How To Marry A Marquis

Chương 13




Elizabeth ngưng thở. Mọi dây thần kinh trong cơ thể cô đang rung lên sự cảnh báo, đau đớn với một nhu cầu cô thậm chí chưa bao giờ hình dung có tồn tại.

Khi tay anh đến gần ngực cô, không là vấn đề khi có hai lớp vải giữa cô và anh. Cô cảm thấy bị thiêu đốt, và cô biết dù chuyện gì xảy ra, tâm hồn cô sẽ thuộc về người đàn ông này mãi mãi.

James đang thì thầm gì đó, lời yêu thương và nhu cầu, nhưng cô không hiểu điều gì ngoài sự khát khao mãnh liệt trong giọng nói của anh. Và rồi cô cảm thấy mình rơi xuống từ từ. Tay anh đỡ cô ở lưng, nhưng cô đang hạ người xuống tấm thảm êm ái trên sàn thư viện.

Anh rên rỉ điều gì đó – nghe như tên cô - và giống như một yêu cầu. Và rồi cô nằm ngửa, và anh bao bọc lấy cô. Sức nặng của anh làm cô hồi hộp, hơi ấm của anh thật hấp dẫn. Nhưng rồi anh đẩy hông tới và cô cảm thấy sự khao khát thực sự của anh đối với cô, và trạng thái mơ màng của cô bị phá vỡ.

“James, không.” Cô thì thầm. “Tôi không thể.” Nếu cô không dừng ngay lúc này, việc này sẽ không dừng lại. Cô không biết tại sao cô biết điều đó, nhưng nó chính xác như tên của cô.

Môi anh dừng lại, nhưng hơi thở của anh không đều, và anh không rời khỏi cô.

“James, tôi không thể. Tôi ước…” Cô ngăn bản thân ở giây cuối. Lạy Chúa, cô đã gần như nói với anh cô ước cô có thể sao? Elizabeth đỏ mặt vì xấu hổ. Cô là loại phụ nữ gì thế này? Người đàn ông này không và không bao giờ là chồng cô.

“Chỉ một lúc thôi.” Anh khàn khàn. “Tôi cần một lúc.”

Cả hai chờ trong khi hơi thở anh đều đặn trở lại. Sau vài giây, anh nâng người đứng dậy và, luôn luôn là một quý ông (thậm chí trong những tình huống khó chịu nhất), đưa tay ra.

“Tôi xin lỗi.” cô nói, để anh giúp cô đứng dậy. “nhưng nếu tôi kết hôn, chồng của tôi sẽ mong đợi…”

“Đừng nói nữa.” Anh làu bàu. “Đừng nói thêm một từ đáng ghét nào nữa.”

Anh buông tay cô ra và quay đi. Lạy Chúa. Anh đã đặt cô dưới sàn. Anh đã suýt chút nữa làm tình với cô, lấy đi sự trong trắng của cô mãi mãi. Anh biết điều đó là sai trái, biết nó quá sai trái, nhưng anh không thể ngăn bản thân được. Anh luôn tự hào có thể kiểm soát cảm xúc mạnh mẽ của mình, nhưng bây giờ...

Bây giờ thật khác biệt.

“James?” Giọng cô phía sau anh, nhẹ nhàng và lưỡng lự.

Anh không nói gì, không tin tưởng bản thân để nói. Anh cảm thấy sự do dự của cô; cho dù anh đang quay lưng với cô, anh có thể cảm thấy cô đang cố gắng quyết định có nên nói gì nữa không.

Nhưng Chúa giúp anh, nếu cô đề cập đến từ “chồng” thêm một lần nữa...

“Tôi hi vọng anh không giận tôi.” Cô nói với một vẻ nghiêm trang êm dịu. “Nhưng tôi phải cưới một người đàn ông vì tiền, việc ít nhất tôi có thể làm để đáp lại là sự trong trắng.” Một tiếng cười mỉa mai bật ra từ cổ họng cô, một âm thanh chua chát. “Tất cả chuyện này có vẻ hơi hèn hạ, anh không thấy vậy sao?”

Giọng anh trầm và điềm tĩnh nhất có thể khi anh nói “Tôi sẽ tìm cho cô một người chồng.”

“Có lẽ đó không phải là ý kiến hay nhất. Anh...”

Anh quay ngoắt lại và ngắt lời “Tôi nói tôi sẽ tìm cho cô một người chồng!”

Elizabeth bước vài bước về phía cửa. Mẹ cô thường nói chẳng có lí lẽ khi mà một người đàn ông đang nóng giận, và nghĩ lại, cô nhớ bà Seeton cũng đã viết điều tương tự. “Tôi sẽ nói với anh về việc này sau.” Cô nói nhẹ nhàng.

Anh thở ra một hơi dài. “Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Tôi không có ý...”

“Được rồi.” Cô nhanh chóng nói. “Thật đấy. Mặc dù có lẽ chúng ta phải hủy bài học hôm nay, vì rằng...”

Anh liếc cô khi cô để cho giọng mình kéo dài ra. “Vì cái gì?”

Người đàn ông đáng nguyền rủa, anh đang ép cô nói ra. Má cô ấm dần lên khi cô đáp lại. “Vì rằng tôi đã thực hiện mọi nụ hôn có thể phù hợp trước hôn nhân.” Khi anh không nói gì, cô lầm bầm. “Hầu như còn nhiều hơn.”

Anh dành cho cô một cái gật cộc lốc. “Cô có danh sách khách mời đến vào ngày mai chứ?”

Cô chớp mắt, giật mình vì việc đổi chủ đề đột ngột. “Phu nhân Danbury cầm nó. Tôi có thể đem tới cho anh vào buổi chiều.”

“Tôi sẽ tự lấy.”

Giọng anh có vẻ không có ý muốn nói thêm gì nữa, vì vậy cô rời khỏi phòng.

James dành cả buổi sáng để giận dữ. Anh quắc mắt với người hầu,, quắc mắt với Malcolm, anh thậm chí còn quắc mắt với tờ báo chết tiệt.

Những bước đi bình thường thoải mái của anh ngắt quãng bởi những cái giậm chân, và khi anh trở lại nhà Danbury sau vài giờ trên đồi, đôi giày của anh gây ra đủ tiếng ồn để đánh thức cả người chết.

Cái anh thực sự cần là cây gậy đáng nguyền rủa của dì anh. Nó thật trẻ con đối với anh, anh biết, nhưng có gì đó khá thỏa mãn khi trút cơn bực bội của anh lên sàn nhà. Nhưng giậm chân vẫn chưa đủ. Với cây gậy, anh có thể đục một cái hố chết tiệt trên sàn.

Anh băng qua sảnh lớn, tai anh miễn cưỡng vểnh lên khi anh bước qua cánh cửa hé mở vào phòng khách. Elizabeth có trong đó chứ? Và cô sẽ nghĩ gì khi anh giậm chân? Cô phải biết anh đang ở đây. Cô phải giả vờ điếc mới không nghe tiếng ồn anh tạo ra.

Nhưng thay vì giọng nói du dương như tiếng nhạc của Elizabeth, anh nghe tiếng oang oang của dì anh. “James!”

James thốt ra một tiếng rên rỉ gần như thầm lặng. Nếu dì anh gọi anh là James, có nghĩa là Elizabeth không đi cùng bà. Và nếu Elizabeth không đi cùng bà, có nghĩa là Agatha muốn Nói Chuyện Với Anh. Việc không bao giờ báo trước điều tốt lành.

Anh bước vài bước lùi về sau và thò đầu vào ngưỡng cửa. “Vâng?”

“Ta cần nói chuyện với cháu.”

Anh không bao giờ biết xoay sở thế nào để không rên rỉ. “Vâng, cháu cũng nghĩ thế.”

Bà gõ cây gậy. “Cháu không cần nghe như thể cháu đang trên đường đến đoạn đầu đài đâu.”

“Còn phụ thuộc vào chúng ta đang nói đến đoạn đầu đài của ai.” Anh lầm bầm.

“Eh? Cháu nói gì cơ?” Cộp cộp cộp.

Anh bước vào phòng, mắt anh liếc nhanh tìm Elizabeth. Cô không ở đó, nhưng Malcolm thì có, và con mèo nhanh chóng nhảy khỏi ngưỡng cửa sổ và chạy đến cạnh anh.

“Cháu nói,” James nói dối “rằng cháu muốn một cái gậy như thế.”

Mắt Agatha nheo lại. “Chân cháu sao thế?”

“Không sao. Cháu chỉ muốn tạo vài tiếng ồn.”

“Chỉ cần đóng mạnh cửa là được cơ mà?”

“Cháu ở ngoài.” Anh nói với một giọng lễ phép.

Bà cười khoái trá. “Tâm trạng không tốt hử?”

“Tệ nhất đấy.”

“Muốn chia sẻ tại sao chứ?”

“Không nếu và có một khẩu súng hướng vào tim cháu.”

Điều đó làm bà nhướn mày lên. “Cháu nên biết nhiều hơn là làm tăng sự tò mò của ta như thế, James.”

Anh mỉm cười không hề hài hước và ngồi xuống một cái ghế đối diện bà. Malcolm đi theo và nằm cạnh chân anh. “Dì cần gì sao, Agatha?” James hỏi.

“Muốn trò chuyện với cháu là chưa đủ sao?”

Anh không ở trong tâm trạng để đùa giỡn, vì vậy anh lại đứng lên. “Đủ rồi, cháu đi đây. Cháu có nhiệm vụ phải để ý đến khi là người quản lí tài sản của dì.”

“Thưa ngài.”

Anh ngồi xuống. Anh luôn nghe lời dì mình khi bà sử dụng tông giọng đó. Và thói quen khó mà phá vỡ được.

Agatha hắng giọng – không bao giờ là một dấu hiệu tốt. James cam chịu cho một bài diễn thuyết.

“Sự trò chuyện của ta sẽ rất kì quặc đấy đấy.” bà nói.

“Oh?”

Bà xoa ngón tay lại với nhau. “Đúng, rất không giống nó. Cháu có nhận thấy không?”

Không có cách nào anh có thể giải thích những việc xảy ra vài ngày mới đây đối với dì anh. Chẳng có cách nào cả. “Cháu không thể nói rằng cháu biết rõ Miss Hotchkiss,” anh đáp lại, “vì vậy cháu không thể đưa ra ý kiến được.”

“Thật ư?” Bà hỏi, tông giọng thờ ơ đáng nghi ngờ. “Ta đã nghĩ hai đứa đã có một kiểu tình bạn nào đó.”

“Chúng cháu có. Theo dạng nào đó. Cô ấy là một người phụ nữ trẻ thân thiện nhất.” Vành tai anh trở nên nóng. Nếu cái ửng hồng hiện trên má, anh quyết định, anh sẽ phải rời đất nước. Anh đã không đỏ mặt trong cả thập niên.

Nhưng một lần nữa, anh đã không bị chất vấn bởi dì mình lâu đến thế.

“Tuy nhiên” anh tiếp tục, lắc đầu nhè nhẹ để tóc anh có thể che đôi tai anh lại, “chỉ mới có vài ngày. Chắc chắn không đủ lâu để xét về cách cư xử của cô ấy.”

“Hmmph.” Một lúc im lặng vô tận, và rồi nét mặt của Agatha thay đổi đột ngột và bà hỏi. “Việc điều tra của cháu thế nào rồi?”

James chớp mắt một lần. Anh biết rõ thói quen thay đổi chủ đề đột ngột của dì anh. “Chưa có gì cả.” Anh nói thẳng thừng. “Cháu chẳng thể làm gì cho đến khi kẻ tống tiền có yêu cầu khác. Cháu đã nói với dì về những người hầu của dì, và dì cam đoan với cháu rằng tất cả bọn họ quá trung thành và thiếu hiểu biết để có thể bày ra âm mưu này.”

Đôi mắt xanh lạnh lẽo của bà nheo lại. “Không phải cháu vẫn đang nghĩ là Miss Hotchkiss làm đấy chứ?”

“Dì sẽ hạnh phúc khi biết rằng cháu đã loại cô ấy khỏi sự tình nghi.”

“Cháu còn làm gì nữa?”

“Không gì cả” Anh thú nhận. “Chẳng có gì để làm. Như cháu đã nói, cháu e rằng bước tiếp theo là của kẻ tống tiền.”

Phu nhân Danbury vỗ vỗ những ngón tay vào nhau. “Vậy điều cháu đang nói với ta là cháu buộc phải ở nhà Danbury này cho đến khi kẻ tống tiền có yêu cầu khác à?”

James gật.

“Ta hiểu.” Bà ngồi sát vào ghế. “Vậy có vẻ như mọi điều cháu có thể làm là bận bịu như một người quản lí tài sản để không ai đoán ra thân phận thật của cháu.”

“Agatha” anh nói với một cái gật chán nản. “dì không gọi cháu về đây chỉ để có một người quản lí tài sản không công chứ?” Trước ánh mắt khó chịu của bà, anh thêm vào. “Cháu biết dì có thể keo kiệt đến mức nào.”

“Ta không thể tin cháu nghĩ thế về ta.” Bà khụt khịt.

“Còn hơn thế, dì yêu quý.”

Bà mỉm cười thật ngọt ngào. “Thật tốt khi có một trí óc được tôn kính.”

“Sự xảo quyệt của dì là một thứ cháu không bao giờ đánh giá thấp.”

Bà cười. “Ah, ta đã nuôi cháu thật tốt, James. Ta rất yêu cháu.”

Anh thở dài khi đứng lên lần nữa. Bà là một người già lắm mánh khóe, và bà không hối hận gì khi xen vào cuộc đời anh và từng lúc biến nó thành địa ngục, nhưng anh rất yêu bà. “Cháu sẽ đi làm việc của mình. Chúng ta không muốn ai nghĩ cháu là một người quản lí tài sản kém trình độ.”

Bà bắn cho anh một cái nhìn. Agatha chưa bao giờ đánh giá cao sự châm biếm từ người khác trừ bà.

James nói. “Dì phải báo cho cháu nếu dì nhận thêm một lời nhắn khác từ kẻ tống tiền.”

“Ngay khi ta nhận nó.” Bà cam đoan với anh.

Anh dừng trước cửa. “Cháu cho là bà có một cuộc họp mặt ngày mai phải không?”

“Đúng, một bữa tiệc nhỏ trong vườn, tại sao?” Nhưng trước khi anh trả lời, bà nói. “Oh, tất nhiên. Cháu không muốn bị nhận ra. Đây, để ta đưa cháu danh sách khách mời.” Bà chỉ tay qua phòng. “Lấy cho ta cái hộp đựng giấy trên bàn.”

James làm khi bà bảo.

“May là ta đã thay đổi tên cháu phải không? Không người hầu nào sẽ đề cập đến Mr. Sidwell.”

James gật khi dì anh lục lọi đống giấy của bà. Anh thường được biết với tên Riverdale, từ khi anh được hưởng tước vị vào lúc hai mươi tuổi, nhưng họ của anh cũng đủ phổ biến.

Agatha thốt lên. “Aha!” và rút ra một tờ giấy màu kem. Trước khi bà đưa nó ra, bà liếc qua nó, lẩm bẩm. “Oh cháu yêu. Ta không nghĩ cháu biết bất kì ai trong này.”

James đọc qua những cái tên, để dì anh tin rằng sự hứng thú của anh đối với danh sách liên quan tới nhu cầu giữ thân phận bí mật. Tuy nhiên, thật ra, đó là vì anh muốn xem trong những người đàn ông mà anh phải chọn ra một người chồng cho Elizabeth.

Ngài Bertram Fellport. Say rượu.

Đức ngài Binsly. Con bạc thâm căn cố đế.

Daniel, Quý ông Harmon. Đã kết hôn.

Ngài Christopher Gatcome. Đã kết hôn.

Ngài Robert Gifford. Đã kết hôn.

Ngài William Dunford. Quá trác táng.

Đại úy Cynric Andrien. Quá quân đội.

“Cái này sẽ chẳng có tác dụng gì.” James rên lên, chỉ vừa đủ kiềm chế thôi thúc vò nát tờ giấy thành một trái banh nhỏ.

“Có vấn đề gì à?” Agatha hỏi.

Anh ngạc nhiên nhìn lên. Anh hoàn toàn quên mất Agatha đang trong phòng. “Dì có phiền không nếu cháu lấy một bản sao?”

“Ta không thể hiểu vì sao cháu muốn làm vậy.”

“Chỉ để ghi chép thôi.” Anh ứng biến. “Việc ghi chép chính xác rất quan trọng.” Thực ra, James tin rằng càng ít ghi chép càng tốt. Không có thứ gì ngoài tài liệu viết để buộc tội một người.

Agatha nhún vai bà đưa tờ giấy. “Cháu sẽ tìm thấy một cây bút và hũ mực trên bàn gần cửa sổ.”

Một phút sau, James đã sao chép một cách rõ ràng danh sách khách mời và chờ mực khô. Anh bước lại chỗ dì anh, nói. “Luôn có khả năng kẻ tống tiền nằm trong số khách mời của dì.”

“Ta thấy điều đó đáng ngờ đấy, nhưng cháu là chuyên gia.”

Điều đó khiến anh nhướn mày lên kinh ngạc. “Dì quả là đang chiều theo sự phán đoán của cháu về một vấn đề à? Những lo lắng sẽ không ngừng sao.”

“Không châm biếm thì không là cháu, cháu yêu quý.” Agatha rướn cổ lên để nhìn vào tờ giấy trong tay anh. “Tại sao cháu bỏ qua tên phụ nữ.”

Thêm nhiều sự ứng biến hơn. “Họ ít giống kẻ bị tình nghi hơn.”

“Lạ thật. Chính cháu đã dành những ngày đầu tiên đi theo Miss Hotchkiss, nghĩ rằng…”

“Cháu không đi theo cô ấy!”

“Ta nói ẩn dụ, tất nhiên. Ta chỉ có ý chỉ ra rằng cháu lúc đầu đã nghi ngờ Miss Hotchkiss, vì vậy ta không hiểu tại sao cháu có thể loại trừ tất cả đàn bà khỏi sự tình nghi.”

“Cháu sẽ xem xét họ khi đã xong với đàn ông.” James lầm bầm cáu kỉnh. Không ai có thể dồn anh vào thế bí như dì anh. “Cháu thực sự cần quay lại làm việc.”

“Đi đi, đi đi.” Agatha vẩy tay một cách thô bạo. Mặc dù thật bất ngờ khi thấy Hầu tước Riverdale làm công việc của người hầu siêng năng như thế.”

James chỉ lắc đầu.

“Thêm nữa, Elizabeth sẽ quay lại trong vài phút nữa. Ta chắc nó sẽ bầu bạn tốt hơn cháu.”

“Không nghi ngờ gì nữa.”

“Đi đi.”

Anh đi. Thực sự, dù sao anh cũng không hứng thú với ý nghĩ đụng độ Elizabeth lúc đó. Anh muốn có thời gian để xem qua danh sách trước, để chuẩn bị những lí lẽ về sự không phù hợp của hầu hết - nghĩa là, của tất cả - đàn ông.

Và phải làm chút việc, vì hai trong số họ là những người James luôn gọi là bạn.

Chiều hôm đó, khi Elizabeth đang đi về nhà thì đâm sầm vào James đang rời khỏi nhà của anh. Cô đã định đi hướng khác ra đường chính nhưng đã gạt bỏ sự hèn nhát đó. Cô luôn đi ngang qua nhà của người quản lí tài sản khi về nhà, và cô không định tránh con đường đó trong một cơ hội rằng James có lẽ ở nhà thay vì ở trên đồi hay đến thăm những tá điền, hay làm một trong những nhiệm vụ mà anh được giao kèo để thực hiện.

Và rồi anh ở đây, mở cửa căn nhà của mình, ngay khi cô đi ngang.

Elizabeth ghi nhớ trong đầu sẽ không bao giờ phụ thuộc vào may mắn nữa.

“Elizabeth” anh thực sự hét lên. “Tôi đang tìm cô.”

Cô nhìn thoáng qua nét mặt dữ dội của anh và quyết định đây là thời điểm tuyệt vời để bày tỏ một tình trạng báo động sống - chết ở nhà. “Tôi rất muốn nói chuyện”, cô nói, cố đi lướt qua anh, “nhưng Lucas đang ốm, và Jane…”

“Hôm qua trông cậu ấy không ốm.”

Cô cố mỉm cười một cách ngọt ngào, nhưng thật khó dùng mưu mẹo khi mà răng cô dính chặt vào nhau thế này. “Trẻ con có thể bệnh rất nhanh. Thứ lỗi cho tôi.”

Anh chụp lấy tay cô. “Nếu cậu ấy thực sự ốm, vậy cô sẽ không phải đi làm hôm nay.”

Oh, khỉ thật. Anh bắt được cô. “Tôi không nói nó bệnh quá nặng,” cô nghiến răng, “nhưng tôi muốn chăm sóc nó, và…”

“Nếu cậu ấy không bệnh quá nặng, vậy chắc chắn cô có thể dành cho tôi vài phút.” Và rồi, trước khi cô có cô hội để kêu lên, anh chụp lấy khuỷu tay cô và kéo cô thật mạnh vào nhà của anh.

“Mr. Siddons!” cô rít lên.

Anh đá cánh cửa đóng lại. “Tôi nghĩ chúng ta đã bỏ ‘Mr. Siddons’.”

“Chúng ta đã đảo ngược rồi.” cô rít. “Để tôi đi.”

“Ngừng cư xử như tôi định cưỡng hiếp cô đi.”

Cô liếc anh. “Tôi không hiểu tại sao đó lại là một điều không thể xảy ra.”

“Chúa lòng lành.” Anh nói, cào cào tay lên đầu. “Từ lúc nào cô bộc lộ cái khuynh hướng hay gây gỗ đó chứ?”

“Khi mà anh ép tôi vào nhà anh!”

“Tôi chắc chắn sẽ không làm thế nếu cô không nói dối về em mình.”

Miệng cô mở ra, và cô trút ra một sự tức giận vì bị xúc phạm. “Làm sao anh dám buộc tội tôi nói dối chứ!”

“Cô không nói dối à?”

“Well, có” cô khẳng định gắt gỏng. “nhưng đó chỉ bởi vì anh là một người thô lỗ kiêu căng, khiếm nhã từ chối chấp nhận không cho câu trả lời.”

“Từ chối chấp nhận sự phủ nhận luôn đảm bảm cho kết quả tích cực.” Anh đáp lại, giọng anh quá hạ cố đến nỗi Elizabeth phải nắm chặt váy để không đánh anh.

Giọng và đôi mắt hoàn toàn lạnh băng, cô nói. “Dường như lối trốn thoát duy nhất của tôi là cho phép anh nói vấn đề của mình. Anh muốn nói gì chứ?”

Anh phe phẩy một tờ giấy trước mặt cô. “Tôi lấy được cái này từ Phu nhân Danbury.”

“Giấy kết thúc công việc của anh, tôi hi vọng thế.” Cô lầm bầm.

Anh lờ đi. “Đây là danh sách khách mời của Phu nhân Danbury. Và tôi rất tiếc phải báo cho cô rằng không thể chấp nhận ai trong số những quý ông này.”

“Oh, và tôi cho rằng anh biết họ.” cô chế giễu.

“Thực tế, tôi có biết.”

Cô giật lấy tờ giấy khỏi tay anh, xé toạc một góc nhỏ khi làm vậy. “Oh, làm ơn.” Cô nói một cách chế giễu. “Có hai đức ngài và một quý ông. Làm sao anh biết tất cả họ?”

“Em cô là một quý ngài.” Anh nhắc cô.

“Vâng, well, em anh thì không.” Cô bắn trả.

“Cô không biết điều đó.”

Đầu cô ngẩng lên. “Anh là ai?”

“Em tôi không phải một quý ngài.” Anh nói với một giọng bực bội. “Tôi thậm chí không có một người em. Tôi chỉ là làm rõ ra rằng cô có một thói quen tai hại là nhảy ngay đến giả định mà không xem xét thực tế.”

“Điều gì” cô nói, quá chậm đến nỗi anh biết sự tức giận của cô đang treo trên một sợi chỉ mỏng manh. “không ổn với những người đàn ông này?”

“Ba trong số họ đã kết hôn.”

Quai hàm cô run run vì nghiến răng. “Có gì không ổn với những vị khách chưa kết hôn?”

“Well, đầu tiên, người này” - anh chỉ vào Sir Bertram Fellport – “là một kẻ nghiện rượu.”

“Anh chắc chứ?”

“Lương tâm tôi không thể cho phép cô cưới một người lạm dụng rượu.”

“Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Khỉ thật, nhưng cô cứ dai dẳng. “Có, tôi chắc chắn anh ta là một kẻ nghiện rượu. Và một minh chứng cho điều đó.”

Cô lại nhìn xuống tờ giấy bị rách trong tay. “Còn Lord Binsny?”

“Anh ta đánh bạc.”

“Nhiều lắm à?”

James gật, bắt đầu khoái chí. “Rất nhiều. Và anh ta mập.”

Cô bắt đầu chỉ lần nữa. “Còn…”

“Đã kết hôn, đã kết hôn, và đã kết hôn.”

Cô nhìn lên nhanh chóng. “Cả ba sao?”

Anh gật. “Một trong số họ thậm chí còn hạnh phúc.”

“Well, đó chắc chắn là truyền thống.” Cô lầm bầm.

James cúi đầu không đáp.

Elizabeth thở dài, và anh nhận ra rằng sự thở dài của cô ẩn giấu sự chán nản khó chịu. “Vẫn còn Mr, William Dunford và Đại úy Cynric Andrien. Tôi cho rằng một người thì xấu xí và người kia là một kẻ ngốc chăng?”

Anh vô cùng muốn đồng ý với cô, nhưng một khi thấy Dunford và đại úy cô sẽ biết anh lừa cô. “Họ đều được cho rằng rất ưa nhìn và thông minh.” Anh khẳng định.

“Vậy vấn đề là gì?”

“Dunford là một kẻ trác táng.”

“Rồi sao?”

“Anh ta chắc chắn không chung thủy.”

“Tôi không phải một giải thưởng, James. Tôi không mong đợi sự hoàn hảo.”

Mắt anh trở nên nóng rực. “Cô nên mong chờ sự chung thủy. Cô cần đòi hỏi điều đó.”

Cô nhìn anh chằm chằm không tin nổi. “Như thế sẽ tốt, tôi chắc chắn thế, nhưng điều đó khó mà quan trọng như…”

“Chồng cô”, anh gào lên, “sẽ phải chung thủy với cô hoặc anh ta sẽ phải đối diện với tôi.”

Mắt Elizabeth mở to, miệng cô mở ra, và rồi cô đổ sập trong một tràng cười.

James bắt chéo tay và nhìn cô chằm chằm. Anh không quen bị cười vào cử chỉ lịch sự của mình.

"Oh, James” cô hổn hển. “Tôi rất xin lỗi, và anh rất tử tế. Hầu như” - cô dụi mắt – “đủ tử tế để được tha thứ vì lừa tôi.”

“Tôi không lừa cô.” Anh nói một cách sưng sỉa.

Cô vẩy tay. “Làm sao anh có thể mong chờ tôi bảo vệ danh dự của mình một khi đã kết hôn chứ?”

"Cô sẽ không cưới Dunford.” Anh lầm bầm.

“Nếu anh nói thế.” Cô nói, cẩn thận và nghiêm trang đến nỗi anh biết cô đang muốn cười lần nữa. “Vậy, sao anh không nói với tôi Đại úy Andrien có vấn đề gì?”

Một khoảng dừng thật lâu. Thực sự rất lâu. Cuối cùng James thốt ra “Anh ta bị gù.”

Một khoảng dừng khác. “Anh loại bỏ anh ta chỉ vì anh ta bị gù?” cô hỏi ngờ vực.

“Đó là dấu hiệu bị bệnh ở trong người.”

“Tôi hiểu.”

James nhận ra Andrien phải bị nhiều thứ hơn là gù. “Chưa kể đến,” anh thêm vào, lảng tránh trong khi cố nghĩ ra một lời nói dối thích hợp. “một lần tôi đã thấy anh ta quát mắng mẹ mình ở nơi đông người.”

Elizabeth rõ ràng không thể tìm ra một câu trả lời. Cho dù đó là bởi vì kìm nén tiếng cười hay hoàn toàn sửng sốt, James không hề biết.

Và anh cực kì chắc chắn anh muốn tìm hiểu cho rõ.

“Er, thật bất kính.” Anh thêm vào.

Không hề báo trước, cô tiến tới và sờ trán anh. “Anh có bị sốt không? Tôi nghĩ anh bị sốt.”

“Tôi không bị sốt.”

“Anh cư xử như anh đang bị sốt ấy.”

“Cô có định đưa tôi lên giường và chăm sóc tôi với sự ân cần yêu thương nếu tôi bị sốt không?”

“Không.”

“Vậy tôi không bị sốt.”

Cô lùi một bước. “Trong trường hợp đó, tốt hơn tôi nên đi.”

James dựa sụp vào tường, hoàn toàn kiệt sức. Cô đã khiến anh như thế, anh nhận ra. Nếu anh không đang cười toe toét như một thằng ngốc thì anh đang giận dữ. Nếu anh không giận dữ, thì là mất tự chủ vì khao khát. Nếu anh không đang mất tự chủ vì thèm khát…

Well, đó là một câu hỏi tranh luận phải không?

Anh nhìn cô khi cô mở toang cánh cửa, bị thôi miên bởi đường cong thanh tú ở bàn tay đeo găng của cô.

“James? James?”

Giật mình, anh ngẩng đầu lên.

“Anh chắc Đại úy Andrien bị gù chứ?”

Anh gật, biết rằng anh sẽ bị phát hiện là một kẻ nói dối vào ngày mai nhưng vẫn hi vọng anh có thể nghĩ ra một lời nói dối khác khéo léo hơn để lấp liếm.

Cô cong môi lên.

Ruột anh xoắn chặt, rồi giật nhẹ.

“Anh có thấy lạ không? Một người thuộc quân đội bị gù?”

Anh nhún vai bất lực. “Tôi đã nói cô không được cưới anh ta.”

Cô thốt ra một âm thanh thích thú. “Tôi có thể cải thiện lại dáng điệu của anh ta.”

Anh chỉ có thể lắc đầu. “Cô là một người phụ nữ đang chú ý, Elizabeth Hotchkiss.”

Cô gật đầu với anh, rồi đi ra ngoài. Tuy nhiên, trước khi đóng nó, cô thò đầu vào. “Oh, James?”

Anh nhìn lên.

“Đứng thẳng lên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.