Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 97: Anh không cần Mộ Thanh Thần




Thanh Thần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả lỏng tâm tình, dựa vào chiếc tủ phía sau, nghe giai điệu êm tai của Piano.

Xung quanh cũng im lặng, toàn bộ thế giới dường như cũng tươi đẹp hơn.

Cô cảm thấy bản thân như ở trong mây, lâng lâng, cơ thể càng ngày càng nhẹ, suy nghĩ càng ngày càng xa.

Dần dần, dần dần chậm rãi hòa theo khúc nhạc.

Thanh Thần cảm thấy dường như mình quên đi mọi đau thương, đả kích, mọi thứ, cô đều quên sạch sẽ…

Nốt nhạc cuối cùng theo ngón tay của Diễn Thần vang lên, Thanh Thần đã yên lặng ngủ.

Anh xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiền yên tĩnh của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trong suốt của cô, lông mi thật dài như cánh bướm động nhưng không động. Tất cả đều đẹp đến mức khiến anh giống như đui mù.

“Cậu chủ!” Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên phía ngoài phòng.

Diễn Thần hơi chấn động, nhanh chóng xoay người: “Xuỵt…”

Anh nhẹ nhàng đặt áo khoác lên người cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, mang theo sự cưng chiều cùng thương sót.

Diễn Thần nhìn cô thật lâu, trong mắt đầy sự yêu thương.

Anh biết, cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.

Nếu không, cô sẽ không yên lặng ngủ trong căn phòng xa lạ thế này.

Đau thương luyến tiếc quanh quẩn trong mắt anh.

Anh nhẹ nhàng kéo cô ôm vào ngực, cúi đầu tham lam nhìn gương mặt của cô: “Thanh Thần…”

Một tiếng thở dài nhàn nhạt theo tên của cô phát ra nơi khóe miệng. Anh nhắm mắt lại, khẽ hôn cô, Diễn Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô, mang theo sự dịu dàng cùng quý trọng.

-----Đường phân cách của cô gái mèo---- ------

Xe của Mạc Lãnh Tiêu chạy như bay trên đường cao tốc, xe cảnh sát giao thông đuổi theo anh liên tục.

Xe chạy đến phía Đông của căn biệt thự, anh dừng lại.

Nhìn căn biệt thự trước mắt, anh không nhịn được cau mày, lồng ngực khó chịu, không ngừng nôn nóng.

Nơi này, chẳng qua chỉ là một phần bất động sản phía Đông của anh, cũng là nơi anh khá thích, một thời gian lâu anh đến thành phố Hải Ninh, đều ở nơi này.

Nếu muốn nói lời trong lòng, anh xem nơi này là nhà của mình.

Chỉ là, bây giờ, anh không muốn về đây, thậm chí ngay cả đến cửa cũng không muốn.

Bốn ngày, từ khi đưa Mộ Thanh Thần đi đến cuộc thi ở trường, anh nhìn thấy Bạch Tử Nhược, suốt bốn ngày không về lại đây.

Người phụ nữ đó, lúc này, vẫn đang vẽ tranh, đùa nghịch với hoa cỏ của cô ta sao?

Hô hấp của Mạc Lãnh Tiêu hơi khàn khàn, anh nhíu chặc mày.

Giờ khắc này, thậm chí anh không biết nên đối mặt với Mộ Thanh Thần như thế nào.

Ngẩng đầu nhìn bông tuyết từ trên trời rơi xuống, bàn tay to nắm thật chặc, các đốt ngón tay trắng lên.

Lại là tuyết rơi, đáng chết!

Năm nay tuyết rơi khiến anh vô cùng khó chịu.

Đi vào phòng khách, căn phòng to lớn không một bóng người, không có chút sức sống.

Nhìn bàn trà trống rỗng, Mạc Lãnh Tiêu khẽ nhướng mày.

Người đàn bà đó luôn thích đặt hoa tươi lên bàn trà, cô nói như vậy nhìn có sức sống hơn, hôm nay, tại sao lại không có?

Sau lưng truyền đến một hơi lạnh. Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy căn biệt thự này quá to lớn, quá vắng vẻ, anh không muốn bước vào.

“Cậu chủ, cậu đã về.” Người quản gia già cung kính ân cần hỏi thăm, đưa tay nhận lấy áo khoác trong tay anh.

Kéo kéo caravat, Mạc Lãnh Tiêu nhìn xung quanh, tao nhã ngồi xuống sô pha: “Cô ấy đâu?”

Giọng nói kia vô cùng lạnh lẽo, nhưng hoàn toàn êm tai.

Cô ấy?

Quản gia già giật giật mi mắt, hiểu rõ ý tứ của anh, bà lắc đầu, cung kính nói: “Cô Mộ không có ở đây.”

Không ở đây?

Bây giờ là mấy giờ rồi, dd/lqđ, không thể ở trên lớp được.

Hơn nữa, cô không có bạn bè ở đây, một người như vậy mà đi ra ngoài sao?

Khuôn mặt tuấn tú nặng nề đi vài phần, ánh mắt lạnh lùng nhìn người quản gia: “Đi đâu?”

Người quản gia do dự chốc lát, thở dài: “Cậu chủ, từ ngày cô Mộ đi thi ở trường, đã bốn ngày chưa về…”

Không hiểu cảm giác bất an lo sợ ở trong suy nghĩ anh lan ra, bàn tay nhanh chóng nắm lại, sự lạnh nhạt bao phủ lên gương mặt tuấn tú.

“Tôi nghĩ, cô Mộ cùng cậu chủ ở cùng nhau.” Người quản gia già rùng mình một cái, sắc mặt cậu chủ, thật khó coi.

Bốn ngày, suốt bốn ngày, cô chưa quay về, là ý này, đúng không?

Khóe miệng cong lên, Mạc Lãnh Tiêu đứng lên, gương mặt bình tĩnh, nhanh chóng đi đến phòng sách. Vừa đi vừa lấy điện thoại ra.

Bấm vào dãy số của cô, điện thoại tắt.

Mạc Lãnh Tiêu mím môi, dựa vào chiếc cửa sổ sát đất, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Sau cuộc thi, cho dù anh không đón cô, cô cũng có thể về…

Nhưng suốt bốn ngày, cô không xuất hiện.

Đôi mắt đen láy tối sầm lại vài giây.

Hay là… cô đã nhìn thấy điều gì?

Không phải không nghĩ tới, khi anh cùng với Tử Nhược ở trường học, có thể bị cô bắt gặp.

Nhưng căn bản anh cũng không có thời gian, không nhất thiết lo lắng về cảm nhận của cô.

Trong lúc đó bọn họ cũng sắp xong rồi. Lo lắng của cô, anh chưa bao giờ để tâm tới.

Nhưng mà, hiện giờ cô đang ở đâu?

Hay giống như lần trước, ở trong quán Bar cùng một người đàn ông khác dính dáng không rõ ràng, thậm chí còn ôm hôn môi?

Bây giờ cô là hôn thê của anh, Mạc Lãnh Tiêu không cho phép cô khiến anh phải đội nón xanh, khiến anh nhận lời chê cười từ người khác.

Mạc Lãnh Tiêu khó chịu bước đến trước quầy bar, rót một ly rượu, nhắm mắt lại, chân mày theo thói quen cau lại, ly rượu lạnh lẽo cong cong nơi tay anh, lúc ẩn lúc hiện.

Anh thừa nhận, anh rất tức giận, bởi vì bây giờ cô còn là vị hôn thê của anh, trò chơi này, anh còn chưa cho kết thúc.

Chỉ cần anh tuyết bố chấm dứt trò chơi, cô sống hay chết cũng không liên quan đến anh. Cô là một dấu hiệu có cũng được, mà không có cũng không sao.

Mộ Thanh Thần, đối với anh mà nói, không phải là gì cả.

Mạc Lãnh Tiêu, vĩnh viến cũng không thể để ý đến Mộ Thanh Thần.

Mạc Lãnh Tiêu nâng mí mắt, trong mắt là một mảng lạnh lùng, bọn họ sẽ nhanh chóng chấm dứt. Khi Tiểu Nhược đã quay về bên cạnh anh, anh sẽ không dây dưa cùng Mộ Thanh Thần nữa!

------Đường phân cách của cô gái mèo---- -------

Tám ngày nghỉ ngơi ở bệnh viện, mỗi ngày Tiết Khả Nhân đều đến thăm Mộ Thanh Thần.

Tiết Khả Nhân đẩy cửa mang đồ ăn vào: “Thanh Thần bảo bối, đến đây ăn cơm!”

Thanh Thần xoay người, cười cười với cô: “Thơm quá, dường như rất ngon!”

“Đương nhiên, cũng nhìn là ai mua chứ!” Tiết Khả Nhân cũng cười, so với cô Diễn Thần có biện pháp hơn, vậy mà có thể làm cho Thanh Thần cười.

“Soái ca kia đâu?” Tiết Khả Nhân vừa đưa thìa cho cô, vừa tìm kiếm xung quanh.

Thanh Thần lắc đầu, nở nụ cười: “Khả Nhân, đừng gọi anh ấy như vậy, giống như háo sắc vậy.”

“Tớ vui mà.” Tiết Khả Nhân nghịch ngợm nháy mắt ngồi sát cô: “Thanh Thần, thật ra tới cảm thấy, tớ cảm thấy là… Cái người Diễn Thần kia, vô cùng tốt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.