Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 15: Mùi vị quen thuộc




Nhận lấy hóa đơn, đôi tay nhỏ bé của Thanh Thần khẽ run, thì ra là, bọn họ giam mình ở lại chỗ này, chính vì muốn tìm cô để bồi thường.

6,8 triệu dola….cô ở đâu có nhiều tiền như vậy, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy….

“Nếu trên người Mộ tiểu thư có tiền mặt, các cô bây giờ có thể rời đi rồi.” Đôi mắt đen của Mạc Lãnh Tiêu nhíu lại, trong mắt hắn có một tia sáng nhanh chóng xẹt qua mà không người nào nhận thấy được.

“Nếu không đền nổi.” Giọng nói Mạc Lãnh Tiêu trầm xuống: “Vậy thì cứ tiếp tục ở lại chỗ này.”

Vừa dứt lời, người đàn ông ở phía sau anh đột nhiên bước tới trước, động tác nhịp nhàng, vừa nhìn đã biết trải qua sự huấn luyện nghiêm túc.

“Thanh Thần, làm sao bây giờ?” Tô Họa trợn tròn mắt, nhìn đám người đàn ông đang ngăn cản phía trước họ một chút, lại nhìn Mộ Thanh Thần một chút, tình hình này nếu như muốn dùng bạo lực mà phá vòng vây, nhất định sẽ chết rất thảm.

Cắn cắn môi dưới, mắt Thanh Thần vẫn nhìn vao tờ hóa đơn: “Có phải nếu hôm nay không bồi thường, Mạc tiên sinh sẽ đem chúng tôi nhốt ở nơi này?”

Không trả lời câu hỏi của Mộ Thanh Thần, bàn tay Mạc Lãnh Tiêu giơ lên, người đàn ông bên cạnh không nói gì, liền kéo Tô Họa đi tới phía khúc quanh của hành lang….

“Chị Tô Họa”

Thanh Thần vừa định chạy tới, lại bị trước người của Mạc Lãnh tiêu ngăn lại, hành lang giờ chỉ còn lại hai người họ.

“Anh, rốt cuộc muốn làm gì?” thấy Tô Họa bị người ta mang đi, cơn tức giận của Thanh Thần dâng lên, phồng má, tràn đầy không vui.

“Ngồi đi, làm như không thấy cơn tức của cô, giọng nói như ra lệnh của người đàn ông làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Quỷ ma xui khiến mà ngồi trên ghế, Thanh Thần giống như gặp ma, ngoan ngoãn như một con búp bê.

“Anh yên tâm, tiền, tôi sẽ nghĩ cách đền cho anh”. Cùng Mạc Lãnh Tiêu ở chung một chỗ, Thanh Thần bắt đầu có chút sợ hãi, đôi mắt của người đàn ông này quá mức lạnh lẽo, làm cho cô không dám nhìn thẳng anh.

“Tôi muốn đi tìm chị Tô Họa.” Giờ phút này, Thanh Thần mong chờ có thể rời khỏi chỗ này thật nhanh.

“Trả lời câu hỏi của tôi trước đã”

Nâng mí mắt,đôi mắt như cánh đồng mùa thu nhìn thẳng mặt của Mạc Lãnh Tiêu: “Chuyện gì?”

“Cô và Tống Vũ Phàm, có quan hệ như thế nào?” Giọng nói nhàn nhạt, lạnh lẽo làm lòng người kinh hãi, trong tròng mắt đen mê người kia thoáng qua một tia lạnh buốt.

Ba chữ Tống Vũ Phàm này, làm mặt đẹp của Thanh Thần vốn trắng bệch giờ đột nhiên cũng không còn chút máu.

Cái tên này, từ đêm đó trở đi, liền trở nên có quan hệ rối mù với cô, muốn quên cũng không quên được.

Lòng bàn tay Thanh Thần bắt đầu đổ mồ hôi, sợ hãi từ lưng chạy hết thân thể, cô không biết, không biết người đàn ông trước mặt này, tại sao lại hỏi như vậy.

“Tôi, không biết anh ta.” Thanh Thần hạ quyết tâm, nói dối anh.

Ánh mắt gắt gao mà nhìn cô, gương mặt tuấn tú của người đàn ông xẹt qua một tia không đứng đắn: “Vậy sao?”

Giọng nói nhạt như nước làm Thanh Thần không biết anh có tin hay không, không khí âm trầm làm chô cô dưới thời tiết cuối mùa thu cũng ra từng lớp mồ hôi mỏng.

“Tôi không biết anh ta.” Cắn cắn môi dưới, Thanh Thần có chút phát biểu không rõ.

Gương mặt tuấn tú trầm xuống, Mạc Lãnh Tiêu bỗng đứng dậy, đi tới trước mắt Thanh Thần, ngón tay thon dài khéo léo nắm cằm cô, dúng sức mà nhấc lên.

Sức lực rất mạnh, làm Thanh Thần không thể không ngẩng đầu nhìn anh, cằm, rất đau.

Cánh tay dài bao quát, thuận thế mà đêm Thanh Thần ôm vào trong ngực, Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu, chôn ở mái tóc đen của cô, hít một hơi thật sâu….mát mẻ, tự nhiên, mang theo một chút ý nghĩa ngọt ngào đặc biệt nào đó.

Khóe miệng giương lên một nụ cười mê hoặc, ánh mắt băng giá tràn đầy bí hiểm, mùi vị này, anh, nhớ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.