e rằng môn chủ không ra tay không được.”
Kỷ Vô Địch không để ý nói: “Kỳ thực, chiêu ‘Nhượng nhĩ tiếu tiếu quyền’ của ta đánh cũng không tệ lắm. A Hữu nói qua, trong võ công mà ta biết, chỉ có thức mở đầu của bộ quyền này là đúng. Cho nên, thời khắc mấu chốt ta có thể xuất thủ đó.”
Sắc mặt Thượng Thước và Chung Vũ rất khó coi.
Viên Ngạo Sách nhíu mày nói: “Huy Hoàng Môn có bộ quyền pháp này?”
Chung Vũ vốn không nói một tiếng rốt cuộc cũng mở miệng, “Lão môn chủ dùng để nghiêm phạt thuộc hạ.”
Viên Ngạo Sách có chút hứng thú nói nói: “Nói như thế, là rất lợi hại rồi.”
Thượng Thước nói: “Dùng để cong ngứa rất lợi hại.”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
Kỷ Vô Địch kề sát vào, “A Sách, lần sau ta luyện cho ngươi xem.”
Viên Ngạo Sách nói: “Nếu như là đấm lưng rất lợi hại, còn có thể suy nghĩ một chút.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ta có thể đem đánh chính diện thành công kích sau lưng mà.”
Thượng Thước đỡ trán nói: “Môn chủ, giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, vẫn là nghĩ cách ở trước mặt mọi người lừa dối được quan trọng hơn. Hữu hộ pháp đã lên đường rồi, thế nhưng đến Lan Châu vẫn cần thời gian. Nếu như không nghĩ ra hành động cứu viện kịp thời được. . .” Trước đây lúc ở Huy Hoàng Môn, hắn xem Tả Tư Văn thường xuyên cấp bách như kiến bò trên chảo nóng, vẫn cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay đến phiên chính mình, hắn mới biết thần tình lúc đó của Tả Tư Văn đã xem như là thấy biến không sợ hãi rồi.
Kỷ Vô Địch nói: “Cùng lắm thì, chúng ta vỗ vỗ cái mông rời đi là được.”
Thượng Thước nói: “Thế nhưng Lăng Vân đạo trưởng. . .”
Kỷ Vô Địch nói: “Nói không chừng bây giờ đang là lúc hắn và Từ Ân phương trượng hạnh phúc nhất, chúng ta hà tất đi phá hư?”
Thượng Thước mờ mịt nói: “A?”
Chung Vũ nói: “Môn chủ có hay không nghĩ tới, nếu ngươi cùng Viên tiên sinh bị bắt, sẽ thế nào?”
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách lợi hại như vậy, sao có thể bị bắt.”
Cằm Viên Ngạo Sách hơi hơi nhếch lên trên.
“Ta là nói nếu như.” Chung Vũ nói.
“Ân. . .” Kỷ Vô Địch vuốt cằm suy nghĩ một chút nói, “Nếu như bọn họ hầu hạ cho ăn ngon ở tốt, lại để cho hai người bọn ta một mình, vậy các ngươi cứ mặc cho bọn ta tự sinh tự diệt đi. Còn ngược lại, vậy các ngươi nhất định phải người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không ngại gian nan tới cứu chúng ta ra.”
Thượng Thước nhân cơ hội nói: “Môn chủ, ngươi đặt mình vào vị trí bọn hắn a.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Ta là đặt mình vào vị trí bọn hắn mới tùy ý Lăng Vân đạo trưởng cùng với Từ Ân phương trượng tự sinh tự diệt mà.”
Thượng Thước, Chung Vũ: “. . .”
Đệ tử của Tê Hà sơn trang rốt cuộc cũng dưới sự ngàn nhớ vạn mong của mọi người mà xuất hiện.
Tới chính là đại đệ tử của Đoan Mộc Mộ Dung, Trương Phụng Hiền, là người chững chạc, địa vị rất gần với Đoan Mộc Hồi Xuân, là nhân vật số ba trong Tê Hà sơn trang.
Mặc dù đối với Kỷ Vô Địch, rất nhiều người đều nghi vấn trong lòng, thế nhưng trước đây Lăng Vân đạo trưởng thay y tạo thanh thế quá tốt. Cho nên Lăng Vân đạo trưởng không ở thì, phần lớn mọi người đều đem cái ghế đứng đầu bạch đạo hai tay dâng lên trước mặt y.
Hoa Hoài Tú tuy có tâm ngăn cản, thế nhưng triều nhanh sóng mạnh, mình hắn thân cô thế cô, tiếng kháng nghị của hắn như gợn sóng quanh co rất nhanh bị chìm lấp trong sóng triều dào dạt.
Thấy mọi người đã đến đủ, kế hoạch nghĩ cách cứu người lại lần nữa bị đề cập trong nghị trình (chương trình làm việc).
Đứng đầu các phái lần thứ hai tập hợp ở bao sương.
Trương Phụng Hiền có chút nghiêm túc nói: “Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng chính là trụ cột của võ lâm, trước khi đi trang chủ đã nói với ta không cần biết tốn tiền bạc cũng phải đem hai vị tiền bối cứu ra.”
Thái độ của hắn lập tức có được hảo cảm của đại đa số mọi người ở nơi này.
Thế nhưng Viên Ngạo Sách hiển nhiên không ở trong hàng ngũ đại đa số đó. Hắn thong thả nói: “Đã như vậy, Đoan Mộc Mộ Dung sao không tự mình đến?”
Trương Phụng Hiền không nhận ra Viên Ngạo Sách, thế nhưng dám ở trước mặt các phái gọi thẳng tên trang chủ của Tê Hà sơn trang mà không khiến các phái khác trợn mắt, tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Vì vậy hắn cố nuốt xuống không duyệt, lạnh nhạt nói: “Nếu không có chuyện vô cùng quan trong, gia sư tuyệt đối sẽ đến đây.”
“Vậy Đoan Mộc Hồi Xuân sao lại không đến?” Viên Ngạo Sách vẫn cắn chặt không tha.
Trên mặt Trương Phụng Hiền ẩn vẻ không kiên nhẫn, “Sư đệ đương nhiên cũng có chuyện vô cùng trọng yếu.”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Ngoại trừ Lam Diễm Minh ra, còn ai có thể quan trọng đến mức khiến Tê Hà sơn trang không đến được?”
Trương Phụng Hiền nói: “Đây là việc tư của Tê Hà sơn trang, xin thứ cho không tiện nói ra.”
“Là vậy sao?” Viên Ngạo Sách cười có chút thâm ý.
“A Sách, ” Kỷ Vô Địch đột nhiên nhỏ giọng nói, “Ngươi có phải là coi trọng Đoan Mộc Hồi Xuân rồi không?”
“Dùng cái gì thấy được?” Dáng cười của Viên Ngạo Sách biến mất luôn rồi.
“Bởi vì biểu tình vừa rồi của ngươi, rõ ràng là lo lắng hắn với cha mình có gian tình!” Kỷ Vô Địch khẽ cắn đôi môi, trong mắt tràn đầy u oán.
Viên Ngạo Sách sắc mặt cứng đờ, một lát mới xoa xoa mi tâm, “Cứ cho là như vậy.”
Kỷ Vô Địch đập bàn nhảy dựng lên, “Ngươi thực sự coi trọng Đoan Mộc Hồi Xuân? !”
. . .
Bốn phía an tĩnh vô cùng.
Thượng Thước trấn định nói: “Viên tiên sinh, ta biết ngươi đối với y thư của Đoan Mộc công tử rất tin tưởng, thế nhưng ta nghĩ y thuật của Trương thiếu hiệp tuyệt đối sẽ không thua gì Đoan Mộc công tử đâu.”
Viên Ngạo Sách rốt cuộc cũng nếm được tuyệt chỉ xoay chuyển tình thế chỉ riêng Huy Hoàng Môn mới có, đạm nhiên phối hợp nói: “Như vậy, ta sẽ rửa mắt chờ.”
Trương Phụng Hiền coi như có trì độn hơn nữa cũng biết thanh niên nhìn qua còn trẻ hơn mình mấy tuổi kỳ thực chính là ma giáo Ám tôn nổi danh trên giang hồ. Hắn không khỏi nghĩ lại thấy sợ mà thở ra một hơi. May mà vừa rồi cùng người kia đối đáp cũng coi như là khéo léo, nếu không e rằng hắn không có rơi đầu, thì cũng là bị lột một tầng da. Nghĩ tới đây, hắn cung kính nói: “Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Viên tiên sinh.”
***************************
[1] thủ kỳ tinh hoa, khứ kỳ tao phách: thứ tinh hoa giữ lại, thứ cặn bã bỏ đi, khả năng là tương tự câu “gạn đục khơi trong”
[2] cửu khúc thập bát loan: vòng vèo uốn lượn