Hôm nay Hách Linh Nhi từ trường học trở về, Phương Nghị cho cô một kinh hỉ, nguyên bản gian phòng chỉ dùng làm phòng khách đổi thành phòng sách, một cái bàn học, máy vi tính, tủ sách có đủ mọi thứ. Cô hưng phấn mà nhìn chung quanh phòng sách đầu tiên thuộc về riêng mình từ khi chào đời đến nay, vuốt ve ngăn tủ sách và ghế dựa, quả thực là yêu thích không buông tay mà “ôm” chúng nó.
Lily cười nói “Sớm biết cô sẽ hưng phấn như vậy, Phương tiên sinh thật sự là làm đúng rồi?
“Là chủ ý của anh ta?”
“Đúng a! Phương tiên sinh thấy cô luôn luôn ngồi dưới đất đọc sách, sợ đối với xương sống của cô không tốt, cho nên liền phái người đem gian phòng xếp đặt lại tất cả, dặn dò trước hôm nay phải xây xong, biến thành phòng sách thoải mái xinh đẹp thế này.”
Không thể tưởng được anh ta cũng là người cẩn thận, Hách Linh Nhi đối gian phòng sách này thoả mãn cực kỳ, lập tức cùng Lily hai người cùng nhau đem sách vở để lên kệ sách, để từng cái phân loại.
“A? Này là sách mới “
“Phương tiên sinh phái người đưa tới, nói cô sẽ dùng đến những sách này.”
Cô lật xem mỗi một cuốn, đều là sách liên quan đến thương mại. Cô hưng phấn mà đọc qua những sách này, nếu như Phương Nghị hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô, cô nhất định không chút do dự tiến lên ôm anh ta cảm ơn, chỉ tiếc người ta đang ở London, phải tới đầu tháng sau mới trở về.
Đợi sửa sang tốt lại mọi thứ, Hách Linh Nhi liền chui đầu vào sách mới của cô trong phòng không nỡ đi ra.
Có phòng sách thoải mái, cộng thêm sự cố gắng không ngừng của Hách Linh Nhi, lúc kiểm tra giữa kỳ mỗi một khoa thành tích đều lấy được điểm số xinh đẹp.
“Linh Nhi thật lợi hại, mỗi một khoa đều được chín mươi trở lên, không giống như tôi có ba khoa có điểm đỏ, nhất định sẽ bị mẹ của tôi mắng chết! Thảm, cuối kỳ thi này thật thảm a!” Trình Ngải Lâm ảo não nhìn xem bài thi Anh văn trên tay, năm mươi điểm! Thật sự là số điểm hà khắc biến thái!
Hách Linh Nhi an ủi “Sớm khuyên cậu đừng ăn chơi quá sức rồi, không việc gì, lần tới chúng ta nhau học bài, tôi sẽ tận lực giúp cậu.”
“Đừng quên còn có tôi, thành tích của tôi cũng không tệ a!” Chung Sĩ Thần xen vào nói chuyện của hai người.
“Sĩ Thần, điểm Anh văn của cậu cao nhất lớp! Tuyệt quá a!” Hách Linh Nhi chân thành tán thưởng.
“Có câu ca ngợi này của cậu, đối với tôi mà nói so sánh với cái khác đều quý giá.”
“Chán ghét, cậu lại trêu chọc tôi.”
Đem lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh đẹp của cô thu hết vào đáy mắt, làm quen với cô được hai tháng, tình yêu trong lòng Chung Sĩ Thần từ từ tăng trưởng, nhưng khổ nổi cô đơn thuần trì độn, không có cơ hội tiến đến một bước.
“Vì khao thưởng cuộc thi vất vả này, tôi đây có hai vé phim ưu đãi, thứ Bảy này mọi người cùng nhau xem như thế nào?”
“Tốt! Tốt! Tôi tán thành!” Trình Ngải Lâm hào hứng bừng bừng phụ họa, nhờ cô cổ động phía dưới, Hách Linh Nhi cũng gật đầu đáp ứng.
Thừa dịp cô không chú ý, ánh mắt Trình Ngải Lâm hướng Chung Sĩ Thần cười dí dỏm, anh cũng trả lại ánh mắt vô cùng cảm kích, thật là không có ý tứ. Hách Linh Nhi đơn thuần lại hoàn toàn không có phát giác khác thường của hai người này.
Thời gian giao hẹn đến, ngày này Hách Linh Nhi mặc một thân âu phục màu trắng, đi đến địa đểm giao hẹn để gặp nhau, xa xa liền thấy nụ cười nghênh đón cô, Chung Sĩ Thần hướng cô phất tay đi tới.
“Thực xin lỗi, chờ lâu rồi sao?” Cô áy náy nói.
“‘Giao hẹn’ thì lễ độ của con trai là có nghĩa vụ chờ đợi xứng đáng.”
Cô không khỏi bật cười, Chung Sĩ Thần luôn luôn có biện pháp hóa giải sự bất an của cô. “Ngải Lâm? Còn chưa tới sao?
“Cô ấy không tới.”
“A?”
“Trước khi đi, cô gọi điện thoại nói trong nhà có việc không đi được.” Ý là hôm nay chỉ có hai người bọn họ đi xem phim.
“Là chuyện gì đã xảy ra sao?” Cô quan tâm hỏi, đồng thời ý thức được lần đầu tiên đi chơi cùng một người con trai, không khỏi cảm thấy không ổn mà còn thấy nóng nảy.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì, nếu cô ấy không thể tới, cũng chỉ có hai người chúng ta đi xem, đi thôi?”
Vì không có tiện cự tuyệt, Hách Linh Nhi chỉ có thể cùng anh cùng nhau đi chơi, nhưng trong lòng có chút không được tự nhiên, thấy Chung Sĩ Thần tự nhiên rộng rãi nói chuyện, nghĩ thầm người khác hào phóng như vậy chính mình cũng không thể quá không được tự nhiên, thì thuận theo tự nhiên theo anh đi. Mà Chung Sĩ Thần ở kế bên, chính là mừng thầm không thôi!
Thừa dịp hai người khó được có cơ hội đi chơi một mình, sáng sớm anh đã sắp xếp hành trình hôm nay. Dựa vào một hồi phim, sau đó mang cô đến hội mỹ thuật tạo hình để đi thăm quan, căn cứ theo quan sát của anh, Hách Linh Nhi là một người con gái hiếu học, lợi dụng phương thức hẹn gặp tài trí này có lẽ có thể đả động cô. Vì vậy trước kia thu thập tin tức triển lãm, chờ đến hội mỹ thuật nhất định sẽ thao thao bất tuyệt bày ra một mặt học rộng tài cao, quả nhiên nhận được khen ngợi trong mắt cô.
“Không thể tưởng được cậu biết được nhiều như vậy!” Cô không khỏi kinh ngạc,
“Không có gì, chỉ là bình thường thấy nhiều mà thôi, đừng đem tôi nghĩ được quá lợi hại, tôi sẽ ngại nha.” Khiêm tốn cũng là một loại mỹ đức, đúng lúc khiêm tốn có khi sẽ cho người ấn tượng rất tốt, anh biết rõ đạo lý này.
Đồng thời, chế tạo không khí lãng mạn cũng rất là trọng yếu. Bọn họ đi vào một nhà hàng âm nhạc màu sắc đặc biệt, vị trí sớm dự định tốt là hai người ngồi ghế gần cửa sổ.
“Ở đây tuyệt quá!” Cô nhìn khắp bốn phía, vừa trang nhã lại không mất cảm giác thịnh hành thời hiện đại, khách hàng đều là nam nữ trẻ tuổi.
“Cũng biết cậu sẽ thích, tôi đặc biệt chọn lấy vị trí gần cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn bao quát thấy nhà cao tầng Lâm Lập của thành phố Đài Bắc, chờ trời quang, cảnh đêm hội đốt mười nghìn (ngàn) ngọn đèn sẽ đẹp hơn đó!”
“Thật sự?” Cô vui mừng cúi nhìn qua cảnh phố, màu sắc gò má bởi vì vui sướng mà hiện ra phấn hồng nhàn nhạt.
Con mắt thâm tình của Chung Sĩ Thần dừng lại ở vẻ mặt xinh đẹp của cô, người con gái tinh khiết động lòng người như vậy hoàn toàn không có bản tính hư hỏng, làm cho anh nhịn không được muốn trở thành kỵ sĩ thủ hộ cả đời cô.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, một đôi nam nữ tiến vào sân nhảy thoải mái tuổi xuân, Hách Linh Nhi nhìn đến ngây dại, tuy đến Đài Bắc đã hơn một năm, nhưng ngày thường ngoại trừ công tác chính là đi học, căn bản không có cơ hội hưởng thụ loại cuộc sống vui đùa thuộc về tuổi trẻ này.
“Tôi có vinh hạnh mời em một điệu nhảy chứ?” Anh thân sĩ vươn tay mời.
Hách Linh Nhi vội lắc đầu nói: “Tôi không biết nhảy!”
“Không sao, tôi dạy cho em.”
“Không được! Tôi chỉ muốn xem của bọn họ nhảy cũng rất vui rồi.”
“Không đi xuống nhảy, thì không thể nhận thức tư vị trong đó, đi thôi!” Cuối cùng có một mục đích có thể cầm tay của cô, anh không nói hai lời lôi kéo cô hướng sân nhảy đi đến.
“Sĩ Thần, không được cái đó tôi –”
“Đừng sợ, có tôi ở đây, rất nhanh học sẽ biết.” Một cái chặn ngang, cô không tự chủ được bị anh mang đi giữa sàn nhảy, nhẹ nhàng giai điệu làm phấn chấn lòng người, nhịp điệu, tiếng cười xung quanh của nam nữ, cùng ánh mắt nghiêm túc dị thường của Chung Sĩ Thần, lòng của cô dần dần bay lên tung tăng như chim sẻ. Ngoại trừ Phương Nghị, đây là lần đầu tiên cô cùng một người con trai bằng tuổi thân mật, như vậy có thể chứ? Cảm giác, cảm thấy có chút có tật giật mình, có lẽ là khẩn trương, cho nên hai chân luôn không nghe sai sử, một đoạn vũ xuống, Sĩ Thần đã lộ ra âm thanh kêu đau.
“Hôm nay thật sự xin lỗi!” Trên đường về nhà, Hách Linh Nhi càng không ngừng xin lỗi.
“Không quan hệ, lần đầu tiên nha, luôn luôn không quen.”
“Tôi chân tay vụng về, làm cậu mất hứng.”
“Không có chuyện này, tôi thật sự rất vui vẻ! Cậu thì sao? Vui vẻ chứ?”
“Ừh.” Cô gật đầu.
“Từ nay về sau sẽ cùng đi ra ngoài đi chơi?”
“Được!”
“Không, ý của tôi là chỉ có hai người chúng ta.”
“A?” Cô không hiểu.
Xe lái vào cửa ngõ đứng ở bên đường, con ngươi Chung Sĩ Thần chuyển sâu, thái độ cùng ngữ khí cũng trở nên không giống với lúc trước, anh yên lặng nhìn qua cô. “Tôi hi vọng từ nay về sau chỉ có hai người chúng ta hẹn hò với nhau, em nguyện ý không?”
Cô đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, anh liền nói rõ như vậy? Không báo trước một câu thông báo làm cho cô rối loạn đúng mực, cúi đầu né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, không có hầm để trốn, đành phải hai tay không ngừng nắm xoắn với nhau, mặc cho tần suất tim đập rối loạn.
“Linh Nhi.” Anh lớn mật cầm năm ngón tay xanh miết của cô, Hách Linh Nhi run rẩy.
“Tôi không biết.” “Không thể được” ba chữ đang nhìn đến đồng tử của anh thâm tình chờ mong, mềm lòng phía dưới biến thành “không biết”.
“Tôi sẽ đối với em tốt, làm bạn gái của tôi được không?” Chuyện người này can đảm thổ lộ nhất thời làm cho cô choáng váng, ngày thường bạn học hay nói chuyện tựa như biến thành người khác, ánh mắt chăm chú hết sức chân thành nhập vào lòng của cô, hiểu được biểu hiện khát vọng đối với cô, mà lòng của cô lại vì thế cảm động.
“Tôi...”
“Theo tôi kết giao, em sẽ phát hiện tôi là tình nhân vĩ đại ôn nhu cỡ nào.”
Ánh mắt rừng rực của anh, thái độ nghiêm túc, cùng với thần sắc kiên quyết, đều là vũ khí làm cho nữ hài tử tâm động, Hách Linh Nhi cũng không ngoại lệ.