Hư Lộ

Chương 168: Thiếu niên đáng sợ




"Ầm ầm"

Bên trong sơn cốc tiếng nổ rền vang không dứt bởi hoàng loạt pháp thuật và pháp khí không ngừng công kích vào. Trận pháp ẩn nấp hiện tại đã không còn tác dụng, Liễu gia chỉ có thể gồng mình chống đỡ. Dưới sự chỉ huy của Liễu Hoành, đội hình trưởng lão đã chiến đấu thuần thục hơn rất nhiều, họ không còn tính tự phát mà phối hợp với nhau đã ra hình dáng một chút. Chính nhờ điều này mà họ vẫn đứng vững dù kẻ địch càng lúc xuất hiện càng đông.

- Tất cả cố gắng lên, không được đầu hàng. Nhất định chúng ta sẽ lại vượt qua kiếp nạn này.

Đứng ở tuyền đầu, Liễu Hoành vừa dùng hết uy lực của Trúc Cơ trung kỳ, vừa không ngừng động viên tinh thần trên dưới toàn tộc. Bên trên sơn cốc, đám người Thiết Âm Môn do hai tên trưởng lão Trúc Cơ hậu kỳ chỉ huy bắt đầu chuẩn bị cho một đợt tấn công mới.

- Hừm, mấy tên kia tại sao lại chậm như vậy còn chưa chạy tới. Không lẽ gặp chuyện gì giữa đường gì rồi sao?

Một tên trưởng lão râu dài đến bụng nhíu mày xoay sang tên còn lại hỏi, giọng điệu có phần bực bội.

- Ngươi lo nghĩ nhiều quá rồi, mỗi tiểu đội của chúng ta có ít nhất một Trúc Cơ trung kỳ làm đầu lĩnh. Có thể dễ dàng tiêu diệt một chi đội như vậy mà không để người nào chạy thoát, không lẽ xuất hiện địch nhân nhỉnh hơn cả ta và ngươi à? Nghe cũng không quá miễn cưỡng đi chứ. Nếu như có cao thủ vậy tọa trấn thì Liễu gia đâu có thê thảm đến mức này

Tên trưởng lão còn lại không cho là đúng lên tiếng phản bác. Ngay cả với thực lực của lão cũng không cam đoan mình có thể một hơi giết sạch mấy chi đội trong thời gian ngắn mà không để lọt lưới tên nào. Nên nhớ rằng đánh bại và giết chết không cho đối phương cơ hội chạy thoát nào là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Đúng lúc này mây đen từ xa bỗng dưng quần vũ kéo đến, sự chuyển biến thời tiết kỳ lạ này làm đám người Thiết Âm Môn chú ý đến.

- Gia gia, mây đen này trông rất quen, là của Nguyên Hạo tiểu đệ.

Bên trong sơn cốc, Liễu Huệ đứng phía sau các trưởng lão đột nhiên mừng rỡ reo lên. Lôi điện khởi, kẻ đó đã trở lại, hắn thật sự không có nói xuông. Từng ánh mắt mọi người trong Liễu gia mừng rỡ như vừa trút bỏ được gánh nặng. Trong tâm khảm của họ, chỉ cần vị thiếu niên đó ra tay, nhất định gia tộc sẽ vượt qua khó khăn. Đó không hẳn là niềm tin mù quáng mà là sự tín nhiệm được un đúc hình thành qua từng trận chiến sinh tử.

- Các vị không cần chờ nữa đâu, những chi đội kia đã bị ta giải quyết cả rồi.

Một giọng nói có phần ngạo nghễ vang lên như sấm, làm cho hai tên trưởng lão sắc mặt tối sầm lại. Hai lão già này vừa mới ba hoa với đám chấp sự và đệ tử là không thể có kẻ nào xử lý hết chi đội phe mình. Thế mà lời mới ra khỏi miệng chưa bao lâu, kẻ đó đã đứng hiên ngang trước mặt bọn họ rồi. Cái này có khác gì tạt nước lạnh vào mặt đâu chứ, vô cùng mất mặt mà.

- Hừ, tiểu tử dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, quấy nhiễu lòng người, để ta thu phục ngươi trước.

Tên trưởng lão râu dài sợ sĩ khí của bên mình đại giảm nên vội vàng ra tay. Khi thấy tên thiếu niên này xuất hiện ở đây lão cũng có chút bất an, nhưng tự thâm tâm lão cho rằng với bề ngoài trẻ măng như Nguyên Hạo thi tu vi cũng không quá cao. Để có thể diệt được nhiều người bên mình chắc chắn tên nhóc này có người giúp sức. Vì vậy lão bằng phương pháp trực tiếp nhất, như cuồng phao lao đến quyết khống chế tên thiếu niên trước rồi tính sau.

- Một lão già chán sống, lão tưởng cao tuổi hơn thì ta sẽ nương tay sao hắc hắc.

Nguyên Hạo nhìn lão ta lao đến thì không có vẻ gì biểu hiện là ngoài ý muốn cả. Ngược lại hắn còn mỉnh cười châm chọc lại đối phương nữa.

- Hừ, khẩu khí thật lớn, đúng là nghé con không biết sợ, để ta dạy ngươi chữ chết viết như thế nào.

Tên trưởng lão tựa như bị chọc giận, đôi mắt long lên, lấy ra một cái một sợi dây xích dài ném thẳng về phía Nguyên Hạo. Sợi dây xích này có màu đen như mực tàu, tỏa ra một tí khí tức quái dị. Khi đến gần Nguyên Hạo, nó phát ra những tiếng động leng keng như kim loại va chạm làm cho tinh thần của người nghe bị mất kiểm soát trong thời gian ngắn.

- Thì ra là một pháp khí dùng để vây khốn, lại có khả năng công kích linh hồn ở mức độ thấp. Đáng tiếc nếu đây là chỗ dựa của lão để khống chế được ta thì thật là quá sai lầm rồi.

Nguyên Hạo nửa cười nửa không, thoáng cái đã né tránh được sơi dây xích công kích. Tiếp theo, hắn phóng ra Thạch Huyết, lại ngưng tụ ra hai quả cầu Hắc Huyền nhỏ xíu giấu trong hai lòng bàn tay. Sau lần trước thi triển, Nguyên Hạo cũng đã có lí giải sâu sắc hơn về vũ kỹ bá đạo này. Sau khi thử nghiệm vài lần, hắn đã có tự do ngưng tụ ra Hắc Huyền với kích thước và năng lượng nhỏ hơn. Như vậy mỗi lần sử dụng chiêu này hắn không cần phải dùng hết linh lực của mình để liều mạng như lần đầu tiên nữa.

Tên trưởng lão phía đối diện đang phóng đến thấy tên thiếu niên không hề bị pháp bảo của mình quấy nhiễu, đã thế thân pháp của hắn lại cực nhanh bỏ qua được sợi xích cuốn lấy. Tình huống này thật nằm ngoài dự tính của lão, không nghĩ đến bãn lĩnh tên nhóc kia lại khá đến vậy. Có điều lão cũng không phải hạng tầm thường, nhanh chóng thay đổi chiến thuật phản ứng lại. Phóng ra một cây phất trần ngăn cản cây chủy thủ màu đỏ, lão cũng lao đến đối đầu cậu chiến với địch thủ. Cách làm này của lão có thể nói là phù hợp với một Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ đánh với người có tu vi thấp hơn. Chính là lão cảm nhận được dao động linh lực nên phán đoán tu vi của Nguyên Hạo chỉ vào khoảng Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.

- Haha, một tên nhóc không biết trời cao đất dày, vậy thì đỡ lão phu một chưởng này.

Tên trưởng lão miệng hét lớn, một tay vung chưởng. nhưng đồng thời một tay còn lại âm thầm lấy ra một ám khí. Khi lão vừa đánh đến, cũng nhanh chóng ném thanh phi tiêu trong suốt ra, một chiêu rất âm hiểm và bất ngờ. Chứng kiến cảnh này, người của Liễu gia mắng chửi khinh bỉ không ngớt, nhưng họ cũng bất lực giúp đỡ. Loại chiến đấu này không phải họ có thể tham dự vào được.

- Tên tiểu tử nhà ngươi chết đi, kinh nghiệm chiến đấu còn xa lắm mới bằng được ta haha.

- Ồ, đúng rồi, mấy cái trò đánh lén bỉ ổi này ta không thể học theo lão được. Người với súc sinh vốn không giống nhau mà hắc hắc.

Trước việc dùng ám khí của lão già Thiết Âm Môn, Nguyên Hạo vẫn cười nhạt tỏ ra xem thường, còn buông lời thóa mạ. Chính nhân quân tử sao? Hắn chưa từng nghĩ đến cái danh xưng cao thượng ấy bao giờ. Trong chiến đấu, sống sót tức là chính đạo, lịch sử nào không do người chiến thắng viết nên. Còn cách thức tiến hành thế nào la tùy mỗi người, quan minh hay ám muội đều là bản lĩnh cả. Ngoài miệng Nguyên Hạo xỉa xói lão già kia cũng là muốn kích động đối phương mà thôi.

"Véo véo"

Phi tiêu bay nhanh như lưu tinh, nhắm thẳng tim của thiếu niên đâm đến. Bên cạnh đó, tên trưởng lão tung một chưởng cực mạnh vào đầu Nguyên Hạo. Mục tiêu của lão muốn khiến cho tên nhóc kia bị phân tâm, lúng túng ứng phó không được. Thế nhưng mục đích của lão có vẻ không suôn sẽ như ý định, Nguyên Hạo thần thái bình tĩnh song chưởng đánh ra, một chiêu đối chưởng với lão già, một tay đánh thẳng vào phi tiêu.

- Đúng là thằng điên, phi tiêu của ta là pháp khí đỉnh cấp, được chế tác bằng tài liệu hiếm có. Cho dù ngươi là thổ, kim thuộc tính tu sĩ cũng đừng mong ngạnh kháng được.

"Xoẹt xoẹt"

Tên trưởng ánh mắt mừng rỡ ra mặt, không ngờ tên nhóc kia thật là não tàn đến mức dám dùng tay không ngăn cản pháp khí. Khuôn mặt hớn hở của lão chưa biểu lộ được bao nhiêu thì bỗng nhiên co cứng lại, cái miệng há to hết cỡ. Một cảnh tượng quá mức hoang đường đang diễn ra trước mắt lão. Phi tiêu pháp khí vừa chạm đến tay thiếu niên kia thì một tiếng động lạ rít lên một tràng và khói đen bốc lên ngay chỗ va chạm. Sau đó thanh phi tiêu từ từ bị bào mòn, linh khí ảm đạm cấp tốc. Cuối cùng nó rớt xuống đất như một thanh sắt rỉ không hơn không kém.

- Khônggggg, chuyện này không thể nào.

- Lão lo thân mình trước đi còn tiếc thương gì một cái pháp khí đã hư hỏng.

Lời Nguyên Hạo nhàn nhạt vang lên bên tai làm lão sực tỉnh, lúc này hai người cũng vừa đối chưởng với nhau.

"Ầm ầm"

Sau một loạt tiếng nổ, Nguyên Hạo văng ra xa, khóe miệng rớm máu. Cảnh tượng này khiến Liễu Hoành cùng tộc nhân lo lắng không yên.

- Aaaaaaaaaaaaaaa

Phía đối diện, lão già kia tuy không bị đẩy lùi nhưng tình cảnh có vẻ tệ hơn rất nhiều. Lão đang ôm cánh tay vừa đối chưởng của mình một cách đau đớn, gào lên từng đợt thảm thiết. Mấy tên chấp sự và đệ tử Thiết Âm Tông phi hành ở gần đều trợn mắt lên nhìn, sắc mặt kinh hoảng lẫn sợ hãi.

- Không đúng, cánh tay lão già kia bị phế rồi. Pha đối chiến vừa rồi Nguyên Hạo tiểu hữu là người giành phần thắng. Thật quá tuyệt vời, không biết cậu ta đã ra tay như thế nào.

Liễu Hoành sáng suốt nhận ra tình huống không đúng của tên trưởng lão ngay. Cả bàn tay của lão giống như bị thứ gì cắn nuốt, chỉ còn thấy nửa trên cánh tay nhiễm đầy huyết tinh mà thôi.

Khi mọi người còn đang thất thần với những gì diễn ra, Nguyên Hạo lại dùng hết tốc lực xông đến, quyết tâm kết thúc lão già kia. Đây chính là cơ hội tuyệt vời tiêu diệt kẻ địch trời ban, làm sao hắn có thể bỏ qua được.

- Khốn kiếp, ngăn hắn lại cho ta.

Tên trưởng lão còn lại tái mặt, quát lớn ra lệnh cho các đệ tử, chấp sự ở gần ngăn cản tên thiếu niên lại. Nhưng Nguyên Hạo nào dễ để cho kẻ khác phá bỉnh chứ, hắn vung tay một cái. Hàng loạt tia lôi điện đánh xuống ầm ầm làm cho các tên chấp sự phải chống đỡ. Những tên đệ tử Ngưng Khí thì thê thảm hơn, đã không giúp gì được còn bị sét đánh cháy ra than, nhẹ cũng trọng thương rơi từ trên cao xuống tan xác. Cũng có vài tên chấp sự kiên trì phóng pháp khí hay phù lục đánh tới nhưng đều bị lớp phòng ngự bằng nước Thủy Lưu ngăn cản lại.

- Không ai có thể cứu lão được nữa đâu.

Nguyên Hạo đã phóng đến trước mặt lão, đôi mắt lạnh như băng khóa chặt đối phương. Tên trưởng lão bị thương sợ hãi định vung tay liều mạng nhưng vừa thấy tên thiếu niên cười lạnh thì lão lại rùng mình rút lại. Ám ảnh cánh tay vừa rồi quỷ dị bị phế đã khiến lão sinh tâm ma sợ hãi. Nhưng chỉ một khắc chần chừ cũng đủ khiến lão trả giá, thanh chủy thủ đã cắm thẳng vào người lão. Lúc này, tên trưởng lão mới điên cuồng đánh trả nhưng Nguyên Hạo không hề lui bước mà còn tỏ ra hung hãn hơn lão, đối chiêu liên tục

Tên trưởng lão kia thấy vị kia có thể cố gắng kéo dài thì lóe lên hi vọng, nhanh như chớp xông qua màn sấm sét để ứng cứu. Khi lão đến được bên cạnh tên trưởng lão râu dài thì Nguyên Hạo cũng nhanh nhẹn lui về sau, tay cầm thanh chủy thủ đang nhỏ từng giọt huyết tinh, trông rất ghê rợn.

Lão kia thở dài một hơi, ánh mắt ngưng trọng nhìn tên thiếu niên đáng sợ đứng đối diện. Cũng may lão còn đến kịp lúc, nếu không thì...

- Đợi ta chữa thương cho Tứ trưởng lão rồi xử lí ngươi sau.

Tên trưởng lão kia buông một câu đầy oán hận rồi nhìn sang vị đồng môn của mình. Lúc này lão kinh hãi nhận ra, vị trưởng lão kia toàn thân teo hắt lại như xác ướp, chỉ còn sót lại những hơi thở mỏng manh yếu ớt. Người này nếu cứu sống được cũng vô phương phục hồi như cũ, sống như một phế nhân thêm vài năm nữa thôi. Tên trưởng lão kia lúc này căn bản không còn tâm tư suy nghĩ đến việc cứu người nữa mà chỉ cảm thấy sống lưng của mình lạnh ngắt. Tên tiểu tử này không chỉ ác độc mà còn quá tà môn, chẳng những không biết dùng ma pháp gì phế đi cánh tay của vị trưởng lão kia. Ngay cả đối chiến vài chiêu trong phút chốc thôi mà cả người như bị hút đi sinh mệnh, giờ sống cũng như chết. Tên thiếu niên này... quá kinh khủng rồi, hắn căn bản là ác quỷ chứ không phải người. Lão còn đang thần hồn thất lạc thì giọng nói ấm áp nhưng lại tựa như tiếng quỷ gọi hồn của tên kia vọng đến bên tai lão.

- Lão đứng nghệch ra đó xong chưa, bây giờ đến lượt mình rồi đó khà khà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.