“Tôi xin lỗi.”
“Đừng nói điều đó.” Anh càu nhàu, cố quyết định xem chỗ nào của anh bị thương tệ nhất.
“Nhưng tại tôi!” Cô rền rĩ. “Nào, để tôi giúp anh đứng dậy.”
“Đừng” anh la lên điên cuồng, kết thúc một chút nhẹ nhàng hơn. “chạm vào tôi. Xin cô.”
Môi cô tách ra với sự sợ hãi và xấu hổ, cô bắt đầu chớp mắt lia lịa, và trong một chốc James nghĩ cô có thể khóc. “Hoàn toàn ổn thôi.” Anh ép bản thân nói dối. “Tôi không bị thương.” Thấy cái nhìn hoài nghi của cô, anh thêm vào: “Nhiều lắm.”
“Cô nuốt xuống. “Tôi quá vụng về. Thậm chí Susan cũng từ chối khiêu vũ với tôi.”
“Susan?”
“Em tôi. Nó mười bốn tuổi.”
“Ah” anh nói, rồi thêm vào trong hơi thở. “Cô gái thông minh.”
Cô cắn môi dưới. “Anh chắc không muốn tôi giúp đứng dậy chứ?”
James, đang thầm cố gắng giải thoát bản thân khỏi nơi giam cầm đầy gai, cuối cùng hướng đến một sự thật rằng trong cuộc đấu một đối một, bụi hồng sẽ làm nổi bật người chiến thắng. “Tôi sẽ đưa tay cho cô” Anh hướng dẫn, giữ cho giọng mình dễ chịu và chậm rãi, “và sau đó cô sẽ kéo tôi lên và ra khỏi đây. Rõ rồi chứ?”
Cô gật.
“Không qua bên cạnh, không tới phía trước, không…”
“Tôi nói đã rõ rồi!” cô ngắt lời. Thậm chí trước khi anh có cơ hội phản ứng, cô chụp lấy tay anh và kéo anh thật mạnh ra khỏi bụi hồng.
James chỉ liếc cô một lát, hơi sốc bởi sức mạnh ẩn giấu dưới thân hình bé nhỏ của cô.
“Tôi vụng về”, cô nói “Không phải một đứa ngốc.”
Lần nữa, anh không nói ra được lời nào. Hai lần trong một phút phải là một kỉ lục mới.
“Anh có bị thương không?” cô hỏi cộc cằn, lấy một cái gai ra khỏi áo khoác của anh và một cái khác trên tay áo. “Tay anh có vẻ bị thương. Anh đáng lẽ nên mang găng tay.”
“Quá nóng để mang chúng.” James lẩm bẩm, quan sát cô khi cô lấy nhiều gai hơn ra khỏi anh. Cô hoàn toàn ngây thơ – không người đàn bà nào có kinh nghiệm, thậm chí chỉ tán tỉnh, sẽ đứng quá gần, tay cô di chuyển lên xuống cơ thể anh…
Tốt, anh tự thừa nhận, anh đã để trí tưởng tượng và dục vọng thắng anh. Cô không chính xác đang di chuyển tay lên xuống cơ thể anh, nhưng cô như đã làm vậy với cái cách anh phản ứng. Cô quá gần. Anh có thể vươn tay ra và chạm vào tóc cô – cảm nhận nó thực sự mềm mại như thế nào, và…
Oh, lạy Chúa, anh có thể ngửi thấy cô.
Người anh cứng lại trong một giây.
Cô rụt tay lại và nhìn lên, mắt cô xanh và ngây thơ. “Có vấn đề gì sao?”
“Tại sao lại có vấn đề gì?” Anh hỏi, giọng anh thật lạ.
“Anh cứng đờ.”
Anh mỉm cười không hề hài hước. Nếu cô chỉ biết…
Cô lấy ra một cái gai khác, nó bám vào cổ áo khoác anh. “Và thẳng thắn mà nói, anh nghe rất lạ.”
James ho, cố lờ đi cách những khuỷu tay cô ngẫu nhiên lướt qua quai hàm. “Cổ họng tôi khó chịu.” Anh rít.
“Oh.” Cô lùi lại và kiểm tra việc cô làm bằng tay. “Oh, trời, tôi bỏ lỡ một cái.”
Anh nhìn theo mắt cô… xuống bắp đùi. “Tôi sẽ lấy nó.” Anh nói nhanh.
Cô đỏ mặt. “Vâng, như thế sẽ tốt nhất, nhưng…”
“Nhưng gì cơ?”
“Một cái khác” cô nói với một tiếng đằng hắng xấu hổ và chỉ tay.
“Đâu?” Anh hỏi, chỉ để làm cô đỏ mặt thêm.
“Đó. Cao hơn một chút.” Cô chỉ tay và nhìn chỗ khác, trở nên đỏ như củ cải đường.
James cười toe toét. Anh đã quên mất thật thú vị như thế nào khi khiến má phụ nữ chuyển sang màu hồng. “Được rồi. Tôi đã sạch sẽ chưa?”
Cô quay lại, nhìn anh và gật. “Tôi thực sự vô cùng xin lỗi vì, ah, bụi hồng.” Cô nói với một cái nghiêng đầu hối lỗi. “Thực sự rất xin lỗi.”
Giây phút James nghe từ “xin lỗi” một lần nữa, anh đã chống lại thôi thúc chụp lấy vai cô và lắc. “Vâng, tôi tin rằng chúng ta đã vừa xác minh điều đó.”
Một trong hai bàn tay mềm mại của cô đưa lên má với một biểu hiện lo lắng. “Tôi biết, nhưng mặt anh bị trầy, và chúng ta thực sự nên chữa nó với thuốc, và… Tôi nói, tại sao anh khịt mũi.”
Bị bắt rồi. “Tôi ư?”
“Vâng.”
Anh tạo ra nụ cười trẻ con nhất. “Cô có mùi như hoa hồng.”
“Không” cô nói với nụ cười thích thú. “anh có mùi như hoa hồng.”
James bắt đầu cười. Cái cằm bị đau nơi cô đánh anh hai lần, chân anh nhói đau nơi cô đã giẫm lên, và cả người anh cảm thấy như thể anh đã bơi qua một bụi hồng, nghe không khác mấy so với sự thật. Anh cũng vẫn bắt đầu cười.
Anh nhìn sang Miss Hotchkiss, người đang nhai nhai môi dưới và nhìn anh ngờ vực. “Tôi không mất trí đâu, nếu điều đó khiến cô lo lắng.” Anh cười khoái chí. “mặc dù anh tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị chữa trị với thuốc.”
Cô gật mạnh. “Vậy tốt hơn chúng ta nên đưa anh vào trong. Có một căn phòng nhỏ không xa phòng bếp nơi Phu nhân Danbury cất thuốc của bà. Tôi chắc rằng ở đó sẽ có vài loại thuốc mỡ hoặc thuốc rửa vết thương chúng ta có thể dùng cho những vết xước của anh.”
“Cô sẽ… ah… xem qua…”
“Những vết xước của anh?” cô kết thúc giúp anh, môi cô méo đi thành một nụ cười tự ti.
“Đừng lo, thậm chí tôi đủ lanh lợi để săn sóc những vết xước đó mà không gây ra vết thương chết người. Tôi đã rửa sạch quá nhiều vết cắt và vết xước đến nỗi tôi không muốn nghĩ về chúng.”
“Chị em ruột của cô nhỏ tuổi hơn cô phải không?”
Cô gật đầu. “Và thích mạo hiểm. Chỉ mới hôm qua Lucas và Jane báo với tôi rằng chúng định xây một công sự ngầm.” Cô cười hoài nghi. “Chúng nói tôi cần chặt cái cây duy nhất của chúng tôi để cung cấp gỗ chống đỡ những thanh xà. Chúng lấy những ý tưởng đó từ đâu, tôi sẽ không bao giờ biết, nhưng… Oh, tôi xin lỗi. Tôi thật khiếm nhã khi nói vớ vẩn về gia đình tôi.”
“Không, James nói, hơi ngạc nhiên bởi sự trả lời mau lẹ của mình. “Tôi thích nghe về gia đình cô. Nghe thật thú vị.”
Mắt cô dịu lại, và anh có cảm giác rằng tâm trí cô đã trôi giạt đến nơi nào đó rất xa – nơi nào đó, được đánh giá bởi nụ cười mơ màng của cô, rất rất đẹp. “Chúng là thế đấy.” Cô đáp lại. “Tất nhiên chúng tôi cãi nhau và tranh luận như mọi gia đình, nhưng… Oh, nhìn tôi xem. Tôi lại làm thế lần nữa. Điều tôi muốn làm là cam đoan với anh rằng tôi có nhiều kinh nghiệm với những vết thương nhỏ.”
“Trong trường hợp đó,” anh nói rất tinh tường. “tôi hoàn toàn tin cô. Bất kì ai chăm sóc cho những đứa trẻ nhỏ đều đủ kinh nghiệm để xem qua những vết thương nhỏ này.”
“Tôi rất vui khi nghe sự đồng ý của anh.” Cô nói châm biếm.
Anh giơ tay ra. “Chúng ta đình chiến chứ? Tôi có thể gọi cô là bạn không?”
Cô gật đầu. “Đình chiến.”
“Tốt. Vậy thì quay lại nhà thôi.”
Họ cười và nói làm vườn hồng trở nên sôi nổi, và chỉ khi James đi được nửa đường về lại nhà Danbury, anh mới nhớ rằng anh nghi ngờ cô là người tống tiền.
***
Elizabeth nhúng khăn tay của cô trong hũ thuốc mỡ. “Nó có thể nhức một chút.” Cô cảnh báo.
Mr. Siddons nhăn răng cười. “Tôi nghĩ tôi đủ đàn ông để… Yow! Cái gì thế?”
“Tôi đã nói có thể nhức.”
“Vâng, nhưng cô không nói với tôi nó có răng.”
Elizabeth đưa cái lọ lên mũi và ngửi. “Tôi nghĩ có thể có dạng cồn nào đó trong này. Nó có mùi hơi giống brandy. Có lý chứ? Có ai bỏ brandy vào những thứ thế này không?”
“Không” Anh càu nhàu. “nếu người đó không muốn tạo ra kẻ thù nào.”
Cô ngửi nó lần nữa và nhún vai. “Tôi không thể nói được. Có thể là brandy. Hoặc có lẽ vài thứ rượu khác. Tôi không pha chế nó.”
“Ai đã làm?” anh hỏi, nhìn như thể anh sợ câu trả lời kinh khủng.
“Phu nhân Danbury.”
Anh rên lên. “Tôi còn sợ hơn.”
Elizabeth nhìn anh tò mò. “Tại sao anh lại sợ? Anh chỉ mới biết bà ấy.”
“Đúng. Nhưng gia đình chúng tôi đã là chỗ bạn bè trong nhiều năm. Hãy tin tôi khi tôi nói với cô rằng bà ấy là huyền thoại trong ‘thế hệ’ bố mẹ tôi.”
“Oh, tôi tin anh.”Elizabeth cười. “Bà ấy là huyền thoại trong thế hệ tôi. Toàn bộ trẻ con trong vùng rất sợ hãi bà.”
“Điều đó,” Mr. Siddons nói khô khan. “tôi tin.”
“Tôi đã không nhận ra anh biết Phu nhân Danbury trước khi được thuê.”, cô nói, nhúng khăn vào lọ thuốc lần nữa.
“Vâng, đó là” – anh nhăn mặt khi cô chấm một chút lên trán anh – “tại sao bà ấy thuê tôi, tôi chắc vậy. Bà ấy hầu như nghĩ tôi đáng tin cậy hơn ai đó được đưa đến qua môi giới.”
“Lạ thật. Trước khi anh đến, Phu nhân Danbury cho tôi nghỉ sớm để bà đọc qua những sổ sách và nhớ những con số để bà có thể chắc chắn anh sẽ không khiến bà bị mù.”
James che đậy một tiếng cười bằng tiếng ho. “Bà ấy đã nói thế à?”
“Mmm-hmm.” Cô cúi tới trước, mắt cô nheo lại với sự tập trung khi cô xem qua mặt anh. “Nhưng tôi không bị xúc phạm bởi điều đó. Bà ấy nói thế về bất kì ai, thậm chí cả con trai bà.”
“Đặc biệt là con trai bà.”
Elizabeth cười. “Anh hẳn biết bà rất rõ. Bà luôn phàn nàn về anh ta.”
“Bà có kể với cô về lần cậu ta để đầu mình mắc kẹt…”
“Ở Lâu đài Windsor? Có.” Cô toét miệng cười, chạm ngón tay vào môi khi cô tạo ra một tiếng rúc rích. “Tôi chưa bao giờ cười quá to.”
James lại mỉm cười với cô, thấy cô gần nguôi giận. Anh hầu như cảm thấy nhẹ nhõm. “Cô biết cậu ấy chứ?”
“Cedric?” Cô hơi ngả ra sau để họ có thể nói chuyện ở một khoảng cách thoải mái. “Oh, giờ tôi phải gọi anh ta là Đức ông Danbury phải không?”
Anh nhấc vai lên trong một cái nhún về một bên. “Cô có thể gọi cậu ta theo kiểu cô thích khi bầu bạn với tôi. Tôi, bản thân tôi, thích gọi cậu ta là một…”
Cô ve vẩy ngón tay trước anh. “Tôi nghĩ anh phải rất nghịch ngợm, Mr. Siddons. Và anh đang cố dụ dỗ tôi nói những thứ tôi sẽ hối hận.”
Anh mỉm cười nham hiểm. “Tôi thích ép cô làm những việc mà cô có thể hối hận hơn.”
“Mr. Siddons.”Cô quở trách.
Anh nhún vai.” “Thứ lỗi cho tôi.”
“Tình cờ, tôi biết Đức ông Danbury mới” cô nói, hạ cằm xuống khi cô nhìn anh để ra hiệu chủ đề đã chính thức thay đổi. “Không rõ lắm, tất nhiên. Anh ta lớn hơn tôi một chút, vì vậy chúng tôi không chơi với nhau khi còn nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng anh ta có về thăm mẹ, nên chúng tôi hay tình cờ gặp nhau.”
James lóe lên ý nghĩ rằng nếu Cedric quyết định đến thăm mẹ anh lúc nào đó, sự cải trang của anh sẽ hoàn toàn tiêu tan. Thậm chí nếu anh hoặc dì Agatha thu xếp để cảnh báo trước cho cậu ta về tình hình, Cedric tuyệt đối không thể đáng tin cậy để có thể giữ mồm miệng. Người đàn ông đó không có khái niệm về sự thận trọng và thậm chí còn ít khả năng phán đoán thông thường. James lắc đầu không nghĩ ngợi. Tạ ơn Chúa sự ngu ngốc không di truyền trong gia đình.
“Có vấn đề gì à?” Miss Hotchkiss hỏi.
“Không có gì. Sao vậy?”
“Anh lắc đầu.”
“Tôi à?”
Cô gật. “Chắc tôi đã không nhẹ nhàng. Tôi vô cùng xin lỗi.”
Anh giữ lấy tay cô và lôi cuốn cô vào cái nhìn khao khát. “Thiên thần không thể dịu dàng hơn được nữa.”
Mắt cô mở lớn, và bị khóa chặt một thoáng chốc với anh trước khi di chuyển tay họ. James chờ cô chống trả, nhưng cô không làm, và vì vậy anh lướt ngón cái dọc theo cổ tay cô khi thả cô ra. “Xin cô thứ lỗi,” anh lầm bầm “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.”
“Thật… thật sự không sao.” Cô lắp bắp. “Anh đã có một cú sốc. Không phải ngày nào một người cũng thấy mình té vào bụi hồng.”
Anh không nói gì, chỉ quay mặt anh khi cô chăm sóc một vết xước gần tai. “Đây, cứ giữ thế.” cô nói nhẹ nhàng. “Tôi cần bôi cái này vào vết xước sâu nhất.”
Anh ngậm miệng lại, và Elizabeth nín thở khi cô hướng tới gần hơn. Vết cắt ở phía bên trái và dưới miệng anh, uốn cong vào chỗ lõm nơi môi dưới của anh. “Có ít vết bẩn ở đây.” Cô lẩm bẩm. “Tôi… Oh, Cứ giữ thế một lúc nữa. Tôi cần phải…”
Cô cắn môi dưới và khụyu chân xuống để cô ở ngang tầm với mặt anh. Cô đặt những ngón tay lên môi anh và nhẹ nhàng kéo lên để lộ ra vết xước nhỏ. “Xong rồi đây.” Cô thì thầm khi lau rửa vết thương, ngạc nhiên rằng cô có thể tạo ra một âm thanh to hơn tiếng đập thình thịch của trái tim cô. Cô chưa bao giờ đứng quá gần một người đàn ông trước đây, và lần này đặc biệt tạo ra những điều kì lạ nhất đối với cô. Cô có sự thèm muốn ngớ ngẩn nhất là để ngón tay mình lướt qua khuôn mặt như được trạm trổ của anh, và rồi uyển chuyển lướt vòng theo đôi lông mày rậm tao nhã của anh.
Cô ép bản thân thả lỏng và nhìn xuống mặt anh. Anh đang nhìn cô với một biểu cảm lạ kì, nửa thích thú và nửa có gì đó hoàn toàn khác. Ngón tay cô vẫn ở trên môi anh, và bằng cách nào đó cái nhìn của cô đến anh có vẻ còn nguy hiểm hơn cái đụng chạm lúc này.
Thở hắt ra một chút, cô rút tay về.
“Cô đã xong chưa?” anh hỏi.
Cô gật. “Tôi… tôi hi vọng rằng nó không làm anh đau quá nhiều.”
Mắt anh trở nên tối lại. “Tôi thậm chí không cảm thấy vết cắt.”
Elizabeth cười ngượng ngập, và cô lùi thêm một bước nữa – bất cứ điều gì để lấy lại thăng bằng. “Anh là một bệnh nhân rất khác với em tôi.” Cô nói, cố hướng cuộc nói chuyện sang những chủ đề vô vị hơn.
“Cậu ta chắc chắn không ngần ngại nhiều như tôi.” Mr. Siddons đùa.
“Không.” Elizabeth cười “nhưng nó gào to hơn nhiều.”
"Cô đã nói tên cậu ấy là Lucas?”
Cô gật.
“Cậu ấy trông có giống cô không?”
Mắt Elizabeth hiện đang nghiên cứu một bức tranh trên tường trong nỗ lực tránh nhìn Mr. Siddons, bỗng nhiên nhìn vào mặt anh. “Đó là một câu hỏi lạ lùng đấy.”
Anh nhún vai. “Giống cô, tôi là một người tò mò.”
“Oh. Vậy thì, vâng, nó giống tôi. Chúng tôi đều giống nhau. Cha mẹ tôi đều đã rất công bằng.”
James im lặng một lát khi anh suy ngẫm về từ ngữ của cô. Thật khó để không nhận ra rằng cô đang nói về họ ở thì quá khứ. “Họ đều đã mất rồi sao?” anh nói nhẹ nhàng.
Cô gật, và anh không thể chịu được khi thấy sự cứng rắn mong manh trên khuôn mặt cô khi cô quay đầu sang một bên. “Đã hơn năm năm rồi.” cô nói. “Bây giờ chúng tôi đã tự lo được, nhưng vẫn rất” cô nén xuống “khó khăn.”
“Tôi xin lỗi.”
Cô lặng im một chốc lát, sau đó cười gượng gạo. “Tôi nghĩ chúng ta đã nhất trí sẽ không nói những từ đó nữa.”
“Không.” Anh chọc ghẹo, cố dệt nên sự hóm hỉnh cho cuộc nói chuyện. Anh tôn trọng sự không mong muốn chia sẻ nỗi đau của cô. “Chúng ta đã nhất trí rằng cô không nói chúng. Tôi, mặt khác…”
“Tốt thôi” cô nói, rõ ràng an tâm rằng anh sẽ không dò hỏi nữa. “nếu anh thực sự muốn xin lỗi, tôi sẽ vui lòng viết ra một danh sách những lỗi lầm của anh.”
Anh cúi tới trước, đặt khuỷu tay anh trên đầu gối. “Cô sẽ làm bây giờ chứ?”
“Oh, thực vậy. Tất nhiên, tôi chỉ có ba ngày đánh giá những lỗi lầm có chứng cứ, nhưng tôi khác chắc chắn ít nhất tôi có thể viết hết một trang giấy.”
“Chỉ một trang thôi sao? Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn để… Miss Hotchkiss?”
Cả người cô trở nên cứng đơ và cô đang liếc ra cửa. “Ra ngoài.” Cô rít lên.
James đứng dậy để có thể nhìn ngang qua bàn. Con mèo của dì Agatha đang ngồi trên đám lông của nó ở bậc cửa. “Có vấn đề gì sao?” James thắc mắc.
Cô chưa một lần rời mắt khỏi con vật. “Con mèo đó là một mối đe dọa.”
“Malcolm ư?” Anh cười toe toét và bước tới chỗ con mèo. “Nó không làm đau một con bướm.”
“Đừng chạm vào nó.” Elizabeth cảnh báo. “Nó xấu xa lắm.”
Nhưng James vừa nhấc nó lên. Malcolm kêu lên thích thú và vùi đầu vào cổ James chà xát một cách lười biếng thật lâu.
Miệng Elizabeth há ra. “Kẻ phản bội nhỏ mọn. Tôi đã cố làm bạn với nó trong ba năm.”
“Tôi nghĩ cô đã làm ở đây năm năm.”
“Đúng. Nhưng tôi từ bỏ sau ba năm. Một người đàn bà chỉ có thể bị rít quá nhiều lần.”
Malcolm nhìn cô, vểnh mũi lên, và trở lại trao cho cổ của James sự yêu thích của mèo.
James tủm tỉm cười và quay trở lại ghế. “Tôi chắc rằng nó xem tôi như một thử thách. Tôi ghét mèo.”
Đầu Elizabeth hướng tới trước với thái độ mỉa mai nhất. “Kì quặc, nhưng anh trông không giống như anh ghét mèo.”
“Well, tôi không còn ghét con mèo này nữa.”
“Thật phù hợp làm sao.” Cô lẩm bẩm. “Một người đàn ông ghét mèo ngoại trừ một con, và một con mèo ghét mọi người ngoại trừ một người.”
“Hai, nếu cô đếm cả Phu nhân Danbury.” James cười toe toét và ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa mãn về cuộc sống của mình. Anh thoát khỏi London, tránh xa khỏi những cô gái điệu đàng ra mắt lần đầu tiên và những bà mẹ tham lam của họ, và bằng cách nào đó anh tìm thấy bản thân trong sự bầu bạn với người phụ nữ trẻ thú vị này, người hầu như chắc chắn không tống tiền dì anh, và thậm chí nếu cô có làm… well, trái tim anh đã không đập quá nhanh trong nhiều năm như khi ngón tay cô chạm vào môi anh.
Xét đến việc anh đã không thành công trong việc tập trung một chút thích thú nào đối với bất cứ ứng viên hôn nhân nào ở Luân Đôn, điều đó đáng giá gì đó.
Và có lẽ, anh nghĩ với sự hi vọng mãnh liệt mà anh không cảm thấy trong nhiều năm, nếu cô tống tiền dì cô… uhm, có thể cô thực sự có một lí do chính đáng. Có thể cô có một người thân bị đau ốm, hoặc bị đe dọa đuổi khỏi nhà. Có thể cô cần tiền vì một lí do quan trọng, thích đáng và không thực sự có ý làm dì Agatha thấy hổ thẹn bởi những lời đồn bị lan rộng.
Anh mỉm cười với cô, quyết định rằng anh sẽ có cô trong vòng tay anh cuối tuần này, và nếu cô cảm thấy tuyệt như anh nghĩ cô sẽ cảm thấy, anh sẽ bắt đầu nghĩ về việc theo đuổi cô. “Với những điều thuyết phục thích hợp,” anh chọc ghẹo, “tôi có thể nói vài lời tốt về cô với anh bạn đầy lông của chúng ta ngay tại đây.”
“Tôi không còn thích thú với… Oh, Lạy Chúa!”
“Gì cơ?”
“Mấy giờ rồi?”
Anh lấy ra chiếc đồng hồ, và hơn cả bất ngờ cô thực sự lao tới và chộp lấy nó từ tay anh. “Oh, trời ơi!” cô la lên. “Tôi lẽ ra phải gặp Phu nhân Danbury ở phòng khách hai mươi phút trước. Tôi đọc cho bà mỗi sáng, và…”
“Tôi chắc bà ấy sẽ không bận tâm đâu. Dù sao” James vẩy tay vào những vết xước trên mặt “cô có đủ chứng cứ rằng cô chăm sóc người ốm.”
“Vâng, nhưng anh không hiểu. Tôi không phải… Đó là, tôi phải thực hành…” Mắt cô chứa đầy sự xấu hổ kinh khủng, và cô đập tay lên miệng.
Anh đứng thẳng dậy và lù lù ở trước cô với một mục đích duy nhất là hăm dọa. “Cô muốn nói gì cơ?”
“Không có gì” cô rít lên “Tôi đã thề tôi không làm nữa.”
“Thề cô không làm điều gì nữa?”
“Không có gì. Tôi thề. Tôi chắc tôi sẽ gặp anh sau.”
Và rồi, trước khi anh có thể tóm giữ cô lại, cô lỉnh ra khỏi phòng.
***
James nhìn vào bậc cửa nơi cô đã biến mất trong cả một phút trước khi bật dậy cử động. Miss Elizabeth Hotchkiss là người kì lạ nhất. Chỉ khi cô cuối cùng cũng bắt đầu hành động như chính mình… và anh đã bị thuyết phục rằng người đàn bà dịu dàng, tử tế với sự thông minh dí dỏm và dễ hiểu mới chính là Elizabeth… cô lại bắt đầu hành động khó hiểu và lắp bắp và thốt ra những thứ chẳng có nghĩa gì.
Cô nói cô phải làm gì chứ? Đọc cho dì anh? Cô đã vừa nói gì đó về việc thực hành thứ gì đó, và rồi thề rằng cô không định làm nó nữa… Điều đó có nghĩa quái gì chứ?
Anh thò đầu ra sảnh và nhìn xung quanh. Mọi thứ có vẻ yên ắng. Elizabeth – từ khi nào anh bắt đầu xem cô là Elizabeth và không phải Miss Hotchkiss theo đúng cách thức? – không trong tầm mắt, hầu như chắc chắn đã vào thư viện tìm kiếm sách đọc cho dì…
Chính là nó! Quyển sách. Khi anh thấy cô ở nhà anh, cô đã cúi nhìn bản sao NHỮNG BÀI LUẬN của Bacon của anh.
Lóe lên trong trí nhớ, anh thấy bản thân anh cố lấy quyển sách nhỏ màu đỏ vào ngày anh gặp cô. Cô đã sợ hãi… thực tế là đã lao đến trước anh để đặt tay mình vào cái tập sách nhỏ đó trước. Cô hẳn đã nghĩ rằng bằng cách nào đó anh sai khiến bàn tay anh đặt lên sách của cô.
Nhưng có cái quái gì trong quyển sách chứ?