Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 139: Không thể để cho cô xảy ra bất cứ chuyện gì




Edit: Mon Miêu

“Thanh Thần, bây giờ chúng ta đi mua đồ trước, tôi biết một quán ăn rất ngon ở phía trước.” Vừa nghĩ tới bản thân sắp được gặp Mạc Lãnh Tiêu, tinh thần của Đoan Mộc Tình nhanh chóng tỉnh táo, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

“Bây giờ, hai người không thể đi đến đó được đâu.”

Thanh Thần chưa kịp trả lời thì đã có một giọng nói thô lỗ, ngông cuồng của một người đàn ông đột nhiên nói xen vào cuộc nói chuyện của bọn cô.

Thanh Thần giương mắt đề phòng, nhìn về phía trước, cô mới phát hiện, mới vừa rồi, đường còn còn trống trơn, bây giờ đã có bốn người đàn ông cao lớn chặn đường đi lại.

Ban đêm, đã hơn mười một giờ, trên con đường này, xe cộ đi lại không nhiều, mấy người hung dữ đang cản đường của bọn cô, dù thế nào đi nữa cũng là chuyện nguy hiểm.

“Mấy người muốn làm gì?” Đoan Mộc Tình liếc những người đàn ông ở trước mặt, trong giọng nói chứa đựng sự cao ngạo của một vị đại tiểu thư.

“Cô là Đoan Mộc Tình, con gái của nhà Đoan Mộc phải không?” Người đàn ông đầu trọc cầm đầu, vẻ mặt dò xét, nhìn Đoan Mộc Tình, thỉnh thoảng hắn lại di chuyển ánh mắt nhìn về phía Thanh Thần.

“Đúng, tôi là Đoan Mộc Tình, thì sao?” Hai tay của Đoan Mộc Tình khoanh trước ngực, tưởng cô là người dễ bị ức hiếp lắm à, cô tức giận, nhìn những người đàn ông đang cản đường mình, không hề sợ hãi một chút nào.

Cô (Thanh Thần) lôi ống tay áo của cô ấy, Thanh Thần cảm thấy sự xuất hiện của đám người này không hề đơn giản, cô hạ thấp giọng, dịu dàng nói: “Tiểu Tình, có phải bọn họ....Không có ý tốt.”

“Sợ cái gì? Trên hòn đảo này, không có ai dám động vào người của nhà Đoan Mộc.” Đoan Mộc Tình hừ nhẹ, cô hoàn toàn không nghe Thanh Thần nói, ở trên hòn đảo, cô không cần vệ sĩ, không có người nào dám cả gan đụng vào cô: “Này, chẳng phải mấy người muốn tìm tôi sao? Muốn nói gì thì nói nhanh, không nói thì cút, đừng có cản đường của tôi, bản tiểu thư rất bận.”

Ông trời ơi, cô ấy thật sự là một đại tiểu thư không biết sợ là gì, trong tình huống này mà cô ấy vẫn còn kiêu ngạo như vậy sao? Nếu cứ như vậy, e rằng, cô ấy chết thế nào, cô ấy cũng không biết.

“Đại ca, nhìn bộ dạng ti tiện của cô ta rất giống Đoan Mộc Tình.” Người đàn ông đang đứng ở một bên, mở miệng nói, trong giọng nói của hắn chứa đầy sự khinh thường.

“Bộ dạng ti tiện sao? Anh dám nói ai ti tiện hả?”

Lần đầu tiên bị người ta mắng, trong nháy mắt, Đoan Mộc Tình phát điên, cô nắm chặt hai tay thành quả đấm, tiến về phía trước

“Anh dám kéo tôi, dám mắng tôi sao? Hôm nay, tôi không chặt anh thành tám khúc, tôi không cam tâm!” Đoan Mộc Tình giận dữ hét lên, bộ dạng giống như ai cản cô thì đều phải chết.

“Tiểu Tình.” Thanh Thần kéo tay của cô, liên tục lắc đầu: “Cô...Cô đừng kích động như vậy, được không?”

“Hay lắm, cô thật sự là Đoan Mộc Tình.” Người đàn ông cầm đầu mở miệng khẳng định, hắn giơ tay lên, ba người đàn ông vây quanh Đoan Mộc Tình và Thanh Thần.

“Mấy người...... Muốn làm gì?” Nhìn thấy những người đàn ông hung hăng này, cuối cùng Đoan Mộc Tình cũng ý thức được chuyện này không hề đơn giản, giọng nói cũng không còn ngang ngược như hồi nãy.

“Mấy người...... Mấy người, đừng làm bậy...... Tôi chính là Đoan Mộc Tình, chẳng lẽ mấy người dám đụng vào nhà Đoan Mộc sao?” Đoan Mộc Tình nắm chặt tay của Thanh Thần, thân thể của cô ấy không ngừng run rẩy, rõ ràng cô đang uy hiếp nhưng lại không có một chút uy lực nào.

“Người bọn tôi tìm chính là cô, đại tiểu thư của nhà Đoan Mộc.” Người đàn ông cầm đầu tức giận: “Đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn cô đi chơi chung với mấy anh em chúng tôi thôi.”

“Anh, Anh...... Nhầm rồi, tôi không phải.” Sắc mặt của Đoan Mộc Tình đã trắng bệch, cô trốn ra sau lưng Thanh Thần, giọng nói cũng chứa đựng sự run rẩy.

“Người bọn tôi cần là Đoan Mộc Tình, nếu cô không muốn rước phiền toái vào thân thì mau cút ngay.” Người đàn ông cầm đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thanh Thần, lạnh lùng mở miệng.

“Thanh Thần...... Cô đừng bỏ rơi tôi......” Giọng nói của Đoan Mộc Tình chứa đựng sự cầu xin, bây giờ, nếu như cô (Mộc Tình) thật sự bị bọn đàn ông này bắt đi, hậu quả như thế nào, cô (Mộc Tình) có thể tưởng tượng được.

Vì cứu mình, cô (Thanh Thần) nên...... Nhưng, nếu như, nếu như cô cứ bỏ đi như vậy, cô ấy nhất định sẽ **...... Đến lúc đó, có lẽ anh Mạc sẽ......

Nếu như cô bỏ đi như vậy, sợ rằng cô ấy không có cơ hội nào để chạy thoát rồi!

Hơn nữa, cô ấy là bạn của Mạc Lãnh Tiêu, không chừng bọn họ...... Dù sao đi nữa thì cô cũng không thể bỏ lại cô ấy được.

Cô cảm nhận được Đoan Mộc Tình đang run mãnh liệt, dù sao thì cô ấy cũng là một thiên kim đại tiểu thư, chưa từng trải qua chuyện này, còn mình...... Dù sao thì chuyện kinh khủng hơn, cô cũng đã từng trải qua rồi, còn gì đáng sợ hơn?

Đẩy Đoan Mộc Tình ra sau lưng, mặc dù Thanh Thần hơi sợ, nhưng khuôn mặt của cô lại không để lộ ra chút sợ hãi nào: “Cô với tôi cùng đi, phải đi về, chúng ta sẽ cùng về.”

Thanh Thần vẫn hít thở sâu như cũ, trong đầu của cô đang suy nghĩ kế hoạch chạy trốn.

“Tiểu mỹ nhân, xen vào việc của người khác thì không tốt cho em đâu.” Người đàn ông cầm đầu bước tới chỗ Thanh Thần, giọng nói chứa đầy đùa cợt: “Còn nếu em chê cô ấy không thể phục vụ hết anh em bọn tôi, vậy thì em hãy vào vui vẻ với chúng tôi nha?”

Lòng của Thanh Thần cực kỳ căng thẳng, cô vẫn kiên trì che chở cho Đoan Mộc Tình, cặp mắt xinh đẹp cảnh giác nhìn những người đàn ông ở trước mặt: “Mấy người là đàn ông, lại ăn hiếp hai cô bé, nếu để người khác biết, chắc sẽ trở thành trò cười nhỉ?”

“Trò cười? Tôi thèm quan tâm ai chê cười sao? Đến đại tiểu thư của nhà Đoan Mộc tôi cũng dám đụng, thì tôi cần gì phải sợ người ta chê cười?”

Thanh Thần nhặt nhánh cây ở dưới đất lên, cô nhìn nhánh cây, rồi khiêu khích nhìn những người đàn ông cao lớn: “Nếu như mấy người có thể đánh thắng được tôi...Tôi sẽ không quản chuyện của mấy người nữa.”

“Ha ha, Chỉ dựa vào cô?” Những người đàn ông cười to: “Tiểu mỹ nhân, thì ra em thích loại trò chơi này, được, lão tử sẽ chơi với em.”

Những người đàn ông này thấy tình huống thay đổi, nhanh chóng bước về phía trước, Thanh Thần cầm nhánh cây, liên tục đưa qua đưa lại, không cho những người đàn ông này đến gần.

Dùng sức giật lấy nhánh cây ở trong tay của Thanh Thần, một người đàn ông bước tới, giữ lấy cằm của Thanh Thần, cười rất hung dữ: “Không thể tin được, còn có một người to gan.”

Trong mắt của cô không có một tia sợ hãi, Thanh Thần không có ý định chịu thua: “Tôi cũng không ngờ tới, sẽ gặp phải một đám không biết xấu hổ.”

Thanh Thần nhanh chóng nhặt nhánh cây ở dưới đất lên, rồi nhìn về phía cô gái đang mất hồn kia, hét to: “Tiểu Tình, chạy mau......”

Tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, không biết Đoan Mộc Tình đang suy nghĩ cái gì.

Trong mắt xoẹt qua một tia sáng, Đoan Mộc Tình mím môi, cuối cùng cô cất bước, quay về phía ngược lại với Thanh Thần, nhanh chóng bỏ chạy.

Đoan Mộc Tình quay người bỏ chạy.

“Cô dám!” Lời nói của người đàn ông đó làm cho Thanh Thần luống cuống, Thanh Thần chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị một người đàn ông đẩy mạnh xuống đất, bàn tay của hắn đặt trên eo của cô.

“Đồ phụ nữ đáng chết!” Nhìn thấy Đoan Mộc Tình dám chạy trốn, những người đàn ông này nổi giận.

“Đáng chết, đừng để cho cô ta chạy thoát.”

“Được lắm.” Người đàn ông này không nổi giận, ngược lại, hắn ta còn cười dữ tợn hơn, hắn vừa đẩy Thanh Thần vào tường, vừa gào lên: “Nếu Đoan Mộc Tình chạy, vậy hãy để tiểu mỹ nhân này vui đùa cùng chúng ta, các anh em, cởi hết đồ của cô ta.”

Bốn người đàn ông thay đổi đối tượng ban đầu, đứng thành một hàng, đi về phía Thanh Thần.

“A......” Thanh Thần cực kỳ hoảng sợ, lúc này, cô chỉ có thể cố gắng hét thật to, sau đó nhấc chân bỏ chạy, nhưng cô không biết phải làm như thế nào, mới có thể chạy thoát ra khỏi chỗ này.

“Dán miệng của cô ta lại.” Sợ giọng nói của cô sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, người đàn ông cầm đầu dặn dò, rồi đưa băng keo cho những người anh em của mình.

“Ưm...... Ưm......” Miệng của Thanh Thần bị người đàn ông kia dán băng keo lại, hai tay của cô cũng bị hắn dùng băng keo trói chặt, cho dù cô cố gắng mở miệng, cố gắng dùng sức, thì cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, thân thể của cô cũng không thể động đậy được.

“Ha ha, em định làm gì...... Sao không nói nữa?” Thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, người đàn ông cầm đầu ngửa mặt lên trời cười to: “Chẳng phải không sợ trời không sợ đất sao? Muốn bọn tôi làm gì? Hả?”

Đoan Mộc Tình chạy ra đường phố, chỗ khúc quanh, cô đứng lại, dựa lưng vào tường, nghe tiếng hét của Thanh Thần từ từ biến mất.

Lúc đó, Thanh Thần đang nằm co lại trên mặt đất, vùng vẫy trong vô vọng.

“Đại ca, xem ra hôm nay, khí vận của chúng ta không tệ, cô gái này xinh đẹp hơn Đoan Mộc Tình nhiều.” Người đàn ông này nhìn chằm chằm Thanh Thần, nụ cười của hắn khiến cho Thanh Thần rợn cả tóc gáy.

Khi nước mắt nóng hổi của Thanh Thần sắp chảy xuống thì trên đầu của cô truyền tới một tiếng cười vừa u ám vừa dâm đãng: “Đúng, cô gái này không tệ, rất xinh đẹp, tính tình cũng cay, thú vị.”

“Dáng người thật đẹp.” Hắn nhìn Thanh Thần, bởi vì hô hấp dồn dập mà ngực của cô lên xuống liên tục, người đàn ông cầm đầu đẩy các anh em của mình ra, rồi ngồi xổm xuống trước người của Thanh Thần, tiếng cười của hắn cực kỳ dâm đãng: “Không phải cô mới vừa làm anh hùng sao? Sao bây giờ không làm tiếp đi? Mau đứng lên đánh rồi chạy đi! Con bà nó, chờ cô mệt rồi, xem các anh em bọn tôi đùa giỡn cô như thế nào!”

Ông trời ơi, Mạc Lãnh Tiêu, anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu?

Cô còn nhớ rõ, lúc cô nhảy ở quán rượu, cô bị một người đàn ông xa lạ đưa tới khách sạn, suýt nữa thì cô đã bị người...... Tuy nhiên, sau đó cô biết, tất cả mọi chuyện chỉ là do Mạc Lãnh Tiêu muốn dạy dỗ cô, mọi chuyện được sắp xếp rất hoàn hảo, nhưng giờ nghĩ lại cảnh đó, trong long của Thanh Thần vẫn tràn đầy sợ hãi.

Hôm nay lại xảy ra việc kinh khủng kia nữa sao?

Lần này, anh có đến cứu cô không?

Lúc này, rốt cuộc thì ai có thể tới cứu cô đây.

“Tụi bây cứ chờ xem, chờ tao chơi đã, thì sẽ tới lượt tụi bây.” Người đàn ông dặn dò đàn em của mình, nhìn bộ dạng đang nuốt nước miếng của bọn họ, hắn không nhịn được, ngửa đầu cười to: “Ha ha, chờ tao chơi xong, rồi tụi bây cũng sẽ biết được mùi vị của cô ta.”

Nghe được lời nói của những người đàn ông này, lòng của Thanh Thần hoàn toàn lạnh!

Thanh Thần cắn chặt răng, cô trừng mắt nhìn những khuôn mặt độc ác kia, hắn giống như đang trêu chọc con mồi, chạm vào tóc của cô, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô......

“Không, Không được......” Đêm khuya, người đi đường rất ít, Thanh Thần cảm thấy tiếng kêu của mình hoàn toàn không thể khiến người khác chú ý: “Buông tôi ra, đồ lưu manh, mau buông tôi ra......”

Khi cô nhìn thấy bàn tay của hắn đang di chuyển đến trước ngực của mình, cuối cùng, Thanh Thần cũng không nhịn được nữa!

_____________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.