Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 9: Không thể tin được




Hai tay run rẩy mở tờ báo ra, khi tầm mắt Thanh Thần nhìn vào tin tức ở trang bìa thì nước mắt cố nén đã lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mà rơi xuống!

“Nhị thiếu gia tập đoàn Tống thị cùng tài nữ âm nhạc Mộ Hân Đồng cử hành lễ đính hôn hạnh phúc”

Tựa đề, từng tờ đều đăng ảnh chụp cảnh thân mật của hai vợ chồng chưa cưới, càng làm cho tâm trạng Thanh Thần nhói lên, làm sao có thể? Chị… làm sao có thể cùng Tống Vũ Phàm đính hôn thành công chứ?

Cô rõ ràng theo kế hoạch của chị, mang Tống Vũ Phàm vào một căn phòng, mặc dù…mặc dù…dùng chuyện này để làm điều để giữ hắn ở lại, nhưng đây là kế hoạch của bọn cô…

Nếu ở bên cạnh cô thì Tống Vũ Phàm làm sao có thể xuất hiện trong tiệc đính hôn được, làm sao có thể?

Mộ Thanh Thần không dám tin vào hai mắt mình, giống như nổi điên mà lật tung tờ báo trong tay, hi vọng có thể từ trong đó tìm được câu trả lời chính xác.

Chỉ là toàn bộ tờ báo, đều nói về tiệc đính hôn của Tống Vũ Phàm và Mộ Hân Đồng.

Sự thật rõ ràng. Trong hình Mộ Hân Đồng là thật, trong hình Tống Vũ Phàm cũng là thật…

Chị cô, thật đã đính hôn với Tống Vũ Phàm!

Mà trong thời gian bọn họ đính hôn, cô cũng đang ở trong phòng 2308…

Nếu như, người ở trong phòng, không phải là Tống Vũ Phàm… vậy anh ta….

Ông trời! đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô đã làm gì chứ?

Đêm đó, người đàn ông thần bí, rốt cuộc là ai? Sự xuất hiện của anh, anh bị bỏ thuốc, rốt cuộc là trời đất làm sao có sự trùng hợp này, còn là thiết kế từng bước thật tỉ mỉ?

Bọn họ thật sự đính hôn…chị làm sao? Chị bây giờ thế nào rồi?

Chị không yêu Tống Vũ Phàm, tuyệt không yêu Tống Vũ Phàm, bây giờ chị, nhất định hận cô đến chết!

“Thanh Thần, em làm sao vậy? Tại sao lại khóc..” Nhìn Thanh Thần khóc nức nở, nhất thời Tô Họa sợ tới mức tay chân bủn rủn…

“Không phải chị em đã đính hôn rồi sao? Em không phải là không biết chứ?” Tô Họa không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể không ngừng thay cô lau nước mắt.

Nhưng càng lau, nước mắt của cô rơi càng nhiều hơn!

“Tài xế… dừng xe”

Bỗng, Thanh Thần vứt tờ báo trong tay, hướng tới tài xế mà yêu cầu….

“Tiểu thư, chỗ này là đường một chiều, không thể dừng xe được.” Tài xế bất đắc dĩ mà nhún vai, bày tỏ sự từ chối.

Nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trong đầu Thanh Thần hỗn loạn tới không có một đầu mối nào, cũng không kịp suy xét hành dộng của cô có đúng hay không: "Cầu xin ông, dừng xe, tôi muốn xuống xe…”

“Thanh Thần…” Tô Họa bị chuyện xảy ra trước mắt làm ngu đi, căn bản không kịp phản ứng.

Thấy tài xế vẫn không có ý định dừng lại như cũ, Thanh Thần đưa tay mở cửa, hoàn toàn không chú ý từng đoàn xe dập dìu, nhanh chóng nhày xuống xe, không quay đâu lại liền hướng tới đối diện mà chạy đi….

“Mộ Thanh Thần….”

Nhìn Thanh Thần lảo đảo nghiêng ngả chảy trên đường lớn, Tô Họa sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, chỉ có thể bấm số điện thoại nhiều năm không gọi.

“Này, Triển Phong… Tôi là Tô Họa…”

Thanh Thần nhếch nhác chạy về phía trước, không nghe tiếng thắng xe đang dồn dập, không nghe tiếng còi xe ing ỏi, không nghe tiếng chửi rủa thống hận của tài xế…

Không nhìn đèn dỏ, cũng không chú ý tới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh…Cô chỉ biết liều mạng chạy về phía trước, ở nơi từng lớp từng lớp sương mù bao phủ, tìm được cửa ra vào của khách sạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.