Hư Lộ

Chương 2: Vong - Khởi đầu 2




"Nguyên hỗn đản... Mày có trả tiền cơm tao không, ba tháng rồi đấy"

"Nguyên đại gia, tiền nhà tháng này anh còn không đóng thì anh vui lòng dọn giúp tôi nhé"

"A lô, sao huynh không mở điện thoại thế, thằng Cửu đản mới hốt được 1 kèo ngon, tính rủ anh em đi nhậu ở Hồng Hoang Đỏ chiều nay đấy"

Một loạt bom tin nhắn ồ ạt tràn vào chiếc dế nokia của Nguyên Hạo. Có lẽ chỉ có những ca sĩ, diễn viên minh tinh hạng nhất mới bị "ái mộ" như vậy. Mặt trời đã lên cao đến nóc nhà, thế mà hắn vẫn còn ngái ngủ chân này đá chân kia lủi vào toalet chung của cả tòa nhà rửa mặt. Năm phút sau, gã lại lăn đùng ra chiếc chiếu uể oải như mới lao động cực nhọc cả ngày xong. Gãi gãi cái đầu tóc dài thườn thượt cả mấy tháng chưa hớt, hắn bắt đầu ngồi kiểm tra xóa tin nhắn khủng bố như mọi ngày thì bỗng hai mắt tỏa sáng như đèn pha hải đăng.

"Haiz... cuối cùng trong đống tin nhắn sợ đáng vô tình lạnh lẽo của cái xã hội đen tối này cũng còn có một chút tình người."

Đọc đi đọc lại tin nhắn cả chục lần cho chắc chắn, Nguyên Hạo lại sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình rồi mỉm cười. Như được tiếp thêm thuốc kích thích, gã vươn vai mạnh mẽ đứng dậy đi xuống lầu.

"Hảo, không hổ là đàn em của Nguyên Hạo ta hắc hắc. Chị Mẫn Mẫn, cho em mượn bộ đồ đi tiệc nhé, tiền nhà tháng sau em sẽ gom đủ lãi lẫn vốn cho chị"

Vừa cạo râu vừa ngắm nghía mình trước gương, hắn cứ suýt xoa body ốm tong teo và chiều cao người mẫu 1m81 của mình. Đi với đàn em thì phải diện cho ra hồn chứ. Nói thật chứ, ca mà bước ra thì các em gái xinh tươi vây quanh chắc mệt lắm. Thôi, để tìm cái kính đeo cải trang thôi. Vơ vội cái áo đang phơi chưa khô ngay trước cửa lớn, Nguyên Hạo vừa mặc vừa chạy vội ra khỏi nhà để tránh mưa bom bão đạn từ bà chủ.

"Cái áo rách này mà chị cũng tính toán với thằng em này à, chị thấy em mặc nó là đang tôn vinh nó đấy chứ"

-----

19g37" Đường Tô Xuyên tỉnh Hà Giang.

"Này cậu trai trẻ, cậu thật là đi xin việc không đấy, khu Hương Đồng Nội này toàn là những quán Đen thôi, Cậu ăn mặc lịch sự vậy..."

"Haiz... không giấu gì bác, thật ra cháu sinh viên loại siêu suất sắc, là nhân tài trong vạn người có một. Chỉ là ba mẹ cháu bệnh nặng, cháu đành bỏ trường lớp để gánh cả gia đình đó. Hix, cháu đến đây là do 1 ông chú họ, ông nói có mấy giám đốc lãnh tụ quốc gia ghé qua ăn uống, muốn đề cử cháu..."

"...."

Lão tài xế thầm nghĩ mình thế nào lại cho đệ nhất da mặt dày thiên tài đi nhờ xe vậy chứ.

21g10" Hồng Hoang Đỏ Đường Tiểu La

"Phù..."

"Thuốc lá ngoại này hút thơm thật mày"

"Hắc hắc... hàng này Anh Nam báo cho đấy, mỗi lần anh đến để xử lí là bo cho anh em trong quán hết"

"Ừ, đại ca Nam thật tốt... sặc... tao có nhìn lầm không, thằng mặc đồ vét rẻ tiền, mang kính râm, dép lào mười xu một đôi kia có phải người Đại ca Nam đợi không?

Hai nhân viên giữ cửa Hồng Hoang Đỏ đều nhìn về hướng xa xa thấy một bóng liêu xiêu đi đến thì trố mắt ra. Có lẽ cái xì tai mà tên này trưng diện phải vượt qua cả những kiểu model phá cách nhất mà bọn chúng vẫn hay xem qua các chương trình fashion trên tivi.

"Hello hai người anh em, cho hỏi phòng Cửu đản đặt là phòng nào vậy, tôi công việc bề bộn quá nên quên mất"

Nguyên Hạo phô ra một kiểu dáng thật ngầu chào hỏi, gã thầm nghĩ mình thật là quá ra dáng rồi. Bốn mắt liếc nhau một cái, hai tên giữ cửa vẻ mặt quái khí nhìn Hạo Nguyên rồi cười mỉm quỷ dị nói:

"Anh là Nguyên Hạo đúng không, mời anh theo chúng tôi. Có vị khách đang đợi anh tại phòng Vip đấy."

Vip luôn sao! Nguyên Hạo trong lòng lâng lâng nở hoa nghĩ thầm: "Trời xanh có mắt a... ta rốt cuộc cũng được mọi người thưởng thức đúng vị trí rồi"

2g55" sáng núi Xa Mã

"Nam đại ca, anh tha cho em đi... anh anh tuấn tài ba, hô phong hoán vũ... Một tay phất lên thì cả ngàn thằng như em sẵn sàng vì anh mà biển lửa núi đao không từ... sao anh lại phải lưu tâm đến em vậy, làm em thấy hổ thẹn"

Nguyên Hạo vừa gào vừa khóc, khuôn mặt bầm tím như gấu trúc, giờ ai nhìn thấy chắc không thể nhận ra anh chàng "đàn anh" hay "sinh viên vạn người có một" này nữa.

"Phụt"

Nhổ ra một bãi nước bọt lên người Nguyên Hạo, tên trung niên râu rậm được mọi người gọi là đại ca Nam khinh bỉ túm lấy tóc cậu rồi trợn mắt lên quát:

"Thằng nhóc ranh, mày thiếu hai trăm nghìn tao không nói, lần trước đến khuất nợ, chị hai tao phát hiện mất một phật ngọc trị giá năm mươi triệu, tao không ngờ thằng nhát gan như mày có bản lĩnh lớn vậy"

Ặc.. sắc mặt Nguyên Hạo bỗng trở nên mù mịt. "Móa, năm mươi triệu! Ta kháo, vậy mà thằng chó ở chợ đen nói cái này chỉ đáng giá năm mươi ngàn...Bớ lão thiên, ta không cam tâm......."

Từ bé đến lớn hắn chỉ có gạt người, không ngờ kết cuộc lại ăn một vố lớn đến vậy, haiz thật là nhân sinh tuần hoàn đó mà.

"Giờ tao đếm đến mười, nếu mày không nói ra chỗ cất tượng bạch ngọc thì năm sau ngày này...à mà không, mày rớt xuống núi này thì thú tha mất xác, mà cũng chả có ai trên đời này quan tâm mày sống chết sao đâu...thằng con hoang à"

"Gào"

Ánh mắt thê lương của Nguyên Hạo quay ngoắc lại 180 độ nhìn Nam báo, từng sợi tơ máu lồi ra nhìn như một con dã thú thật sự khiến Nam báo bỗng thấy lạnh da đầu.

"Mày có thể sỉ nhục tao thế nào cũng được nhưng không được nói đến mẹ tao nếu không tao sẽ liều mạng với mày"

"Haha... Liều mạng cơ đấy...Tao sợ quá...Mày làm gì được... con hoang thì mãi là con hoang..."

Nam báo chưa dứt lời thì Nguyên Hạo giật mạnh người khỏi tay hắn, cậu điên cuồng lao đến cắn thẳng vào lỗi tai đối thủ. Máu chảy ướt cả một bên đầu, Nam báo tru lên đau đớn:

"Thằng khốn, mày dám cắn đứt tai tao... vậy thì đi chết đi"

Nam báo rút khẩu súng lục trong người ra bắn một phát thẳng vào người Nguyên Hạo nhưng may rủi thay viên đạn lệch tim. Cậu lảo đảo rồi trượt chân ngã xuống vực núi, trước mắt phía dưới là một màu tối đen như mực.

"Mẹ... hi vọng dưới hoàng tuyền con lại có thể cùng mẹ ăn củ khoai lang vùi nữa..."

Mắt hắn nhòa đi, từ khi sinh ra đến giờ, hắn thấy cuộc đời của mình chỉ hạnh phúc thật sự những năm đầu đời khi sống với mẹ. Giờ này, khi nhân sinh sắp kết thúc, hắn chỉ ước mong được thấy lại khuôn mặt ấy một lần nữa.

"Rầm...rầm"

Bỗng nhiên mây đen kéo vũ đầy trời, gió réo từng cơn đập vào đám người. Tất cả sợ hãi vội vàng bỏ chạy đi, ai cũng nghĩ tên nhóc kia trúng đạn rớt xuống núi thì sống thế nào nữa chứ. Mười phút sau dưới đáy vực, toàn thân Nguyên Hạo đầy máu, xương hắn gãy gần hết nhưng trước mắt hắn lại mơ hồ mở ra một con đường, một con đường u oán âm u, như không có điểm cuối, như không có ngày mai.

Hư lộ mở

Thiên Địa động

Phong vân khởi

Tạo hóa chuyển

Thiên đạo thông


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.