Hư Lộ

Chương 196: Yêu lang Linh Quân




Thấm thoát đã gần một tháng trôi qua, bí cảnh Vân Liên Sơn Vụ cũng sắp đến hồi mở ra lần nữa để chào đón những đệ tử sống sót trở về. Có vài người đang ẩn mình chờ đợi giây phút thoát khỏi địa ngục, có kẻ đang tham lam vơ vét thảo dược, cũng có những đệ tử đã bỏ mình chỉ còn lại xương trắng phơi ngoài đồng. Có lẽ ngay cả cao tầng các đại tông phái cũng không nghĩ đến, lần tổ chức mở ra bí cảnh này lại là lần tổn thất thảm trọng nhất, triệt để ảnh hưởng đến đại cục chính tà sau này. Một ngọn lửa nhỏ đã được nhóm lên, chỉ cần gió thổi, nó sẽ bùng cháy, thiêu rụi nhấn chìm cả Đông đại lục bên trong biển máu của chiến tranh.

Cơn sóng dữ sắp đánh vào bờ, chúng sinh hoang mang, nhật nguyệt lưu mờ, thiên địa biến sắc. Vậy mà ở một hạp cốc tươi xanh lại bình lặng đến kỳ lạ, giống như một ốc đảo ngoài khơi xa, không liên quan gì đến những gì đang diễn ở thế giới bên ngoài. Mà nhân vật Nguyên Hạo của chúng ta càng không có thời gian để nghĩ về điều đó khi mà mỗi ngày hắn đều được vận động như cuồng nhân. "Nông trại vui vẻ" mỗi ngày đều chơi đùa với hắn đến chết đi sống lại, khóc đến không còn nước mắt.

Sáng sớm ra, hắn phải chơi trò đuổi bắt cùng heo đen Tiểu Bạch. Mặc dù rất không tình nguyện nhưng mỗi khi nhìn thấy bản mặt "đánh em đi" thiên phú dị bẩm của nó thì Nguyên Hạo lại như uống máu chó điên cuồng hô lớn rượt đuổi. Phải nói rằng tốc độ của con hắc ủn ỉn kia thật sự quá biến thái, dù cho hắn có vận dụng mọi chiêu trò từ dụ dỗ đến bẫy rập vẫn không cách nào tóm được.

Sau màn maraton chính là đến buổi tập dợt chịu đòn, dưới thế công như sấm sét mưa sa của yêu gà mái, Nguyên Hạo cũng chỉ biết kêu cha khóc mẹ mà thôi. Hắn căn bản không có khả năng kháng cự, mà càng ngăn trở, quái kê đánh lại càng hăng hơn. Hình ảnh một thiếu niên bị một con gà mái ngược đãi đúng là thiên cổ kỳ sự, chưa từng thấy bao giờ nha.

Ngoài ra, những ngày sau đó còn có một một con bò và một con chuột tham gia nữa. Lão bò già thì nhìn Nguyên Hạo như thấy tấm vải đỏ, cứ lao lên ủi hắn liên tục khiến cho mông của hắn nở hoa. Hắn cũng từng nghĩ đến việc né đi, nhưng tốc độ của con bò quá nhanh làm hắn tránh đi hướng nào thì kết cục vẫn như vậy.

Con chuột hiền lành nhất, nó chả làm gì khác ngoài việc lột đồ của Nguyên Hạo xuống, để cho hắn trần truồng một phen. Phải nói rằng khả năng chôm chỉa của con vật nhỏ này quá kinh thế, chớp mắt một cái mà quần áo trên người đã không còn mảnh nào. Cũng may ở trong hạp cốc trừ mấy con vật ra chẳng có người nào khác, nếu không cái mông trắng như tuyết của hắn sẽ được bàn dân chiêm ngưỡng a.

Mỗi ngày từ sáng đến tối hầu như không có phút giây nào Nguyên Hạo được nghỉ xả hơi cả. Có điều sau khi bị tra tấn đến mệt mỏi rã rời, hắn ngồi xuống vận khí tu luyện liền cảm thấy tốc độ hấp thu linh khí được đề thăng. Đồng thời, cứ ngày qua ngày, trong vô hình hắn lại tiến bộ dần dần một cách chậm rãi mà chắc chắn.

Ngày thứ ba mươi, đang bị quái kê rượt đánh, chợt Nguyên Hạo nghe thấy tiếng động vọng lại ở phía rất xa. Hắn ngẩn người một cái, rồi lắc đầu một cái tiếp tục chống đỡ. Dường như cái âm thanh kia không ảnh hưởng gì đến hiện thực của hắn cả. Nguyên Hạo thừa biết đó chính là các tông môn mở ra không gian để đệ tử của họ trở về. Thế nhưng, việc đó giờ không có chút liên quan gì hắn nữa cả, bởi hắn không có khả năng rời khỏi hạp cốc này lúc này.

Là một người cẩn thận, Nguyên Hạo rất kiêng kỵ con yêu thú cường đại bí ẩn kia. Dù chỉ một phần nguy hiểm hắn cũng không muốn đem mạng nhỏ của mình ra cá cược. Huống hồ, bên ngoài kia đâu chỉ có mỗi một con yêu thú kia, còn cả trăm, cả ngàn yêu thú khác tu vi khủng bố không kém. Nguyên Hạo từng suýt chết trong tay bầy Thạch Hạt Ba Đuôi, hắn sẽ không tự tin đến mức cho rằng bản thân hiện tại đã đủ sức chống lại yêu thú cấp ba.

Thời gian lại như con thoi cứ trôi dần, không có điểm dừng, không đợi ai cả. Vào một ngày ba tháng sau, Khi Nguyên Hạo đang nướng thịt một con yêu thú trông giống như con hươu mà chú heo đen ủn ỉn đem về. Đến bây giờ, quan hệ của hắn và bốn con thú kia cũng gần gủi hơn không ít. Ngoại trừ thời khóa biểu chính, bọn chúng cũng hay mang theo yêu thú hoặc hoa quả tìm được cho hắn bồi bổ. Cuộc sống này khiến cho Nguyên Hạo thấy thoải mái, vô tư không lo nghĩ, không cần phải chạy trối chết khi gặp nguy hiểm, càng không cần đấu trí vời những kẻ lòng dạ nham hiểm độc ác. Đội khi hắn chợt nghĩ, giữa nhân loại và yêu thú, ai mới là kẻ không có nhân tính, ai mới giả dối, ai mới lấy oán trả ơn.

- Đợi chút nào, món này cần phải cho thêm chút gia vị nữa mới ngon.

Hai tay thoăn thắt chế biến, trù nghệ của Nguyên Hạo có thể nói là cực cao. Từ nhỏ hắn đã phải tự nấu ăn, làm mọi việc một mình nên bản lĩnh không tệ. Mà bản thân mấy con thú heo, bò, gà, chuột thì lại càng không biết nấu nướng là gì. Vì vậy, bây giờ có một cao thủ đầu bếp ở đây, ngày nào bọn chúng cũng được ăn ngon, nên rất lấy làm thích thú.

Con heo đen chịu không nổi, nước dãi chảy ướt cả mặt đất, trông rất đáng yêu. Nguyên Hạo cười dài cắt một cái đùi to cho nó, con vật không ngại nóng, nhận lấy cắn xé liên hồi. Bữa tối hôm nay diễn ra khá vui vẻ như mọi khi, không khí rất ấm áp.

Bất chợt, một tiếng sột soạt vang lên, tiểu lang màu trắng từ xa đang từng bước tiến lại. Bình thường, con sói nhỏ này không ăn cùng với mọi người, Nguyên Hạo không hiểu là nó chê mình nấu dở hay bản thân nó thích ăn chay nữa.

Có điều kỳ lạ là khi tiểu lang đến gần, bốn con thú kia lập tức ngưng ăn, thần thái cung kính cúi đầu, không dám cử động. Thái độ này làm Nguyên Hạo sửng sốt, hắn biết bốn con yêu thú kia lai lịch không tầm thường, nhưng không nghĩ đến tiểu lang mà hắn cho là vô hại lại có thể khiến bọn chúng phủ phục như vậy. Mặc dù có chút bất ngờ nhưng hắn không quá sợ hãi, nếu đối phương muốn ra tay thì cũng không để hắn sống đến hôm nay.

Nhiều lần Nguyên Hạo cũng muốn biết vì sao bốn con yêu thú kia lại chủ động đến hỗ trợ hắn. Rõ ràng không phải bọn chúng ăn no rửng mỡ tìm hắn để giải trí mà là hành động có chủ đích. Xem ra lần này tiểu lang xuất hiện là có việc quan trọng, Nguyên Hạo ngưng thần tập trung quan sát con sói nhỏ trước mặt.

- Ngươi là thủ lĩnh của bốn tên này sao?

Thấy tiểu lang không lên tiếng, Nguyên Hạo đánh bạo mở miệng nói chuyện trước. Bấy giờ, môi của con sói nhỏ mới mấp máy như trả lởi, và rồi một giọng nói vang lên trong đại não của hắn.

"Ngươi rất thông minh. Đúng vậy, ta chính là yêu vương của cả không gian này, ta tên là Linh Quân. Ta vẫn chưa mở ra khả năng nói được ngôn ngữ của nhân loại nên đành dùng cách thần thức tương liên để trao đổi mà thôi."

Nhìn thấy Nguyên Hạo vẫn bình tĩnh khi biết thân phận thật của mình. Tiểu lang tỏ ra tán thưởng, người này tâm tính vững chải, có lẽ thật sự đủ sức trợ giúp nó.

"Ta đã âm thầm quan sát ngươi suốt ba tháng qua. Tâm tính lẫn thiên phú của ngươi đều không tệ, trong nhân loại cũng có thể xem là thiên tài tuyệt đỉnh. Chúng ta gặp nhau cũng có thể xem là cơ duyên. Mà ngươi hiện tại hẳn cũng hiểu hoàn cảnh của mình, bây giờ ngươi muốn rời khỏi nơi này còn khó hơn lên trời."

- Chẳng lẽ không còn cách nào để ra khỏi Vân Liên Sơn Vụ?

Nguyên Hạo nhíu mày vội hỏi lại. Hắn tuy yêu thích cuộc sống bên trong hạp cốc này nhưng nếu phải ở đây cả đời thì tuyệt đối không thể.

"Cách thì không phải không có? Chỉ là..."

Tiểu lang mỉm cười giảo hoạt nhìn Nguyên Hạo, lời nói lấp lửng.

- Có gì cứ nói thẳng đi, ta bây giờ thân bất do kỷ, nếu ngươi muốn cưỡng ép ta có thể cường ngạnh được sao?

Nguyên Hạo cười khổ, giọng chua chát nói. Hắn nhìn ra được con sói nhỏ này linh trí không thua kém con người, thậm chí có phần mưu trí nữa chứ.

"Chỉ là thực lực của ngươi xa xa vẫn chưa đủ, cần phải rèn luyện thêm nữa."

Tiểu lang lắc đầu không buồn không vui đáp.

- Các ngươi đều là yêu thú cao cấp, tu vi hơn ta xa lắc. Ngay cả ngươi là yêu vương cũng không thể giải quyết thì làm sao một tên Trúc Cơ kỳ như ta có thể giúp gì cơ chứ?

"Haha, thì ra là vấn đề này. Được rồi, để ta giải thích một lượt cho ngươi hiểu rõ. Bí cảnh này được dựng lên ngoại trừ hạn chế tu vi của kẻ tiến vào, còn có rất nhiều cấm kỵ dành riêng cho yêu thú bọn ta. Cái hạp cốc mà chúng ta đang đứng kỳ thực cũng không phải là nơi sâu nhất của cái không gian này. Tận cùng của Vân Liên Sơn Vụ, theo cách mà nhân loại các ngươi đặt cho không gian này, là một cung điện bí ẩn. Bao quanh cung điện này có một cấm chế vô cùng lợi hại mà yêu thú không thể đến gần được. Chỉ có nhân loại các ngươi mới có thể tiến vào, khám phá bí mật để rời khỏi nơi này. Tất nhiên bên trong cung điện đó nguy hiểm trùng trùng, kẻ không có thực lực vào đó cũng chỉ táng thân mà thôi."

Tiểu lang Linh Quân chậm rãi giải thích, những vấn đề này không phải bí mật gì, có thể tiết lộ cho đối phương biết được.

- Vậy trước ta, có người nào từng thử sức đi vào cung điện đó chưa?

"Haha, ngươi nghĩ ai cũng may mắn nghịch thiên như mình có thể chạy đến được bên trong hạp cốc của ta hay sao? Những kẻ liều mạng nhất cũng chẳng dám tiến quá một ngàn dặm, còn lại đều bị những thần dân của ta xé xác làm bữa tối rồi."

Ánh mắt của Linh Quân tiểu lang lúc này sáng lên, tràn đầy dã tính, nó nhìn Nguyên Hạo một cái thật sâu sắc rồi tiếp tục.

"Ngươi có tin số mệnh không? Kích phát truyền tống lại chính xác rơi ngày vào hạp cốc của ta, từ lúc không gian này sinh ra ngươi là người đầu tiên làm được kỳ tích này. Vì lẽ đó, bọn ta cũng không có sự lựa chọn nào khác, ngươi là nhân tuyển duy nhất. Ta không thúc ép ngươi, cứ từ từ tu luyện, đến khi chín muồi thì có thể tiến vào cung điện thử sức. Ở nơi đây, linh thảo, kỳ hoa dị quả không thiếu, còn có tứ đại hộ pháp hằng ngày vẫn đều đặn huấn luyện đặc cách cho ngươi nữa. Hắc hắc, dù sao thì tuổi thọ của yêu thú bọn ta rất là dài, không ngại việc chờ đợi đâu"

Nghe đến tứ đại hộ pháp, ánh mắt Nguyên Hạo có chút không tin nổi nhìn về phía bốn con thú vẻ ngoài đáng yêu đứng gần đó. Gà, heo, bò, chuột từ khi nào trở nên lợi hại như vậy, dưới một yêu vương, trên vạn yêu thú khác nha. Trong tưởng tượng của hắn, yêu thú cường đại phải to lớn, bá đạo cực kỳ, hình tượng phải khủng bố giống mấy con quái thú trong phim Hollywood. Nào đâu lại trong bộ dáng của mấy con gia cầm bình thường đến mức không thể bình thường hơn thế này. Xem ra hắn cần phải cập nhật lại tư duy của mình mới được, yêu thú càng nhìn bèo bọt đến đâu càng là cao thâm mạc trắc, khung đảo thiên địa.

Chỉ trong chốc lát, nhân sinh quan của Nguyên Hạo vốn đã sai đường lại càng đi càng xa, không thể cứu vãn. Tứ đại hộ pháp, bề ngoài hiện tại chỉ là do chúng cố ý, chân chính diện mục đều uy vũ bất phàm, Mỗi con trong bộ tứ này đều có mang trong mình ít nhiều huyết thống yêu thú thượng cổ cao quý, thần thông không nhỏ. Vì vậy chúng mới được tiểu lang vang chọn làm thân cận của mình.

- Huấn luyện đặc cách cái quái gì, ta chỉ thấy ngày nào cũng bị ngược đãi, nửa sống nửa chết, chỉ còn lại nửa cái mạng đây.

Mang theo giọng điệu oán hận, Nguyên Hạo liếc mắt nhìn bốn con quái kia. Hắn thừa hiểu tiểu lang nói không sai, nhưng cách làm này cũng quá ư là bạo lực và trực tiếp đi. Lão tử là con người bằng xương bằng thịt, không phải yêu thú da dày thịt béo chúng mày không biết đau đớn là gì.

"Haha, yêu thú bọn ta là vậy, kẻ yếu tất bị đào thải. Chính ta đã căn dặn bọn chúng nhẹ tay lắm rồi, nếu như dùng thực lực chân chính của yêu thú cấp ba thì ngươi không còn đứng đây nói chuyện được đâu. Đừng xem thường khóa đặc huấn này, tứ đại hộ pháp đều có thần thông riêng, nếu như ngươi có thể học được một chút chính là có thê vốn liếng để bảo mệnh sau này"

- Thần thông?

"Ut ịt"

"Chít chít"

"Cục tác"

"Ựm bò"

Thấy Nguyên Hạo tò mò nhìn mình, bốn con yêu thú vui vẻ kêu lên, dáng vẻ thân thiết vô vàn. Nhưng đột nhiên Nguyên Hạo lại nhớ đến cái gọi là thần thông của bốn con quái kia thì sắc mặt tối sầm, gân xanh nổi lên, hét lớn một tiếng:

- Cút


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.