Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 16: Người giải cứu




Hành động ngoài dự đoán của Mạc Lãnh Tiêu làm Thanh Thần sợ hết hồn, đôi tay nhỏ bé liều mạng mà đẩy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch hiện lên đầy sự sợ hãi.

“Mạc tiên sinh….” Người đàn ông này rất kì lạ, Thanh Thần sợ: “Xin buông tôi ra, anh làm tôi đau.”

Nhìn Thanh Thần trong ngực mình phát run không ngừng, cô như con thỏ nhỏ đáng thương làm ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu hiện lên một chút hài lòng, như lời cô nói, buông tay ra, làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi trước mặt cô.

Hít thở một cái, cả người Thanh Thần dại đi. Trừ muốn rời đi chính là muốn rời đi: “Tôi, tôi muốn…”

Lời nói còn dư lại, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc trong túi xách vang lên.

“Mỗi khi nước mắt em rơi xuống, mỗi khi em tức giận mà chân mày cau lại, cảm giác trong lòng em không thể nói ra, thật ra thì em sợ anh sẽ đi thật xa…..”

“Alo, anh Triển Phong…” nhấn núi trả lời Thanh Thần giống như tìm được chỗ dựa, giọng nói vì mừng rỡ mà có chút run rẩy, căn bản không chú ý tới ánh mắt người đàn ông trước mặt bỗng chốc tối sầm lại…

“Em…cũng đang ở bệnh viện Tư Thụy Khắc….” Ánh mắt mùa thu mở to, trên mặt Thanh Thần xuất hiện nụ cười, gương mặt tuấn tú của Mạc Lãnh Tiêu lạnh lẽo vài phần.

Vừa cúp điện thoại, người bên đầu điện thoại liền xuất hiện trước mặt Thanh Thần, anh đi tới bên cạnh, còn có người đàn ông thủ hạ của Mạc Lãnh Tiêu đi phía trước.

“Anh Triển Phong, anh…vì sao tới đây?” Nhìn áo sơ mi gọn gàng, mặt cười như gió xuân, người đàn ông dịu dàng như ngọc, trong mắt của Thanh Thần xuất hiện niềm vui.

Vuốt vuốt má của Thanh Thần, trong mắt của Mạc Trển Phong tràn đầy sự dịu dàng: “Là Tô Họa gọi điện thoại cho anh.”

Thân thể hơi nghiêng một bên, tầm mắt Mạc Triển Phong nhìn về phía Mạc Lãnh Tiêu, lịch sự mà gật đầu một cái: “Chuyện bồi thường, coi như xong đi.”

Không nhìn Mạc Triển Phong, ánh mắt đen lãnh lẽo của Mạc Lãnh Tiêu vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Thanh Thần.

Cái nhìn chăm chú của anh, làm Thanh Thần rất hoảng hốt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo của Triển Phong, môi hồng mím thật chặt.

Ánh mắt đen của người đàn ông hiện lên tia lạnh lùng, im lặng vài giây, cuối cùng Mạc Lãnh Tiêu mở miệng: ”Cho cô thời gian là một phút, nếu như cô có thể làm thay đổi ý định của tôi.”

“…………” Nghi ngở mà ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thanh Thần vừa nhìn thẳng vào Mạc Lãnh Tiêu thân thể liền run rẩy,chỉ có thể chuyển mắt tới trên người Mạc Triển Phong.

Gật đầu một cái, nụ cười Mạc Triển Phong vẫn dịu dàng và ôn hòa như trước, tạo cho Thanh Thần sự dũng cảm rất lớn.

Đi theo sau lưng Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần theo sau anh đi tới trước góc của một căn phòng. Trong phòng rất tối, chỉ có thể mượn ánh trăng reo rắt ánh sáng mới thấy rõ đồ vật bên trong.

“Anh….tôi….” Cùng ở một chỗ trong không gian này, Thanh Thần hơi do dự, chần chừ mà đứng dựa vào cửa ở góc phòng, ngàn lần cũng không muốn đi vào.

Thái độ của cô làm Mạc Lãnh Tiêu không vui, không chịu được mà kéo cánh tay Thanh Thần, dùng sức tách ra, đè ép cô dựa vào tường, thân thể cao lớn đè lên thật nhanh.

“Anh……….”

Thanh Thần luống cuống, người đàn ông này…..tại sao lại như vậy?

“Cô, sợ tôi sao?” Nói vào bên tai của cô, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông như có như không va chạm vào da thịt của Thanh Thần, hành động thân mật như vậy, làm khuôn mặt cô đỏ bừng lên….

“Đừng, buông tôi ra….” Đôi tay nhỏ bé chống đỡ ở ngực anh, giọng nói của Thanh Thần mang theo chút nức nở, ánh mắt mù sương: “Anh rất khỏe….không nên làm vậy có được không……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.