Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 77: Ban đầu không phải như vậy




Bàn tay to chậm rãi dời đi gò má của cô, trong nháy mắt ngay lúc muốn chạm vào da thịt cô, người đàn ông bỗng chốc dừng lại động tác, nhanh chóng đứng lên.

Hít vào một hơi, Dịch Hàn giật giật khóe môi, tối nay anh có phần làm càn.

Cô, không phải là người anh nên quản, chỉ là. . . . . .Mặc dù anh biết rõ việc này, nhưng hình như không làm được.

Quay đầu lại nhìn cô một cái, anh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của cô.

Lúc rạng sáng thức dậy , Thanh Thần phát hiện mình nằm ở trên giường.

Cô hít hít cái mũi, cứ như vậy mất hồn.

Tối hôm qua, hình như cô lại thấy được bộ mặt khác của Mạc Lãnh Tiêu, đó là hoàn toàn sự lãnh khốc, hoàn toàn vô tình, một con người đầy quyền uy không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến, điều này hiển nhiên là rất ít khi cô trông thấy.

Nghĩ tới lần đầu tiên anh uống say, ôm mình, anh gọi tên Tiểu Nhược, đó hẳn là tên một cô gái. Vẻ mặt đó, dịu dàng biết mấy, Thanh Thần không cách nào đem anh, cùng với người cô nhìn thấy Mạc Lãnh Tiêu bây giờ liên hệ với nhau.

Có lẽ, sự dịu dàng của anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về cô.

Thở dài, Thanh Thần buộc mình không tiếp tục suy nghĩ.

Nhảy xuống giường, cô đơn giản rửa mặt sau đó liền cầm sách đi trường học.

Về phần Mạc Lãnh Tiêu, cô đã không có ý định lãng phí thời gian ở trên người anh rồi, nếu anh không thích, cô liền thức thời một chút là được. Làm như lời anh nói, cô sẽ ngoan ngoãn , sẽ không bao giờ đi gây sự chú ý với anh nữa.

Tiết Khả Nhân nói rất đúng, trên đời này đàn ông tốt còn nhiều. Không bao lâu, cô sẽ quên anh đi, vĩnh viễn vĩnh viễn quên mất.

Những ngày kế tiếp, Thanh Thần giống như là trở lại nhưlúc trước, đi học, về học, hai thời điểm tạo thành một đường thẳng (*trở thành những việc cơ bản) trong cuộc sống cô, có lúc cũng đi ra bên ngoài để vẽ thực tế.

Mặc dù cuộc sống như vậy có chút đơn điệu, nhưng mà cô cũng không muốn đi suy nghĩ lung tung, thay vì để cho mình khó chịu, còn không bằng cứ bình thường như vậy thật là tốt.

"Ai, các cậu có phát hiện ra hay không, người đẹp băng giá của chúng ta gần đây dường như càng lạnh lùng hơn rồi, nhìn một chút bộ dáng cô đơn kia, quả thật u buồn đến không thể tưởng tượng nổi." Nam học sinh nằm ở trên bệ cửa sổ, nhìn Mộ Thanh Thần cách đó không xa đang vẽ tranh, lắc đầu cảm thán.

"Phi, nói ít đi, đối với bọn cóc như các cậu, người ta đương nhiên không có cảm tình." Tiết Khả Nhân ngăn lại tầm mắt của đám nam sinh cười mắng.

"Tiết Khả Nhân a, chỉ có cậu có thể nói chuyện cùng Mộ Thanh Thần, nếu không cậu đi ra hẹn với cô ấy, để sau khi tan học cô ấy đi chơi một chỗ với bọn tớ đi."

"Đúng rồi, đúng rồi, dẫu gì cũng tạo cho chúng tớ chút cơ hội a!"

"Các cậu nghĩ hay." Trợn mắt nhìn bọn họ, Tiết Khả Nhân bỏ đi ý nghĩ của bọn họ: "Liền người như các cậu mà còn muốn theo đuổi Thanh Thần ấy. . . . . . Rõ là."

Xoay người, Tiết Khả Nhân đi về hướng bóng lưng tĩnh mịch kia đi đến: "Hôm nay sau khi tan học, chúng mình cùng nhau đi chơi, được không?"

"Không được. . . . . . Tớ muốn đi về nhà sớm." Thanh Thần không có dừng lại bút trong tay, giọng nói dịu dàng lại khách khí.

Một tay cầm lấy tay cô vẽ tranh, Tiết Khả Nhân nhăn đầu lông mày: "Mộ Thanh Thần, hãy nghe tớ nói, bộ dạng này của cậu không thể được!"

"Nhìn cậu xem, mới mấy ngày, người gầy đi một vòng, mặt trắng đến dọa người. . . . . . Cậu như vậy là muốn hành hạ ai đó? Cậu không thể làm cho bản thân sống tốt hơn một chút sao?"

Cô quan tâm, khiến trong lòng Thanh Thần trào ra một tia ấm áp, thật lâu, cô quên mất cảm giác được người khác quan tâm, thì ra là hạnh phúc như vậy.

Ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Khả Nhân, co kéo khóe miệng: "Tớ biết rõ tấm lòng tốt của cậu dành cho tớ, thật ra thì, tớ vô cùng ổn, thật đấy!"

Cô đã rất ít suy nghĩ những chuyện tình phiền lòng kia rồi, mặc dù bộ dáng của người kia ở trong đầu của cô vẫn như cũ rõ ràng đến thế, nhưng cô tin tưởng, một thời gian sau, cô sẽ làm những hình ảnh đó phai nhạt rồi biến mất.

"Không muốn làm cho tớ lo lắng, liền nghe của tớ đi, sau khi tan học, chúng mình cùng đi khu vui chơi, chơi một trận thật đã!" Tiết Khả Nhân không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp ra quyết định.

"Được." Khẽ mỉm cười, Thanh Thần đồng ý với cô.

Cùng các bạn học cùng nhau đến khu vui chơi, Thanh Thần cơ hồ đem tất cả mọi thứ bên trong đều chơi một lần. Trò dọa người, không dọa người , cô đều chơi.

Ngay cả trò chơi thường ngày cô sợ nhất là đi nhà ma, cô cũng kiên quyết dứt khoát đi. Cũng mặc kệ chơi cái gì, mặc kệ có nhiều mạo hiểm hay bao nhiêu đáng sợ, cô cũng chưa từng có cảm giác.

Cả người giống như là người không có linh hồn, không có tình cảm, không cảm giác.

"Xong rồi xong rồi." Tiết Khả Nhân không ngừng lắc đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô cho ra kết luận: "Cô ấy quả thật chính là đã mắc bệnh tình nguy kịch, không có thuốc nào cứu được! Cũng không biết Mạc Lãnh Tiêu đã cho cô trúng bùa mê thuốc lũ gì!"

Nhìn ở phía trước, Thanh Thần suýt nữa bị người bán hàng rong đụng vào, Tiết Khả Nhân mở ra bước chân đi đến: "Thanh Thần, cậu đừng có bộ dạng như vậy được hay không. . . . . . Thật ra thì, tớ cảm thấy được Mạc Lãnh Tiêu vẫn quan tâm cậu. Ngày ấy, anh ta còn đến quán bar đúng không?"

Trí nhớ ra sức muốn trốn tránh một lần nữa bị người khác nhắc tới, trái tim Thanh Thần không nhịn được cảm giác mơ hồ đau đớn.

Hơn nữa, đưa quần áo cho cậu, cũng là anh ta sai người để tớ đưa tới cho cậu. . . . . . Nếu như anh ta thật sự bỏ mặc cậu, làm gì còn để tớ lấy quần áo tới cho cậu a?"

"Cái gì?" Lời của cô..., khiến Thanh Thần ngây ngẩn cả người, quần áo kia, là anh bảo người đưa tới cho cô?

"Thật, là vệ sĩ của anh ta đưa đến! Anh hai của tớ biết anh ta, sẽ không nhớ sai." Tiết Khả Nhân lôi kéo tay của cô: "Ngày ấy, anh ta không phải đã nói với cậu cái gì? Làm sao cậu khóc khổ sở như vậy?"

Hơn nữa, quần áo cũng bị. . . . . .

Thanh Thần quay mặt, trường hợp kia khó có thể để cho cô mở miệng: "Tớ...tớ không biết nên nói làm sao, nếu như cậu muốn biết, cứ đi hỏi hai anh trai cậu thôi."

"Nhưng. . . . . ." Tiết Khả Nhân trừng mắt nhìn.

"Đừng hỏi, tớ không muốn nói ." Cô từ chối trả lời vấn đề, Thanh Thần từ từ đi về phía trước.

Sững sờ ở tại chỗ, Tiết Khả Nhân hồ đồ, cô không phải muốn tiếp tục hỏi tiếp, cô chỉ là muốn nói, cô khi nào có tới hai anh trai?

Rõ ràng, tiết gia bọn họ có hai thiên kim, một thiếu gia a? Cô muốn đi đâu để tìm hai anh trai để hỏi?

Thời gian hai tuần cứ thế đã trôi đi.

Thanh Thần cùng Tiết Khả Nhân ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn album ảnh mà Tiết Khả Nhân mang đến, chia sẻ những bí mật học sinh hồi bé.

"Thanh Thần cậu xem cậu xem, hồi học cấp hai trung học có phải tớ đặc biệt đẹp trai hay không a, tớ nói cho cậu biết a, lúc đó, ở trường học của chúng tớ còn có học sinh nữ viết thư tình cho tớ đấy."

Chỉ vào mình trong hình, Tiết Khả Nhân cười đến vô cùng đắc chí.

Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của cô, Thanh Thần "hì hì" một tiếng, bật cười: "Cậu cũng thật biết làm đẹp. Còn đẹp trai !"

"Chậc chậc, vốn là đẹp trai nha, cha tớ nói rồi, ba đứa con nhà Tiết gia chúng tớ đều là trai đẹp từ trong trứng, đặc biệt là chị cả của tớ, so với anh hai của tớ còn đẹp trai hơn!"

"Chị cả?" Thân thể chấn động, Thanh Thần nghi hoặc nhìn cô: "Cậu. . . . . . Còn có chị sao? Nhà của cậu, rốt cuộc mấy người con nha?"

"Ba nha." Chỉ vào ảnh gia đình, Tiết Khả Nhân giới thiệu: "Nhà tớ hai gái, chị cả cùng tớ, một trai, chính là anh hai tớ nha!"

"Chị cả tớ học sân khấu truyền hình, được rất nhiều giải thưởng , cũng lợi hại nữa!" Nói đến chị của mình, Tiết Khả Nhân lập tức mặt mày rạng rỡ: "Đặc biệt là đóng vại nam, được coi là một trai đẹp nha, làm người khác chết mê chết mệt!"

". . . . . ." Lời của cô..., khiến hô hấp Thanh Thần dừng lại: "Cậu...cậu nói là, cậu không có anh cả, chỉ có chị cả?"

"Đúng nha đúng nha." Tiết Khả Nhân không ngừng giở ảnh, rốt cuộc cô tìm được một bức hình cô muốn, đưa đến trước mặt Thanh Thần giống như dâng báu vật: "Cậu xem, đây chính là ảnh chị cả tớ lúc diễn Romeo và Juliet, chị ấy hóa trang thành Romeo nhưng trong nháy mắt giết chết đông đảo trái tim nữ sinh nha!"

". . . . . ." Khuôn mặt trong hình đó cũng không hề xa lạ gì, thân thể Thanh Thần nổi lên từng đợt cảm giác lạnh giá.

Thế nào lại là anh ta?

Trong tấm ảnh, vẻ mặt Romeo hào hứng kia lại là người đàn ông gầy nhỏ ở trong khách sạn ngày đó, suýt nữa cường bạo cô?

Anh. . . . . . Anh ta, lại là người chị cả mà bạn cô kính yêu. . . . . . Lại là nữ?

Không trách được, lúc ấy nhìn thấy anh ta, cô cảm thấy có chút kỳ quái. Là một người đàn ông, anh ta quả thật quá mức nhỏ bé, cũng đẹp đẽ quá mức. . . . . .

Chờ một chút. . . . . . Cô, hiểu biết Mạc Lãnh Tiêu , chẳng lẽ nói, tất cả đây là. . . . . . Từ trước đến giờ đều nằm trong kế hoạch của anh . . . . . .

Cánh cửa phục vụ dành cho người giàu chỉ là câu chuyện được bịa ra. Anh, là cố ý, cố ý đối với cô như vậy?

Mạc Lãnh Tiêu không phải muốn làm cho người khác làm nhục cô, là cô hiểu lầm anh, có đúng hay không?

Không để ý Tiết Khả Nhân lải nhải ở bên cạnh, cả người Thanh Thần giống như bị một dòng điện chạy qua, chạy thật nhanh ra khỏi cửa chính. . . . . .

Là cô, là cô hiểu lầm Mạc Lãnh Tiêu.

Từ trước đến nay anh không có mặc kệ để người đàn ông khác đụng chạm cô, không hề có ý nghĩ muốn xâm chiếm thân thể cô.

Anh, chỉ là dùng cách thức như vậy để hù dọa cô, để cho cô ngoan ngoãn, có đúng hay không?

Ở quán bar, cô chủ động quyến rũ anh, sau đó vì muốn anh xuất hiện, cô chạy đi múa cột.

Anh nhất định rất tức giận, anh cho là cô học thứ xấu, cho nên mới dùng cách thức này để giáo huấn cô? Không phải anh thật sự bỏ mặc cô.

Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy!

Thanh Thần cười, tất cả, cô đều hiểu. Bây giờ, cô phải đi tìm anh, cô muốn nói cho anh biết, cô không có thay đổi, cô chỉ là muốn nhìn anh. . . . . . Cô chỉ là muốn anh. . . . . .

Chạy đến công ty của anh, lần đầu tiên, nhân viên nữ ở quầy tiếp tân không có ngăn lại bước chân của cô.

Dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi thang máy, Thanh Thần dừng bước ở trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc, vội vàng thở hổn hển.

Nhìn xuyên qua khe cửa, trong phòng dường như có người đang nói chuyện, Thanh Thần đang do dự có nên đi vào hay không, đã nhìn thấy cô gái mặc áo khoác màu xanh dương đứng ở bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, đôi tay thân mật khoác lên trên bả vai của anh.

Tâm, khẽ nhói đau, môi hồng mím lại thành một đường thật chặt.

"Em nói nghe này Mạc tổng giám đốc, mặc dù em là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng mà ngài cũng không thể trong lúc vui mừng nhất thời liền sửa lại kịch bản nha?" Giọng người phụ nữ nói mang theo chút ý tứ trách cứ, cũng kèm theo nụ cười.

"Rõ ràng đã nói xong rồi, phải chờ tôi cởi hết quần áo của cô, hôn mặt cô, cô mới có thể xuất hiện, làm sao cô bất thình lình lại ra sân khấu? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ tôi không đỡ được cô xuống, vậy không phải nhọc sức phí công sao?"

Đôi tay cô gái áo lam ôm ngực, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút không vui: "Thật mệt khi hai chị em em giúp anh, anh xem cô gái bé nhỏ kia khóc đến điềm đạm đáng yêu liền chịu không được ! Thật không có đạo đức nghề nghiệp rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.