Yên Lam trốn tránh, chỉ cười không đáp, tiếng cười khanh khách quanh quẩn trong phòng, ánh mắt sáng như sao nhìn Cận Thế Phong cười híp chặt lại, mang theo một tia nghịch ngợm.
Nhìn vẻ mặt của Yên Lam, Cận Thế Phong suy nghĩ một chút, "Em lại làm cái gì vậy?" Anh tò mò tháo nhẫn ra xem, rốt cuộc nhìn thấy một chút khác thường. Bên trong nhẫn có khắc hai chữ Phong Lam. Trong khoảnh khác đó, vô số cảm động xuất hiện trong lòng anh, Cận Thế Phong lại ghì chặt Yên Lam hơn.
"Em khắc tên chúng mình lên nhẫn, mong chúng mình luôn được ở bên nhau, làm vậy anh cũng không thể đưa nhẫn cho người khác được."
Tối qua tranh thủ lúc Cận Thế Phong ngủ say, Yên Lam tỉ mỉ khắc từng nét chữ lên đó, coi như một dấu ấn mãi mãi, muốn xóa cũng không xóa được. Cô mong bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau cho tới đầu bạc răng long.
Yên Lam lại cười khanh khách.
Niềm hạnh phúc ngập tràn trong phòng, cũng ngập tràn trái tim Cận Thế Phong.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Yên Lam, hốc mắt Cận Thế Phong bỗng nóng lên. Nha đầu ngốc, anh thật sự đau lòng vì sự ngốc nghếch của cô. T.r.u.y.ệAzTruyen.net
"Lam Lam, em không cần làm như vậy, nhẫn này anh trao cho em thì cả đời là của em. Sẽ
không trao cho người khác, cũng không có người nào khác ở đây cả. Cả đời này anh chỉ ở bên em thôi!"
Anh vốn ích kỷ, trái tịm của anh chỉ chứa được một người, ngoài Lam Lam ra anh không thể có thêm ai khác.
Có lẽ khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy cô ở pub, vận mệnh của anh đã gắn liền với cô.
Thời gian trôi qua, tình cảm ngày càng sâu nặng, hình ảnh cô dần dần thấm vào máu thịt của anh, muốn tách ra cũng không được. Cả đời này là quyến luyến, không buông.
Lúc xuống lầu, Yên Lam nhanh chóng khoác tay Cận Thế Phong, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi tắn. Dường như cô muốn cả thế giới biết được, cô đang rất hạnh phúc.
"Yên Lam tiểu thư, thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?" Ước Hàn đi theo sau Yên Lam hỏi.
Mấy ngày này, Cận Thế Phong ra ngoài công tác, Yên Lam vẫn ở lại công ty xử lý công việc.
Lại thêm bản hợp đồng với công ty của Ước Hàn có chút vấn đề cần bàn bạc lại, nên bây giờ anh ta mới có mặt ở đây.
Thật ra cô không cần xử lý việc này, nhưng Kỷ Tồn Viễn còn đang đi hưởng tuần trăng mật, chỉ còn cô biết tường tận cuộc hợp tác này nên đành phải giải quyết. Cũng không còn cách nào khác, phải tiếp xúc với con người tên Ước Hàn khó chịu này.
"Ước Hàn tiên sinh, tôi đã nói rồi. Thế Phong đã cầu hôn tôi, tôi cũng đã đồng ý. Chúng tôi sắp kết hôn, anh đừng như vậy nữa được không?" Yên Lam bất dắc dĩ nhìn Ước Hàn, "Cả
Trung Quốc phụ nữ đẹp thiếu gì, anh nhất định sẽ tìm đươc người anh thích thôi."
"Nhưng Yên Lam, lần đầu tiên gặp em tôi đã rất thích rồi. Cái này người Trung Quốc chẳng gọi là nhất kiến chung tình đó sao? Tôi không muốn buông tay, em cho tôi cơ hội được không?" Ước Hàn vẫn bám riết không tha.
Nhìn thấy Yên Lam muốn phản bác, anh ta lại vội vàng nói: "Không, Yên Lam tiểu thư, em hãy nghe tôi nói. Tôi biết em đã đồng ý lời cầu hôn của Cận tiên sinh, nhưng đối với người nước ngoài chúng tôi thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ cần thích là thích, dù đã kết hôn thì chúng tôi vẫn sẽ theo đuổi. Cho nên, xin em cho tôi một cơ hội. Tôi cũng biết em thích Cận tiên sinh, nhưng em chưa thử cùng tôi trải nghiệm cảm giác yêu đương, làm sao em biết được em có thích tôi hay không?"
Yên Lam đau đầu nhìn Ước Hàn, chẳng lẽ những gì cô nói anh ta không hiểu sao?
"Tôi không yêu cầu em như thế nào. Yên Lam, tôi chỉ muốn từ giờ về sau, em đừng tránh tôi như tránh tà nữa, coi tôi như một người bạn được không? Nếu đến ngày em kết hôn, em còn không có chút tình cảm nào với tôi, thì tôi sẽ đồng ý rút lui, không bao giờ phiền đến em nữa. Chỉ mong bây giờ em cho tôi một cơ hội, cho tôi ở bên cạnh em." (*tức giận*-ing~~~, cái tên Ước Hàn dở hơi a a a a )
Ước Hàn thành khẩn nói, còn Yên Lam thì thành khẩn đau đầu.
Rốt cuộc phải làm sao cho cái người này biết khó mà lui đây?
"Nhưng tôi…." Yên Lam do dự, không biết phải nói tiếp thê nào.
Thấy Yên Lam nhăn mặt, Ước Hàn nói thêm. "Yên Lam, tôi không cầu gì cả, chỉ làm bạn thôi mà khó thế sao?"
"Trời ơi, được rồi!" Trước sự lẽo nhẽo đeo bám của Ước Hàn, Yên Lam đành đồng ý. Làm bạn, chắc không có vấn đề gì đâu. Còn tốt hơn cả ngày cứ bị anh ta quấy tới quấy lui.
"Thật không? Em đồng ý rồi sao Yên Lam?" Ước Hàn hưng phấn nhìn Yên Lam.
"Vâng…" Yên Lam gật đầu, "Chúng ta là bạn bè." Cô vô lực nhắc lại lần nữa.
"Tốt quá, em không trốn tránh tôi là được rồi." Ước Hàn vui sướng nói, chỉ cần thế này là anh ta cũng có cơ hội rồi."Tan tầm chúng ta đi ăn cơm nhé!"
Yên Lam có chút khó xử.
"Đừng quên chúng ta là bạn bè. Bạn bè cùng nhau ăn một bữa tối khó khăn lắm sao?" Ước Hàn ở một bên ra vẻ tội nghiệp.
"Thôi được rồi!!!"