Trong một căn phòng khách sạn hạng sang, đối diện tòa nhà công ty tập đoàn Lục Thị.
Lục Diệp Bằng ngồi trên chiếc ghế sofa trên tay cầm một sấp hồ sơ và đó cũng có thể phải khiến anh kinh sợ.
Một chuyện làm anh phải công nhận: Trái đất này quả nhiên thật là tròn.
Người đàn ông ngồi đối diện với anh cũng rất căng thẳng, trên trán luôn toát mồ hôi hột từ khi đặt chân đến đây.
“Khi tôi lấy được kết quả,tôi cũng thật sự rất sốc và không thể tin vào mắt mình… Người anh cần tìm từ trước đến nay lại chính là… Vợ của anh!” Giọng điệu của anh ta vẫn còn run rẩy, không dám nói lớn.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng vẫn còn rất bình ổn,nhưng hơi thở của anh đã có phần hỗn loạn.
Bàn tay đang cầm giấy tờ cũng theo đó mà run mạnh lên dữ dội.
Trên tay anh chính là tài liệu được xác nhận người con gái 5 năm trước mà anh từng chạm qua,chính là Lam Lam.Có cả những hình ảnh khi cô mang thai An Nhiên,người của anh cũng đã điều tra được.
"Vậy cô ấy đúng thật…! " Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên miệng lẩm bẩm hỏi.
Người đàn ông không chừng chờ liền gật đầu thật nhanh.
“Vâng! Theo tôi điều tra, chị ấy khi còn đi học lấy tên là Alice… Vào buổi tối hôm đó đúng thật chị ấy có đến khách sạn làm và chị ấy ở cùng với anh trong một căn phòng…Hôm đó cũng có người nhìn thấy chị ấy và Lục Diệp Minh cãi nhau rất lớn, anh ta còn nói nặng nhẹ chị ấy!” Anh ta ngập ngừng rồi nói tiếp.
"Sau vụ việc ngày hôm đó,một thời gian sau chị ấy phát hiện mình đã mang thai và mất một năm nghỉ học để sinh con gái ra…”
Anh ta cầm bản xét nghiệm đưa đến trước mặt Lục Diệp Bằng.
“Chính xác đứa bé đó chính là con gái của anh.
Bản giám định ADN tôi đã làm rất nhiều lần và được bác sĩ giỏi nhất nhận định cả anh và cô bé đó được chính thực là cha con đến 99,99 phần trăm.Nếu tính ra thời gian chị ấy mang thai thì quả không sai… Tần An Nhiên chính là con gái của anh”
Vào giờ phút này đây, Lục Diệp Bằng đã không nói lên được lời nào.
Dù trước đó,anh đã từng nghi vấn An Nhiên là con của anh, khi thấy bệnh án của cô bé,rồi những lúc anh tiếp xúc với Lam Lam không có lúc nào mà hình ảnh của cô gái đó mà không xuất hiện lên cả….Dần dần anh lấy sự đa nghi của anh,nghi ngờ cô gái đó chính là vợ của anh.Nhưng thời gian qua,khi thấy cô thờ ơ và còn uống thuốc tránh thai không muốn sinh con cho anh.Nên anh đã tức giận đến mức mù quáng mà gạt qua câu chuyện này.
Nhưng hôm nay,khi nghe hết sự thật, anh vẫn không thể nào chịu nổi.Quả nhiên là cô,An Nhiên là con của anh.
Chuyện gì đã xảy ra với vợ và con gái của anh khi anh đã hiểu lầm cô quá nhiều như vậy.
Vậy mà anh còn lại đi lấy lý do đó uy hiếp, tra tấn và hành hạ cô hết lần này đến lần khác.
Chỉ vì nghĩ cô đã có con với người đàn ông khác.
Giây phút này, tim anh đau như bị dao cắt.
Thì ra người đàn ông đó không ai xa lạ mà chính là anh.
Có lẽ anh không nhận ra cô là cô gái năm xưa, vậy còn cô… Cô có biết chính là anh không?
Nhưng xem ra những hành động, biểu hiện của cô đã cho anh thấy,cô đã biết là anh.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không phản kháng mà chấp nhận lấy anh, tại sao cô không nói cho anh biết sớm?
Người đàn ông lại tiếp tục đưa tấm hình của An Nhiên khi cô bé vừa tròn một tuổi.
“Cô bé sinh ngày 20 tháng 12 cùng ngày cùng tháng với chị ấy, khi sinh ra do sinh non cộng thêm sức khỏe quá yếu nên cô bé luôn nằm trong phòng lòng kính so với những đứa trẻ khác An Nhiên lại ốm yếu hơn rất nhiều.”
Lục Diệp Bằng siết chặt tấm hình trong tay.
Trái tim anh càng đau đớn hơn.
Con gái bé nhỏ của anh phải trải qua nhiều chuyện đến như vậy sao?
Bây giờ con gái của anh có cả ba và mẹ, nhưng lại sống như một người không cha không mẹ, bị bạn bè chế nhạo ức hiếp khiến lúc nào gương mặt của cô bé không có một ánh nụ cười.
Anh chợt nhớ hình ảnh lúc An Nhiên nhìn thấy bạn bè được ba mẹ đến rước.
Trái tim anh lại đau xót đến nhường nào.
Anh biết An Nhiên cũng muốn mình giống như vậy.
Nhưng con gái anh lại hiểu chuyện không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ mẹ của mình.
Giờ đây khi anh tranh thủ lớp ánh sáng đang phản chiếu vào gương mặt của Lam Lam.
Anh siết chặt người con gái trong lòng mình.Tại sao cô lại gặp nhiều chuyện như thế? Dương Tiểu Vy tại sao ra tay độc ác với cô như vậy? Cô ta ra tay với cô thì con trai của cô ta cũng có thể ra tay với con gái cưng của anh thôi! Anh sẽ nhanh chóng chuyển trường cho An Nhiên hoặc phải cho A Vĩ biến mất khỏi trường học, không còn làm phiền đến con gái của anh nữa.
Lam Lam nằm trong lòng anh liền ngọ ngoạy lẩm bẩm.
"Diệp Bằng! Anh là một tên xấu xa! " Nói xong cô liền xoay lưng lại với anh.
Lục Diệp Bằng cưng chiều không cho cô xoay lưng lại với anh.Anh thẳng tay vát cô lên nằm gọn lên trên người anh,ôm chặt lấy.
Cánh môi anh liền tìm kiếm bờ môi ngọt ngào của cô khẽ cắn mút
Anh vuốt lưng cô, khẽ khàng nói ra những lời áy náy.
“Anh là một tên xấu xa, đã cướp mất lần đầu tiên của em, nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm.
Anh sẽ chăm sóc em và con, anh sẽ yêu em đến suốt cuộc đời này.”
Vậy là đã đủ rồi! Cuộc sống của anh kể từ ngày hôm nay, không những có cô bên cạnh mà còn có cô công chúa nhỏ của anh nữa.
Anh phải học cách làm chồng và làm người cha tốt bù đắp những lỗi lầm mà anh đã gây ra cho cô và con gái.
An Nhiên là con gái của anh… Là con gái của anh.
Lục Diệp Bằng chưa bao giờ cảm thấy vui sướng như thế này.Khi biết,anh thật sự đã có một đứa con, mà còn lại rất đáng yêu, ngoan ngoãn nữa.
Anh sẽ bù đắp lại một buổi sinh nhật thật ý nghĩa cho cả hai mẹ con.
******
Ngày hôm nay là ngày giáng sinh, khắp các ngỏ đường đều xuất hiện cây thông và ông già noel, không khí đang dần náo nhiệt.
Có lẽ vì khí trời khá lạnh mà ai ai ra đường đều mặc áo ấm và luôn luôn có chiếc khăn quàng lên cổ.
Gần mười một giờ trưa, Lục Diệp Bằng đã rời khỏi công ty, lái xe tới trường mẫu giáo.
Vì trước đó anh đã đến trường, những thầy cô vừa nhìn thấy anh liền đã cho anh vào.
Một ngôi trường khá rộng, đúng như tên gọi.
Trường mẫu giáo luôn dành cho những đứa trẻ mới lớn, các trò chơi luôn xuất hiện khắp nơi, điển hình là những cầu tuột ở đâu anh cũng có thể thấy.
Trường này cũng rất danh tiếng, anh cũng yên tâm cho An Nhiên ở đây học.
Nhưng nhìn vào những cây xanh to lớn phía trước, anh lại có chút lo lắng, không biết An Nhiên có nghịch ngợm mà leo trèo hay không?
Vì anh đã biết An Nhiên là con gái ruột của mình,nên anh phải tới đây xem tình hình an ninh ngôi trường này như thế nào? Có đủ an toàn giản dậy cho công chúa nhỏ của anh không?
Lục Diệp Bằng đến giờ này,lại ngay vào giờ ăn trưa của bọn trẻ.
Anh được một người hướng dẫn,hiện giờ bọn trẻ không có ở trên lớp mà đã di chuyển xuống nhà ăn.
Nghe vậy, Lục Diệp Bằng liền đi tới đó.
Vừa mới tới đầu hành lang, anh đã nghe thấy tiếng nói ồn ào của những đứa trẻ.
Ngôi trường luôn giành cho những đứa trẻ khá giả, giàu có hoặc gia đình có địa vị trong xã hội mới có thể vào đây học.
Vì vậy học sinh của mỗi lớp cũng khá ít.
Lục Diệp Bằng đã gần đi tới nhà ăn.
Qua lớp cửa kính,anh có thể nhìn thấy có rất nhiều bọn trẻ đang được vài cô giáo cho ăn.
Không khí bên trong rất náo nhiệt và ồn ào.
Bọn trẻ đang ăn uống rất vui vẻ.
Những đứa bé trai thì vừa ăn vừa chạy khắp nơi.
Còn những đứa bé gái thì lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Anh đã nhìn thấy Gia Gia và Gia Bảo đang ngồi một góc cùng nhau ăn cơm.
Lục Diệp Bằng bắt chợt lắc đầu mỉm cười.
Đúng thật hai đứa cháu trai của anh thật sự rất yêu thương nhau.
Đi đâu cũng dính lấy nhau,như thể chỉ cần một đứa không đi học là y như rằng đứa còn lại cũng sẽ không đi học theo luôn.
Anh lại tiếp tục tìm kiếm.
Và rồi anh đã tìm thấy được con gái của mình.
An Nhiên đang ngồi ăn cùng với Ái My, cả hai đều không có cô giáo bên cạnh kèm cặp ăn uống, với sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của cả hai đều rất tự giác.Trong lúc ăn, An Nhiên rất yên lặng và tập trung vào món ăn mình đang ăn và có ý thức không để thức ăn thừa lại.
Sau khi ăn món chính xong, bọn trẻ đều có một đĩa hoa quả làm tráng miệng.
Anh nhận thấy đĩa hoa quả cô giáo phát cho An Nhiên bên trên có trái táo và dâu tây.
Anh cảm thấy dường như con gái anh rất thích ăn dâu tây thì phải.
Ái My ngồi bên cạnh liên tục đổi trái cây với An Nhiên.
Ái My thì lấy táo, An Nhiên thì lấy dâu tây.
Nhìn con gái ăn một cách vui vẻ như thế.
Lục Diệp Bằng bất chợt suy ngẫm anh phải cố gắng tập làm một người cha hoàn hảo để có thể chăm sóc cho cô con gái bé nhỏ này của anh.
Lục Diệp Bằng đứng bên ngoài chăm chú quan sát được một lát, thì đột nhiên không biết từ đâu A Vĩ đã xuất hiện trước mặt An Nhiên, không nói tiếng nào liền giựt hết số trái cây trong đĩa của An Nhiên.
An Nhiên kinh sợ muốn giựt lấy lại, nhưng A Vĩ đã ngang ngược phí phạm quăng thẳng xuống hết dưới đất.
Gương mặt An Nhiên bắt đầu mếu máo chuẩn bị sắp khóc.
Hai cô giáo thấy vậy liền đi đến, một người thì trách móc A Vĩ, một người thì chuẩn bị muốn bế An Nhiên lên tay vỗ về.
Dường như A Vĩ không chịu nghe mà thậm chí còn hung hăng chạy thiệt nhanh lại, nhanh hơn cô giáo một bước, xô thẳng An Nhiên xuống dưới đất.
Khiến cô bé liền hoảng sợ òa khóc lớn lên.
Ngay lập tức sắc mặt Lục Diệp Bằng thay đổi, ánh mắt như phóng ra một tên lửa.
Cô giáo chưa kịp bế An Nhiên lên thì anh chẳng nói tiếng nào liền xông thẳng vào bế An Nhiên lên.
Tất cả những đứa trẻ cũng im lặng khi nhìn thấy một người lạ đang đi vào đây.
Gia Gia, Gia Bảo và Ái My thấy An Nhiên khóc cũng chạy thật nhanh lên.
A Vĩ thấy Lục Diệp Bằng liền hớn hở chạy lại.
“Ba ơi!”
"Đừng gọi tôi là ba! " Âm thanh Lục Diệp Bằng rất lớn, muốn quát thẳng vào mặt cậu bé.
An Nhiên vẫn không ngừng khóc trong lòng của anh.
Lục Diệp Bằng nhìn vào gương mặt con gái, có lẽ vì tức tưởi mà An Nhiên đã khóc đỏ mặt cả lên.
“Ngoan! Đừng khóc con gái”.
Cô giáo chủ nhiệm của An Nhiên vừa thấy anh liền nhận ra anh, cô lập tức nhanh chóng bước tới.
"Tôi xin lỗi! Anh đến đây để rước bé sao? " Cô giáo chủ nhiệm liền nhìn qua cô giáo bên cạnh, biết cô ấy chưa biết về thân phận anh liền giới thiệu “Đây là ba của An Nhiên”
“Không phải! Đây là ba của con, còn con nhỏ đó chỉ là đứa mồ coi thôi!” A Vĩ tức giận hò hét lớn lên.
An Nhiên nghe xong càng ấm ức khóc lớn lên, gần như sắp đứt hơi, con bé còn ôm chặt cổ áo Lục Diệp Bằng nhìn anh bằng ánh mắt yếu ớt.
Lục Diệp Bằng đau xót, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của con gái, rồi anh chỉ nói một câu ngắn gọn rồi bế An Nhiên đi ra ngoài.
" Tôi chỉ có một đứa con gái là An Nhiên thôi! "
Thấy vậy,cô giáo chủ nhiệm cũng vội vàng đuổi theo.
"Tôi xin lỗi anh! "
Lục Diệp Bằng dừng bước, nghiên đầu nhìn An Nhiên trong lòng mình.
"Thường ngày con gái của tôi đều bị ăn hiếp như vậy sao? "
Cô giáo có phần rụt rè không dám nhìn thẳng mặt anh trả lời.
“Trong lớp học thì không có, A Vĩ học khác lớp với An Nhiên… Chỉ có giờ ăn”.
Lục Diệp Bằng giựt mình quay lại nhìn cô giáo.
" Vậy là ngày nào con gái của tôi cũng bị mất phần ăn tráng miệng sao? "
Cô giáo chợt im lặng.
Người đàn ông này không biết giờ này đến đây làm gì, khiến cô gặp anh đã mấy lần cũng vẫn còn lo sợ.
Sắc mặt Lục Diệp Bằng lại tiếp tục cau có.
Hèn gì con gái của anh lại ốm yếu như vậy, bế con bé trên tay mà anh còn tưởng anh chỉ đang cầm một cái gói ôm gì đó,rất là nhẹ tay.
Tuy rằng An Nhiên bề ngoài cũng rất tròn trịa nhưng so với những đứa chạc tuổi của cô bé thì thể trạng An Nhiên lại ốm yếu hơn rất nhiều.
Lục Diệp Bằng lạnh lùng, xoay người nhìn cô giáo.
“Nếu như vậy, có lẽ tôi sẽ chuyển trường cho An Nhiên ngay ngày hôm nay”.
" Ê… Anh ơi! "Cô giáo giựt mình.
Chuyển trường sao…? Nếu như vậy cô sẽ mất đi một đứa học trò ngoan ngoãn như là An Nhiên rồi
“Anh bình tĩnh, có gì mình từ từ nói.”
Lúc này, An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Bằng thút thít nói.
“Con không muốn nghỉ học đâu, con muốn đi học với chị Ái My”.
Nghe giọng nói ngọt ngào của con gái, trong lòng Lục Diệp Bằng chợt mềm nhũng, ánh mắt yêu thương giành cho cô công chúa bé bỏng của anh.
" Con không nghĩ học đâu con gái ".
Dứt lời, anh nhìn cô giáo đưa ra yêu cầu.
" Kể từ ngày hôm nay trong trường An Nhiên có xảy ra chuyện gì? Cô phải báo cáo với tôi đầu tiên.
Hãy tách A Vĩ và An Nhiên ra,không cho thằng bé đó đến gần con gái của tôi.
Ăn trưa cũng cho An Nhiên ngồi ăn ở phòng khác… Cô có đồng ý không? "
“Vâng! Tôi đồng ý, tôi sẽ làm theo lời anh lại căn dặn” Chuyện anh yêu cầu khá đơn giản ngại gì cô không đồng ý.
Một lát sau, An Nhiên đã nín khóc, Lục Diệp Bằng ôm con gái vào lòng, khẽ hỏi.
“Hôm nay chúng ta sẽ về sớm, có điều bất ngờ giành cho con”.
" Thật không ạ! "An Nhiên vui mừng.
Lục Diệp Bằng hôn lên má con gái rồi thu lại ánh mắt nhìn cô giáo cất lên giọng nói trầm ấm không còn sự tức giận khi nãy.
" Hôm nay tôi đến rước con bé về sớm, hôm nay là lễ Giáng sinh, tôi muốn dẫn còn bé đi chơi".
Cô giáo liền mỉm cười gật đầu rất nhanh.
Lục Diệp Bằng ôm An Nhiên lên xe, anh mặc kệ sự khóc lóc ỷ ôi của A Vĩ chạy theo đuổi theo anh.
Giờ đây trong lòng anh chỉ có một tiểu bảo bối là cô công chúa nhỏ này thôi.