Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 23: Hồ lộng vô địch (ngũ)




Mặc dù Lăng Vân đạo trưởng trúng độc, thế nhưng thọ đản vẫn được làm vô cùng náo nhiệt. Trên thực tế, để thể hiện sức sống ngoan cường của Lăng Vân đạo trưởng, phái Vũ Đương nỗ lực khiến thọ đản năm nay còn long trọng hơn cả năm trước.

Kỷ Vô Địch vốn dự định để mọi người ngồi gần đủ hết rồi mới vào, thế nhưng bị Thượng Thước một ngụm phủ quyết. “Huy Hoàng Môn và Vũ Đương xưa nay thân mật khăng khít, nếu đến quá muộn, sẽ bị người nói này nói nọ.”

Kỷ Vô Địch bất vi sở động nói: “Phái Vũ Đương toàn là dung mạo cằn cỗi, ta thấy không thân mật khăng khít cũng được, chia ly đi.”

Thượng Thước cầu cứu nhìn về phía Viên Ngạo Sách.

Viên Ngạo Sách thi thi nhiên nói: “Hôm nay nhiều người đến chúc mừng, đủ danh môn công tử, nếu như đi sớm, có thể ngồi ở nội đường nhìn bọn hắn nối đuôi nhau vào.”

Thượng Thước thấy Kỷ Vô Địch rõ ràng đã ý động rồi, vội sấn nhiệt đả thiết [1] nói: “Nghe nói Giang Nam đệ nhất công tử Hoa Hoài Tú cũng đến.”

“Hoa Hoài Tú?” Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên. Trước lúc Viên Ngạo Sách xuất hiện, Hoa Hoài Tú là mục tiêu lớn nhất của đời y.

Viên Ngạo Sách nhíu mày nói: “Giang Nam đệ nhất công tử? Hắn là người của Hoa gia?”

Thượng Thước gật đầu nói: “Chính là Hoa gia tam thiếu gia.”

Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Một nhà toàn gối thêu hoa.” Hắn quay đầu, phát hiện Kỷ Vô Địch đang mở to hai mắt nhìn mình, “Ngươi nhìn cái gì?”

“A Sách biết người của Hoa gia?”

Viên Ngạo Sách nói: “Gặp qua Hoa Khứ Vu.”

Kỷ Vô Địch hưng phấn nói: “Hắn đẹp không?”

“Không nhớ rõ. Chỉ nhớ võ công hắn kém đến mức chỉ đáng đem đi uy cẩu.”

“. . . . . .” Kỷ Vô Địch thương tâm nói, “A Sách rất ghét người võ công kém sao?”

Viên Ngạo Sách nhìn y đem đầu cúi thấp đến mức sắp dán trên mặt bàn, mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta ghét kẻ võ công rất kém, lại thích tự biên tự diễn, cho mình là kẻ thiên hạ vô địch.”

Kỷ Vô Địch ngẩng đầu, làm rõ nói: “A Sách, ta chưa từng cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Chỉ là cha ta gọi ta Kỷ Vô Địch thôi.”

“Ta biết.” Viên Ngạo Sách dừng một chút, “Bất quá nói ngươi là thiên hạ vô địch cũng không quá.”

Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút, lập tức hài lòng cười nói: “Không sai, có A Sách ở đây, ta quả thực có thể là thiên hạ vô địch rồi.”

“Đều không phải nói ta,” Viên Ngạo Sách nói, “Ta là chỉ tiếng đàn ngươi thiên hạ vô địch.”

Đôi khi một lời nói vô tâm cũng có thể gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, giống như hiện tại.

Kỷ Vô Địch hăng hái bảo Thượng Thước đi tìm Phiền Tế Cảnh mượn cổ tranh, chuẩn bị ở trong thọ đản thi thố tài năng.

Thượng Thước đành phải hướng Viên Ngạo Sách cầu cứu lần thứ hai. Họa vốn là do hắn gây ra, tự hắn đến thu thập tàn cục cũng là rất bình thường.

Viên Ngạo Sách nhưng thật ra rất muốn nhìn thử một chút biểu tình của bạch đạo nhân sĩ khi nghe được một đoạn diệu âm của Huy Hoàng Môn môn chủ.

Thượng Thước thấy Viên Ngạo Sách không phản ứng, không khỏi ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu môn chủ mất mặt trong thọ đản, có thể khiến cho danh dự của Huy Hoàng Môn trượt dốc không phanh.”

Huy Hoàng Môn của Kỷ Huy Hoàng nếu như trượt dốc không phanh, hắn đốt pháo ăn mừng.

“Còn nhớ lúc đó trong ước pháp tam chương có một cái, không thể dùng thủ đoạn trực tiếp hoặc gián tiếp làm tổn hại đến lợi ích của Huy Hoàng Môn.” Thượng Thước kéo âm cuối rất dài, ngụ ý không nói tự hiểu.

Hanh. Kỷ Vô Địch xấu mặt trong thọ đản liên quan gì tới hắn?

Viên Ngạo Sách bĩu môi. Hắn bất quá chỉ nói một câu tiếng đàn của y rất vô địch, có thể tứ hải sinh sát mà thôi, Kỷ Vô Địch không nên xuyên tạc, lại có thể trách hắn sao.

Mặc dù nghĩ thế, hắn vẫn là không cam tâm tình nguyện nói: “Ngươi muốn đánh đàn ở thọ đản, không phải là cố ý gây náo động, khiến cho Hoa Hoài Tú chú ý chứ?”

“Ai?” Mắt Kỷ Vô Địch chớp chớp nhìn hắn, “A Sách, ngươi lại ăn giấm nữa sao?”

Viên Ngạo Sách nheo mắt, “Ai nói ta ăn giấm?”

Kỷ Vô Địch nhép nhép miệng, trên mặt viết: rõ ràng là thế.

“Còn có, ngươi nói ‘lại’ là có ý gì?” Mắt Viên Ngạo Sách hơi nheo lại.

Thượng Thước sợ bọn họ tiếp tục dây dưa mãi, trễ giờ đến thọ yến, vội vàng giải vây nói: “Ý chính là ăn bánh chẻo* lại chấm với giấm.”

Kỷ Vô Địch 囧囧 nhìn hắn, “A Thượng, hôm qua chúng ta không ăn bánh chẻo.”

Chung Vũ nói: “Hôm nay cũng không.”

Thượng Thước hung hăng liếc mắt trách cứ hắn. Lúc nãy ngồi kia xem náo nhiệt không chịu tới giúp còn chưa tính, giờ cư nhiên còn dám chạy tới cản đường. “Môn chủ, canh giờ không còn sớm nữa.”

“Nói thật, ” Kỷ Vô Địch vừa đứng dậy vừa thở dài nói, “Ta phát hiện từ nhỏ đến lớn, giờ giấc ở trên miệng các ngươi, cho tới bây giờ vẫn không có từ sớm quá.”

Thượng Thước dùng quạt gõ vào lòng bàn tay nói: “Từng có một lần.”

“Lúc nào?”

Thượng Thước nói: “Chính là lúc môn chủ thay lão môn chủ túc trực bên linh cữu, môn chủ nửa đêm trốn về phòng mình ngủ, sáng sớm lại len lén trở về thì Tả hộ pháp có nói qua.”

Viên Ngạo Sách hiếu kỳ nói: “Nói cái gì?”

“Môn chủ, ngươi hôm nay dậy thật sớm.”

Kỷ Vô Địch mặt không hề thẹn nói: “Cái đó không tính, hắn không nói đến canh giờ.”

Thượng Thước nói: “Còn có nửa câu sau —— ta còn tưởng vào giờ này, ngươi đang ở Di Hồng viện mua rượu chứ.”

Kỷ Vô Địch một lát thì lộ diện trong thọ đản của Lăng Vân đạo trưởng, thực tế đây cũng là lần đầu tiên y lộ diện trong các cuộc gặp gỡ của giang hồ đồng đạo. Vì thế không thiếu người mộ danh (hâm mộ tên tuổi) tìm đến hàn huyên.

Thượng Thước là người trong nhà biết chuyện nhà mình, cái miệng của Kỷ Vô Địch tuyệt đối là không nên mở miệng thì không mở miệng, không muốn mở miệng, chỉ có thể dùng nó để ăn.

Kỷ Vô Địch vốn đối với những người hình dáng kì kì quái quái này cũng không có gì hứng thú, vui vẻ khoan thai ngồi vào chủ trác (bàn chủ) dưới sự hộ vệ của Thượng Thước và Chung Vũ.

Chủ trác không lớn, tổng cộng chỉ có mười vị trí. Mấy năm rồi đều là Thượng Thước hoặc Tả Tư Văn thay y tới, cho nên nếu so sánh với các chưởng môn khác, chỉ có thể kính nể mà ngồi vị trí thấp nhất. Nhưng hôm nay là tự y tới, vị thứ đương nhiên phải nâng lên.

Có điều danh tiếng y tuy lớn, bối cảnh tuy dày, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ. Người đang ngồi không ít đều là trưởng bối của y, bởi vậy Lăng Vân đạo trưởng luôn đắn đo mãi, đành xếp cho y ngồi ghế trên với người thay mặt Thanh Thành chưởng môn tới là Trình Trừng Thành và Đoan Mộc Hồi Xuân của Tê Hà sơn trang.

Viên Ngạo Sách và đám người Thượng Thước chỉ có thể ngồi vào bàn khác.

Bất quá trước khi khai tiệc, Thượng Thước vẫn rất tẫn trách thủ hộ bên người Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch vừa ngồi xuống, đã lắc đầu nói: “Vị trí này không tốt.”

Lăng Vân đạo trưởng đang ở bên ngoài đón khách, giờ ở đây bắt chuyện với khách nhân chính là Hiểu Phong đạo trưởng. Hảo cảm của Hiểu Phong đạo trưởng lúc trước đối với Kỷ Vô Địch từ lúc bị y cự tuyệt và sợ chết xong mà mất sạch, nghe vậy cười lạnh nói: “Có gì không tốt? Chẳng lẽ Kỷ môn chủ sợ ngồi gần cửa gió lớn quá, sẽ đem ngươi thổi chết sao?”

Kỷ Vô Địch nháy mắt rất vô tội nói: “Đạo trưởng hà tất nói ra lời ấy?”

Hiểu Phong đạo trưởng ngẩn người, mới giật mình nhận ra chuyện Lam Diễm Minh chính là cơ mật, người biết rất ít. Mà cuộc đối thoại của hắn và Kỷ Vô Địch lại càng ít người biết. Những lời này của hắn người ngoài nghe thấy, sẽ rất là cay nghiệt thất lễ. Thế nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của Kỷ Vô Địch, hắn lại không nghĩ ra được lời nào, đành phải hàm hồ nói: “Ta là sợ Kỷ môn chủ tuổi còn nhỏ, không chịu được gió thổi.”

Từ Ân phương trượng của Thiếu Lâm cười nói: “Kỷ thí chủ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng một thân công phu đều là chân truyền của Kỷ lão môn chủ. Nhớ chuyện năm đó, hắn đơn thương độc mã, tiến vào Phi Vân Thập Bát trại, cho đến giờ vẫn được lưu truyền rộng rãi.”

. . . . . .

Y đơn thương độc mã, xông vào Phi Vân Thập Bát trại?

Ai nói y biết Phi Vân Thập Bát trại là thứ gì thế? Nằm ở đâu?

Còn có, y rốt cuộc đã cầm cây thương không may nào, cưỡi con ngựa xui xẻo nào vậy?

Kỷ Vô Địch cắn chiếc đũa, không hiểu nhìn về phía Thượng Thước.

Thượng Thước vội ho một tiếng, cúi đầu, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Hữu hộ pháp.”

. . . . . .

A Hữu hẳn là cao hơn y nửa cái đầu nha. Huống chi là năm đó.

Kỷ Vô Địch 囧囧 nghĩ.

Chưởng môn phái Tuyết Sơn Phương Thu Thủy nói: “Chỉ là năm đó nghe nói Kỷ môn chủ là một thiếu niên anh vũ tuấn đĩnh, không nghĩ tới lại có thể như vậy. . . . . . hào hoa phong nhã.”

Kỷ Vô Địch mỉm cười nói: “Xông vào Phi Vân Trại xong, ta cũng hiểu được mình quá mức anh vũ, sở dĩ đọc thêm ít thư.”

Phương Thu Thủy vội vàng nói: “Ta không có ý hạ thấp Kỷ môn chủ, chỉ là nghĩ Kỷ môn chủ. . . . . . thâm tàng bất lộ mà thôi.”

Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Không sai, cha ta lúc còn sống cũng nói ta không có cái gì là cao thủ phong phạm.”

. . . . . .

Phương Thu Thủy rốt cục minh bạch cái gì gọi là càng nói càng sai.

May mà lúc này ngoài cửa vang lên một trận ồn ào, mọi người vươn cổ nhìn theo, ra là Lăng Vân đạo trưởng cùng một vị tuyệt thế công tử bạch y nhẹ nhàng đi vào.

Mọi người chỉ cảm thấy hô hấp trầm xuống, lập tức nhẹ nhàng lại, sợ mình quá thô lỗ, mạo phạm đến người trước mắt.

Bạch y công tử đó đảo mắt qua đại đường, sau đó ở trên người Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách đặc biệt dừng một chút, sau đó mới điềm nhiên như không đi ngang qua.

Kỷ Vô Địch ngây ngốc nói: “Thật là đẹp.”

Trình Trừng Thành đẹp, là thoải mái. Đoan Mộc Hồi Xuân đẹp, là ưu nhã. Viên Ngạo Sách đẹp, là cao ngạo. Dung mạo bọn họ tuy rằng là hạng nhất, nhưng hấp dẫn người khác nhiều hơn chính là khí chất. Chỉ mình Hoa Hoài Tú, riêng dung nhan hắn, đã đủ để người khác đem mọi thứ ném qua một bên.

Phương Thu Thủy cũng khâm phục nói: “Không hổ là Giang Nam đệ nhất, Hoa gia tam thiếu gia.”

Danh tiếng của Hoa gia tuy rằng vang dội trên giang hồ, nhưng hơn phân nửa là vì dung nhan xuất chúng của người trong gia tộc bọn họ cùng với các thế hệ truyền nhân. Luận võ công cùng địa vị giang hồ, so ra vẫn kém xa rất nhiều người. Sở dĩ Hoa Hoài Tú tuy được Lăng Vân đạo trưởng tự mình đón vào, nhưng vẫn không an bài ở chủ trác.

Hoa Hoài Tú ngồi xuống xong, đại đường mới nãy còn xôn xao từng trận lập tức biến thành tất tất tác tác của những tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Không lâu sau, Đoan Mộc Hồi Xuân, Trình Trừng Thành và Phiền Tế Cảnh cũng tới.

Đoan Mộc Hồi Xuân và Trình Trừng Thành đều có thể ngồi ở chủ trác, Phiền Tế Cảnh được an bài cùng một bàn với Viên Ngạo Sách.

Lúc này khách nhân đã tới được thất thất bát bát (gần đủ).

Thượng Thước thấy người đứng càng lúc càng ít, đang định trở về, lại bị Kỷ Vô Địch nắm tay áo nói: “A Thượng, ngươi có phát hiện không, Hoa Hoài Tú một mực nhìn A Sách?”

Thượng Thước sửng sốt một chút. Lúc nãy hắn chỉ lo Kỷ Vô Địch có lộ tẩy hay không, lại quên mất Viên Ngạo Sách mới là tai họa ngầm trong chuyến đi này của bọn họ. Tuy nói Lăng Vân đạo trưởng đã biết được thân phận của Viên Ngạo Sách, hắn không tỏ thái độ nhưng không có nghĩa toàn bộ võ lâm đều thế. Năm đó lúc Viên Ngạo Sách hoành hành giang hồ, kẻ dưới tay hắn nếm vị đắng rất nhiều. Hơn nữa nghe ngữ khí hắn khi nhắc tới Hoa gia, chỉ sợ cũng có quan hệ.

Hắn bất động thanh sắc hướng Hoa Hoài Tú nhìn lại, lập tức nhíu mày nói: “Người kia nhìn không phải là. . . . . . Hắn.”

Kỷ Vô Địch nói: “A?” Bàn đó còn có người đẹp hơn A Sách nhà y sao?

“Hắn nhìn chính là. . . . . .” Thượng Thước qua qua lại lại xác nhận mấy lần, mới nói, “Phiền Tế Cảnh.”

*********************

Hoa Hoài Tú đến, số lần anh Sách dỗi càng lúc càng nhiều nha.

Lam Diễm Minh đưa thiếp tới, Kỷ Vô Địch không muốn cũng phải xuất trận thôi!!

*********************

[1] sấn nhiệt đả thiết: rèn sắt khi còn nóng, nhanh tay

* vốn là giáo tử hay sủi cảo nhưng mà cái từ bánh chẻo nghe hay hay nên để thế ^_^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.