Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 81: Trời băng đất tuyết với anh




Ngẩng đầu lên, nhìn mắt của anh, trong đồng tử xinh đẹp kia, tràn đầy thụ sủng nhược kinh. Lời của anh, ăn mòn lòng của cô.

"Tiểu nha đầu." Dịu dàng hôn tai của cô, anh ở bên tai cô nhỏ giọng đầu độc : "Nói, em nhớ Lãnh."

"Lãnh, em nhớ anh lắm." Tay nhỏ bé, vòng chắc eo của anh, hít mũi một cái, cô không cho mình rơi nước mắt.

Cô nhớ anh rồi, mỗi một ngày mỗi một đêm, mỗi một phút mỗi một giây.

Dắt tay của cô, Mạc Lãnh Tiêu cười ảm đạm, mang theo cô liền rời đi.

"Lãnh?" Tựa vào trong ngực của anh, Thanh Thần không hiểu nhìn anh: "Chúng ta phải đi đâu?"

Bàn tay vuốt vuốt tóc của cô, anh nhếch khóe miệng: "Em không phải là thích trượt tuyết sao? Chúng ta đi trượt tuyết."

". . . . . ." Tay nhỏ bé run lên, cô trợn to hai mắt: "Trượt tuyết, bây giờ?"

Ôm cô vào trong ngực, nắm chặt tay lạnh lẽo của cô, anh cười: "Tiểu nha đầu, tôi dẫn em đi trượt tuyết, về sau mỗi mùa đông, em đều có thể đi."

Nghe lời của anh, nước mắt nơi khóe mắt của Thanh Thần cứ như vậy rơi xuống.

Anh, là đến nói từ biệt từ biệt với cô đi. Lần này, bọn họ, thật sự kết thúc, thật sự, phải tách ra.

Khó trách, anh gọi cô là tiểu nha đầu, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên, anh dùng biệt danh thân thiết như vậy gọi cô.

Tim, rất đau rất đau, khóe miệng cô giương lên mức độ vẫn xinh đẹp như cũ, nắm thật chặt bàn tay ấm áp của anh, cô gật đầu nói: "Được, anh dẫn em đi, trượt tuyết."

Tiết Khả Nhân đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bọn họ ôm nhau rời đi, chân mày lá liễu nhăn lại.

Ông trời, anh ta gọi cô ấy tiểu nha đầu nha, thật mập mờ nha!

———— tuyến phân cách cô nàng mèo————

Ngồi ở trong quán cà phê bằng gỗ ở trên đỉnh núi, yên tĩnh nghe khúc Violin du dương, Thanh Thần lẳng lặng nhìn bông tuyết lưu loát ngoài cửa sổ.

Cô, thích thế giới băng tuyết anh cho này.

Mạc Lãnh Tiêu không nuốt lời, anh thật sự mang cô đi trượt tuyết, đi ô-tô ba tiếng đồng hộ, bọn họ rời khỏi thành phố Hải Ninh, đến chỗ này.

Tất cả sơn trang nghĩ dưỡng cũng bị anh bao trọn, thời điểm anh không ở đây, trừ nhân viên làm việc, cũng chỉ có một mình cô. Mặc dù có chút vắng lạnh, chỉ là cũng làm cho cô có thể tự do tự tại hưởng thụ mùa đông yên tĩnh.

Anh, luôn có rất nhiều công việc phải bận rộn, thời điểm rảnh rỗi, anh sẽ đến cô, mà cô, cho đến bây giờ đều không cự tuyệt.

Anh nói, anh thay cô mua một căn nhà, cách trường học gần hơn, trên bất động, là tên của cô. Sau khi trở lại thành phố Hải Ninh, cô sẽ gặp dọn đến nơi đó.

Về sau cơ hội gặp mặt với anh, sẽ càng ngày càng ít. Lúc anh nói, cô chỉ là yên tĩnh nghe, không lên tiếng, cũng không có nửa điểm ý tứ gì khác.

Mấy ngày nay, anh đối với cô rất tốt, không ép buộc cô làm bất kỳ chuyện gì cô không muốn làm, chỉ là thỉnh thoảng lặng lẽ đem cô kéo vào trong ngực của anh, nhìn vẻ mặt cô miễn cưỡng, anh sẽ thân mật dịu dàng xoa cô..., gọi cô tiểu nha đầu.

Chỉ là, mỗi một lần nghe giọng nói anh dịu dàng như thế, cô đều có chút muốn khóc.

Tích tắc- tích tắc tích tắc. Nhìn xuống đồng hồ báo thức, đã muộn thế này, có lẽ, hôm nay anh sẽ không đến đi.

Hít mũi một cái, Thanh Thần không cho mình đắm chìm trong tâm tình như vậy nữa, đứng dậy ôm lấy trượt tuyết ở bên cạnh, cô đi ra khỏi phòng cà phê.

Tâm sự đầy cõi lòng ở trượt lên con dốc đó, đột nhiên, một âm thanh trầm đục, phá vỡ yên tĩnh trong núi!

Trong lòng hoảng sợ, Thanh Thần theo bản năng dừng động tác lại, xoay người nhìn lại.

Giờ phút này cô mới phát hiện, vốn là con dốc trượt tuyết không có người nào, hôm nay cư nhiên xuất hiện một nhóm người, kỹ thuật trượt tuyết của mọi người cao siêu, tựa hồ đang đuổi theo người kia.

"Đuổi theo người phụ nữ trước mặt kia!" Xa xa, Thanh Thần nghe được đối thoại bọn họ hô to: "Mặc kệ cô ấy và anh ta có quan hệ hay không, trước tiên bắt được cô ấy lại nói!"

Trong lòng rét lạnh, Thanh Thần bỗng chốc quay đầu đi tìm bóng dáng quen thuộc kia.

Hiện tại làng du lịch này đã bị Mạc Lãnh Tiêu mua lại, người có thể đến đây trượt tuyết, gần như chỉ có hai người bọn họ.

Đám người sau lưng kia, thân phận không rõ, hơn nữa khí thế hung hăng, chẳng lẽ, ý đồ bọn họ đến là. . . . .

"Anh ta đang nơi đó, trước tiên đuổi theo anh ta."

Sau lưng, lại truyền tới đối thoại của mấy người đàn ông.

Xa xa nhìn lại, Thanh Thần nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ quần áo trượt tuyết màu xám thẫm hình như cố ý ngăn cản đám người đuổi theo cô kia, không ngừng đến đến lui lui xuyên qua ở trong đám người cách đó không xa.

Anh một mặt ngăn trở bọn họ đi về phía coo, một mặt thu hút sự chú ý của mọi người!

Bộ quần áo kia, là Mạc Lãnh Tiêu, cô, sẽ không nhớ nhầm.

Thân thể Thanh Thần một hồi lạnh lẽo, hai chân cũng có chút run rẩy.

Liên tưởng đến mới vừa một tiếng trầm đục kia, tim, treo phải thật cao.

Anh đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ anh không biết đám người kia mục tiêu là anh sao? Chẳng lẽ anh không biết trong tay đám người kia có súng sao?

Dịch Hàn đâu?

Vệ sĩ của anh đâu? Bọn họ không phải cũng sẽ đi theo cách anh không xa sao?

Tại sao cô không thấy bất kỳ ai.

Rõ ràng là mùa đông, nhưng trên trán của Thanh Thần, dám bởi vì lo lắng, đầy mồ hôi.

Đang lúc cô không biết làm sao, một chuỗi âm thanh bắn liên hồi giống như tiếng súng lại vang lên, mà bóng người màu xám quen thuộc kia cứ như vậy biến mất ở trong tầm mắt của cô.

"Tôi bắn trúng anh ta, tôi bắn trúng anh ta!"

"Đuổi theo! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Nghe đến mấy câu này, Thanh Thần bỗng chốc trừng lớn mắt, kính trượt tuyết trong tay cũng rơi xuống tuyết trên đất.

Anh, trúng đạn?

Ông trời!

Không có bất kỳ tự hỏi và do dự, Thanh Thần dùng phương thức nhanh nhất trượt vào trong khu rừng bóng dáng Mạc Lãnh Tiêu biến mất kia.

Mỗi một bước, cô đều phải trượt cực kỳ cẩn thận, sợ bị người khác hiện, làm liên lụy tới anh.

Lãnh, anh không cần có chuyện, ngàn vạn lần không được có chuyện gì.

Môi hồng, mím thật chặt thành một đường thẳng, trong lòng Thanh Thần chỉ có một ý nghĩ: cô nhất định phải trước tìm được anh trước bọn họ, nhất định phải!

Lặng lẽ trượt đến trong bụi cây, Thanh Thần tìm nửa ngày, rốt cuộc ở một nơi vô cùng kín đáo nơi tìm được Mạc Lãnh Tiêu.

Híp mắt một cái, Thanh Thần trượt đến trước người Mạc Lãnh Tiêu, nhanh chóng lột ra quần áo trượt tuyết kiểm tra vết thương bị đạn bắn trên vai anh.

"Sao em lại tới đây?" Sự xuất hiện của cô, khiến Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày: "Đi, đi mau!"

Người phụ nữ đáng chết này, cô chạy đến đây làm cái gì? Cô không biết hiện tại ở tình huống rất nguy hiểm sao?

Thanh Thần không nói câu nào, chỉ là chuyên chú kiểm tra vết thương của anh, cũng may, đạn chỉ là xẹt qua da tay của anh, vết thương không sâu, cô chỉ cần cầm máu cho anh là tốt rồi.

"Mộ Thanh Thần, tôi bảo em đi, nghe không." Bộ dạng cô không chút cử động, làm cho anh tức giận, gần như nóng nảy đẩy cô một cái, gương mặt tuấn tú lãnh khốc như thế.

"Mạc Lãnh Tiêu, anh không cần lộn xộn, có được hay không?" Thấy vết thương của anh rịn máu ra, trong mắt Thanh Thần hiện đầy sương mù: "Chỉ cho phép anh cứu em, thì không để cho em xem anh một chút sao?"

Cô thiếu anh, còn thiếu sao?

Cô, cũng sẽ lo lắng anh, cũng sẽ đau lòng vì anh.

Thấy mắt cô đỏ lên, Mạc Lãnh Tiêu vẫn là lạnh lùng nhìn cô, tính tình không bởi vì cô chất vấn lấy được hòa hoãn: "Không muốn hại tôi, thì em biến cho tôi, mau cút."

Đối với cô, buông ra lời nói ngoan độc, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim của anh, có chút rối loạn: "Tôi bảo em biến, em nghe không hiểu tiếng người sao? Mộ Thanh Thần."

Lại một lần thô bạo đem Thanh Thần muốn đến gần anh đẩy ra, sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.

Tay nhỏ bé, lúc anh phân tâm nhất, giữ thật chặt thân thể anh, sau đó giơ tay, lấy lá cây non ngắt được trên đường để dùng để che đậy đắp lên hai người.

Có lẽ là bởi vì tuyết quá lớn, có lẽ là bởi vì ánh sáng quá mờ, khi người của bọn họ đi tới đi lui tìm tòi bốn phía, tìm kiếm, nhưng không ai có thể phát hiện ra bóng dáng của bọn họ. . . . . .

"Đi bên kia tìm, mau! Không được để cho người chạy thoát!"

Không biết qua bao lâu, đợi sau khi âm thanh quanh mình đều biến mất, Thanh Thần mới thở dài một hơi, mà lúc này, cũng mới phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đang không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm.

"Em với ai, học những thứ này?" Nhìn trán Thanh Thần mồ hôi chảy ròng ròng, tròng mắt đen của Mạc Lãnh Tiêu thoáng qua ánh sáng trong sáng.

". . . . . ." Thanh Thần hơi ngẩn ra, giọng nói có chút khàn: "Khi còn bé, học qua với giáo sư trường cảnh sát . . . . . ."

Mộ khải, là cục trưởng cục an, chú dì bên cạnh mình, tất cả đều là cảnh sát, những thủ đoạn khâtn cấp này, cô từ nhỏ đã học được không ít.

Chỉ là không nghĩ đến, có một ngày, thật sự có đất dụng võ.

"Tại sao cứu tôi?" Giọng nói người đàn ông có chút trầm thấp, tầm mắt canh chừng cô cũng tràn đầy tìm tòi nghiên cứu: "Tôi chết, em liền tự do."

"Bởi vì anh đã cứu em." Thanh Thần đi theo bên cạnh anh, vừa đi vừa nói.

Đột nhiên dừng bước lại, Mạc Lãnh Tiêu nhẹ nhàng nâng cằm của cô, đem mặt đưa tới: "Tiểu nha đầu, em không chú ý nguy hiểm đến tìm tôi, nguyên nhân thật sự đơn giản như vậy?"

"Thật ra thì. . . . . ." Khẽ rũ mí mắt xuống, cô khe khẽ thở dài: "Thật ra thì, anh biết nguyên nhân, không phải sao?"

Tình cảm của cô, cô không tin anh không nhìn ra được.

Không đợi câu trả lời của anh, cô ngẩng đầu lên, phát hiện anh cũng không nhúc nhích bất định tại chỗ, tròng mắt cực kỳ lạnh mà nhìn phương xa.

"Làm sao vậy?" Cô không tự chủ theo nhìn tầm mắt của anh.

"Băng tuyết." Một tay kéo ván trượt tuyết giẫm ở dưới chân sang, một tay chặn ngang ôm lấy Thanh Thần, động tác của Mạc Lãnh Tiêu mau lẹ giống như con báo, bắt đầu trượtt xuống dưới dốc: "Ôm chặt tôi, không cho phép buông tay."

Ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh, Thanh Thần ôm thật chặt gáy của anh, đầu cũng tựa vào trong ngực của anh, để tránh ngăn cản tầm mắt của anh.

Sau lưng, tiếng vang băng tuyết ù ù không ngừng đuổi theo bọn họ, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng gần!

Tốc độ trượt nhanh như vậy, nhanh đến mức Thanh Thần gần như cũng có thể cảm thấy khi khối tuyết đánh vào người thì trên lưng mình liền đau đớn giống như bị hòn đá đánh vào, nhưng cô chỉ là cắn chặt răng, không để cho bất kỳ thanh âm gì từ trong miệng phát ra.

Bởi vì cô hiểu, anh ở phía sau mình, chịu đựng ngăn gió và bị tập kích trước mặt so với cô nặng hơn, lớn hơn!

Nghe tiếng băng tuyết y hệt như sư tử gầm, nhìn phía trước có một tảng đá lớn cao cao đứng vững ỡ giữa không, Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực cố làm bình tĩnh, nhẹ nhàng kéo kéo môi mỏng: "Tiểu nha đầu, sợ không?"

"Không, không sợ." Ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vẻ mặt nặng nề đó, Thanh Thần không chậm trễ chút nào nói .

Đúng, cô không sợ. Mặc kệ anh muốn làm cái gì, cô đều không sợ.

Bởi vì, cô rúc vào trong ngực của anh.

Cũng bởi vì cô biết, giờ khắc này, mặc kệ gặp phải cái gì, cô đều không sẽ tách ra với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.