Hư Lộ

Chương 99: Kỳ mưu




- Ôi trời ạ, tại sao đi đâu ta cũng gặp cô nàng chanh chua này vậy chứ?

Nguyên Hạo chán nản lắc đầu. Hắn cứ tưởng lão thiên chiếu cố, để cho mình có được vật phẩm với giá thấp nhất. Không ngờ tính toán bao nhiêu thì giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, thật là khiến người ta tức đến ói máu mà.

- Á, ta nhận ra giọng nói của ngươi. Ngươi chính là tên tiểu tử ta gặp lần đầu ở Hỏa Các đúng không? Lần này thì bản cô nương sẽ không nhân nhượng nữa đâu nhé.

- Sư phụ...

Ánh mắt bi thương vô hạn, Nguyên Hạo đắm đuối nhìn sao hai vị sư tôn cao quý của mình để cầu cứu. Trúc lão không tiện lên tiếng nên đành phũ phàng quay mặt đi, còn Vương lão suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ngươi cứ thoải mái đấu giá đi, ta và lão Trúc sẽ ủng hộ tài lực cho.

Có lời bảo hộ mạnh mẽ như vậy, Nguyên Hạo chỉ mỉm cười thật tươi rồi nhìn sang phía căn phòng phát ra tiếng nói của cô nàng Vũ Đào kia. Sau đó, hắn quay sang hỏi Vương lão:

- Nếu con nhớ không lầm cô nàng này là con gái của đại trưởng lão Vạn Dược Cốc. Xem ra lão ta rất cưng chiều đứa nhi tử này, hắc hắc. Đã vậy thì con sẽ cho cha con bọn họ một bài học nhớ đời.

- Được, nhưng đừng làm quá lố, bè phái của đại trưởng lão hiện tại đang bao trùm cả Vạn Dược Cốc này. Nếu như ngươi làm cho lão ta chú ý thì sẽ phiền phức lắm đấy.

Vương lão dặn dò ngắn gọn rồi không nói gì nữa, lão đưa mắt nhìn Trúc lão rồi như đang có trao đổi riêng với nhau gì đó. Nguyên Hạo đã sớm biết hai vị sư phụ của mình đứng về phe của thiếu chủ Vạn Dược Cốc. Tuy bề ngoại họ không thể hiện ra mặt nhưng vẫn âm thầm hỗ trợ và đối kháng với thế lực của vị đại trưởng lão kia.

- Haha, là ta thì sao hả cô nàng đanh đá kia. Nói về bá đạo ta không bằng cô, nhưng về tài phú thì xin lỗi nha, cô muốn xách giày cho ta cũng không có cửa đâu. Hắc hắc, ta ra giá hai trăm vạn linh thạch.

Với giọng điệu ngạo nghễ, Nguyên Hạo tỏ ra mình tài đại khí thô, không thiếu linh thạch để thể hiện bản thân. Ngồi trong căn phòng hoa lệ, Vũ Đào tức giận đến đỏ cả mặt, không nhịn được bèn phản đòn ngay:

- Chưa từng có ai dám nói với bổn cô nương như vậy. Ngươi giỏi lắm, ta sẽ đấu với ngươi đến cùng. Ba trăm vạnnnnn...

- Trời, tăng đến một trăm vạn giống ta sao? Ta sợ quá! Vừa rồi là khởi động thôi, giờ ráng mà đu theo nhé cô nhóc hắc hắc. Ta ra giá một ngàn vạn.

Toàn bộ hội trường đều hít vào một hơi lạnh, một ngàn vạn cho một tấm đồng nát? Đây là khái niệm gì cơ chứ? Mọi người tỏ ra choáng ngộp trước độ "chịu chơi" của vị thiếu niên báo giá ở phòng khách quý lầu ba này. Ngay cả La Sương hay tam đại thế lực cũng hứng thú muốn biết vị công tử này là người như thế nào mà lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền như thế.

- Ngươi...

Vũ Đào giọng nói run rẩy, sắc mặt tái nhợt căm phẫn tột độ. Tuy là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc nhưng cô ta cũng chưa từng dùng đến số lượng tài phú lớn như vậy. Vừa rồi cô dám báo giá ba trăm vạn chỉ là một chút bốc đồng, nhưng khi giá trị tăng đến con số khổng lồ một ngàn vạn thì cô không thể tự chủ mà báo giá được nữa rồi.

- Ngươi cái gì mà ngươi? Lúc nãy càn rỡ lắm mà sao giờ cô nhóc giống như con mèo con run rẩy thế kia? Không có linh thạch thì đừng đua tranh với ta, ngoan ngoãn thì ngồi im mà nhìn ca ca đấu giá đi nhé haha.

Giở giọng điệu đầy khinh bỉ ra, Nguyên Hạo đang cố gắng kích động đối phương. Đây chính là giây phút quan trọng nhất trong tính toán của hắn, nếu đối phương rút lui thì mọi chuyện sẽ đổ bể hết.

- Ta mà sợ ngươi sao, tên khốn. Bổn tiểu thư ra giá hai ngàn vạn, ngươi ngon thì tiếp tục nữa đi.

- Đào nhi, tại sao con lại phí phạm linh thạch vào một miếng đồng nát như vậy? Tên kia căn bản là một kẻ điên, không cần phải hơn thua với hắn.

Đến giờ phút này, vị đại trưởng lão quyền uy vô thượng của Vạn Dược Cốc, tên là Vũ Chiến, mới nhàn nhạt lên tiếng. Lão tuy giàu có vô cùng nhưng cũng không chịu nổi con gái mình phung phí như thế. Bây giờ mới hai ngàn vạn, nếu không ngăn chặn lại thì một lát nữa sẽ tăng lên con số khủng bố nào nữa đây.

- Thưa phụ thân, con xin lỗi, hài nhi không thể tự chủ bản thân được. Tên khốn kiếp kia liên tục kích bác làm cho con vô cùng tức giận. Nếu như không đánh bại với hắn thì làm sao con dám nhìn mặt mọi người trong cốc nữa, danh dự của con cũng là đại diện cho người mà.

Vũ Đào tỏ ra một khuôn mặt tội nghiệp, ủy khuất vạn phần khiến cho vị đại trưởng lão phụ thân thở dài nhìn cô với ánh mắt nhu hòa. Trong Vạn Dược Cốc này, không ai không biết Vũ Chiến lão nổi tiếng bao che và hết mực yêu thương con gái của mình. Chính vì sự cưng chiều, dung túng này mà tính cách của nhi tử của lão càng ngày càng quá đáng và ngang ngược vô lí.

- Được rồi, Đào nhi ngoan. Cứ để cha giải quyết tên tiểu tử này cho con hả giận.

Xoa đầu đứa con gái cưng, ánh mắt lão âm trầm rồi cất giọng đầy uy mãnh vang cả hội trường.

- Hừ, tiểu tử ngươi thật không biết trời cao đất dày. Ta không biết ngươi có đủ linh thạch để trả cho cái giá mà ngươi đưa ra hay không? Hay chỉ là thuận miệng hô lên cho vui mà thôi. Nếu thật là thế, ta, Vũ Chiến, với cương vị là đại trưởng lão của Vạn Dược Cốc này, nhất định sẽ trừng phạt ngươi thật thích đáng.

Trước việc đối phương ra mặt thay cho con gái mình, Nguyên Hạo dường như đã tính trước nên tỏ ra vô cùng bình thản ứng phó. Hắn thần sắc không đổi, với một nụ cười tự tin trên môi, điềm đạm đáp lại:

- Ta có đủ linh thạch hay không không phải lão có quyền kiểm tra, mà là La Sương tiên tử đây ý kiến mới phải. Nếu nói ta không đủ linh thạch, vậy lão thì sao? Đây là đấu giá hội, không phải so về thực lực, lão lấy cái chức đại trưởng lão ra làm gì? Hù dọa con nít sao? Ta nhổ vào, ở đây ai có nhiều linh thạch chính là kẻ có tiếng nói. Nếu lão muốn đè bẹp ra, vậy thì bỏ linh thạch ra so đấu nào. Hắc hắc, nếu lão thiếu thốn quá thì lão tử đây cũng vui lòng cho lão vài thỏi để xài.

- Hỗn láo...

Trước thái độ không sợ trời, không sợ đất của tên tiểu tử kia, Vũ Chiến không giữ được phong thái của bậc trưởng bối nữa mà bùng lên uy áp vô cùng khủng khiếp của Nguyên Anh cường giả. Khí thế này khiến cho nhiều người dưới hội trường không chịu nổi phải thổ huyết ra, tràng cảnh trở nên hỗn loạn. Ngay lúc này, một luồng uy áp khác xuất hiện ngăn chặn lại, mới bình ổn được cục diện.

- Nơi này là đấu giá hội do Hoàng Long thương hội của chúng tôi. Nếu bất kỳ hành động nào cố ý hay vô tình gây ảnh hưởng đến quá trình đại hội diễn ra, thì đừng trách La Sương tôi không nghĩ tình mà cưỡng ép mời người đó rời khỏi hội trường này.

Thì ra người vừa ra tay chính là mỹ nữ dẫn chương trình của buổi đấu giá, vòng linh lực bàng bạc màu trắng bao quanh khiến cho cô ta càng thêm phần khí chất. Đứng trong phòng khách quý, vốn không hề bị ảnh hưởng do uy áp của Vũ Chiến tỏa ra, Nguyên Hạo ánh mắt tỏa sáng nhìn vị La Sương tiên tử kia trầm trồ khen ngợi:

- Tuyệt, vừa xinh đẹp, lại có thực lực cao như vậy. Quả là thế nhân ưu việt tài nữ rồi hắc hắc.

- Giờ này mà tiểu tử ngươi còn tâm trạng để ngắm gái nữa sao? Ngươi đã chọc đến tên Vũ Chiến đó, bọn ta giờ không biết làm sao để xử lí tình thế này đây nè. Ngươi thật sự nghĩ hai vị sư phụ của ngươi có thể một tay che trời, chống lại biết bao cường giả ở Vạn Dược Cốc này hay sao?

Ánh mắt như muốn giết người, hai vị Trúc lão và Vương lão nhìn tên đệ tử của mình giống như một cục nợ vậy. Tên tiểu quỷ này tự cho là thông minh, bây giờ gây ra đại họa ngập đầu rồi.

- Haha, có gì phải lo sợ chứ. Trước sau gì cũng trở mặt thôi, hai vị sư phụ là trưởng lão, hắn cũng là trưởng lão. Vậy tại sao chúng ta phải e sợ hắn cơ chứ? Nếu hắn có thực lực để lật đổ thiếu chủ Vạn Dược Cốc thì hắn đã làm từ lâu rồi, hắn đâu cần phải giữ những kẻ gây bất lợi cho mình ở lại làm gì cơ chứ.

Nghe tên đệ tử phản bác lại cũng có chút hợp lý, Vương lão trở nên dịu lại nhưng vẫn lo lắng hỏi:

- Đúng là trước sau cũng phải giải quyết việc này, nhưng hiện tại thế lực của tên đại trưởng lão này người đông thế mạnh, chúng ta không thể đối đầu trực diện được.

- Đúng thế, nếu một mình chúng ta thì quá sức yếu thế cô, thế nên con sẽ quấy cho vũng nước này càng lúc càng thêm đục hơn. Hắc hắc, Vạn Dược Cốc đã là một khối hỗn loạn thì tại sao ta không làm cho nó rối thêm nữa. Đập nát rồi dựng lại chứ đừng để nó thoi thóp trong bùn đen không lối thoát.

Ánh mắt kiên định, Nguyên Hạo thay dổi hoàn toàn thái độ đùa cợt trước đó của hắn thành một hình ảnh nam nhi hào hùng, thiết huyết. Biết được mỗi lần tên đồ đệ trở nên như vậy nghĩa là hắn đang nghiêm túc với vấn đề, Trúc lão liền vung tay tạo ra màn chắn âm cực mạnh rồi mới lên tiếng hỏi:

- Mọi chuyện cũng đã như thế rồi. Ta nghĩ con đã tính toán sẵn để lôi hai cái bộ xương già này vào cuộc. Vậy bây giờ kế hoạch của con là sao? Bọn ta cần phối hợp thế nào đây?

- Hắc hắc, chỉ có người là hiểu con mà thôi. Bước tiếp theo chúng ta sẽ làm như sau...

Sau khi bàn bạc nhanh chóng với hai vị sư phụ, Nguyên Hạo rót một ly trà cười tủm tỉm nhìn họ. Vương lão thần thái phức tạp, nhìn qua Trúc lão rồi lại thở dài nói:

- Kế hoạch này quá hoang đường rồi, nếu không xử lí tốt mọi việc thì kết quả chính là Vạn Dược Cốc sẽ bị diệt vong thật sự. Ta...ta thật sự không gánh vác nỗi

- Thế bây giờ nếu như không làm gì cả thì liệu có cứu được con tàu đắm này không? Đây là một thế cờ bao vây thì chỉ có kỳ mưu mới có thể đột phá được, muốn thắng địch trước tiên phải thay đổi cục diện chiến trường. Haha, binh pháp hắc ám của cờ vây, chào mừng hai vị sư phụ bước đầu tiến vào tư duy của Nguyên Hạo này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.