Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 119: 119: Đụng Mặt




Tiểu Sơ mang thai đã bước vào tháng thứ ba,cái bụng cũng vì thế mà dần dần lớn hơn.

Tần Hạo Thiên luôn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi.

Anh thường ra vào nhà cô như nhà của mình,để tiện chăm sóc cho cô.

Hôm nay, Hạo Thiên cũng giành một chút thời gian để cùng Tiểu Sơ,Ái My và An Nhiên đi mua sắm vài món đồ.

Hai cô bé xinh xắn luôn nắm chặt tay nhau đi về phía trước cười nói rất vui vẻ.

Càng ngày cả hai đều trở nên thân thiết.

Ái My luôn xem An Nhiên như người em gái của mình hết lòng bảo vệ cho cô bé.

Đi được vài bước,Hạo Thiên liền dừng chân nhìn vào một cửa hàng quần áo trong trung tâm mua sắm,anh ngắm nhìn một chiếc váy bầu rất lâu,ánh mắt chợt sáng lên liền quay sang nhìn Tiểu Sơ, rồi kéo cô vào trong.

Anh cầm chiếc váy lên ướn lên người của cô, khẽ gật đầu tán thưởng.

"Chiếc váy hợp với em lắm.....! Anh sẽ mua nó cho em".

Một chiếc váy bầu màu trắng, rất đơn giản nhưng không kém phần xinh đẹp lại rất thoải mái đi lại.

Nghe xong, Tiểu Sơ ngượng ngùng cầm chiếc váy trên tay anh,gương mặt khó xử.

" Mặc chiếc váy này có sớm quá không anh? Em sợ...!"

"Em sợ gì? "

Tiểu Sơ tách lưỡi.

"Sợ....!Người ngoài biết em đang mang thai"

Hạo Thiên ngẩn người giây lát.

"Biết thì sao? Em có thai với anh chứ có phải với ai đâu.Huống hồ anh cũng dự định sẽ cưới em mà! "

Tiểu Sơ rưng rưng nhìn anh.

Câu nói của anh mang hàm ý, anh đã xem cô là vợ của anh.

Ánh mắt long lanh dần đỏ ửng lên.

Hạo Thiên thấy vậy, biết cô gái này lại muốn rơi lệ nữa.

Ngay lập tức anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt của cô, cưng chiều.

"Không được khóc,nước mắt em rơi xuống, anh đau lòng lắm!”

Tiểu Sơ cảm động ôm chặt lấy anh.

" Cảm ơn anh! "Cô không ngờ, có một ngày cô được một người đàn ông yêu thương và xem trọng cô đến như vậy.

Hạo Thiên vuốt lưng cô, mỉm cười hạnh phúc.

" Ngoan, vào trong thử chiếc váy này cho anh xem" Hạo Thiên buông cô ra, khẽ ngắt nhẹ mũi cô.

“ Rồi cuối tuần này, mặc chiếc váy này đến nhà ba, mẹ của anh...!Gia đình anh muốn gặp em".

"Hả..

" Tiểu Sơ nghe xong, trong lòng có một chút hoảng hốt.

Hạo Thiên nhíu mày, đưa tay xoa bụng của cô.

"Chẳng phải anh nói với em rồi sao, cuối tuần này tới nhà anh".

" À…ừm" Tiểu Sơ chỉ biết lóng ngóng nhẹ nhàng gật đầu,nhưng gương mặt không ngừng lo lắng.

Hạo Thiên phì cười với dáng vẻ của cô.

Anh đưa cô vào trong phòng thử đồ,rồi đi tới lựa thêm vài món.

Lúc này, Ái My gương mặt hớn hở, trên tay cầm một chiếc váy tiến nhanh về phía anh.

"Ba ơi! Ba mua cho con chiếc váy này đi...!Con thích nó lắm! "

Hạo Thiên ngồi xuống, nét mặt dịu dàng nhìn cô công chúa nhỏ.

"Con thích thì ba sẽ mua cho con" Nói xong, anh hôn nhẹ vào gương mặt trắng nõn của con gái, hết mực yêu thương.

Trong gia đình nhà họ Tần đều có gen di truyền yêu thương con gái hơn con trai.

Lúc trước, Hạo Thiên không phải bỏ mặc cô con gái mà không lo.

Anh chỉ vì sợ gia đình mang tiếng,nên anh không muốn công khai con gái của anh.

Nhưng từ khi Ái My sinh ra đời,không lần nào mà anh không tới thăm cô bé.

Anh luôn theo dõi hành trình lớn lên của cô công chúa nhỏ.

Bây giờ được ở bên cạnh con gái, nghe tiếng cười nói hằng ngày của con bé thì anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Huống hồ anh cũng sắp có một gia đình hoàn hảo, đầy đủ cả vợ và hai đứa con của anh nữa rồi.

An Nhiên trên tay cũng đang cầm chiếc váy, đứng phía sau nhìn thấy chú Hạo Thiên yêu thương chị gái Ái My của mình thì ánh mắt cô bé chợt buồn bã.

Trong lòng thầm mong ước, có một ngày cô cũng sẽ thấy ba trở về và yêu thương cô bé như vậy.

Hạo Thiên nhướng mắt nhìn thấy dáng vẻ yểu xìu của An Nhiên, anh không nhịn được liền bước tới, anh nhẹ nhàng ngồi xuống ôm An Nhiên vào lòng.

"Chú mua chiếc váy này tặng cho An Nhiên nhé! "

An Nhiên bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn Hạo Thiên.

Trái tim anh vô thức đập mạnh lên một nhịp.

Không hiểu sao, hình dáng cô bé làm anh nhớ đến một người.

Một người rất quen thuộc với anh.

"Chú tặng cháu sao? "Thanh âm An Nhiên rất nhỏ.

Hạo Thiên gật đầu nhanh.

" An Nhiên thích thì chú sẽ mua".

Một cô bé ngoan ngoãn, lễ phép đến như vậy, anh không thể nào không xiêu lòng được.

"Hạo Thiên! Xem em mặc như thế nào? " Tiếng nói Tiểu Sơ bỗng vang lên khi vừa bước ra ngoài.

Ba người đều ngẩng mặt lên nhìn cô.

An Nhiên nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tiểu Sơ,liền cất tiếng nói non nớt lên hỏi ý.

"Mẹ Sơ ơi! Chú mua chiếc váy cho con.....!Con có nên nhận không ạ! " Cô bé luôn được dạy dỗ.Không được nhận bất cứ thứ gì khi chưa có sự đồng ý của người lớn.

Trái tim Tiểu Sơ chợt run lên, Cô yêu thương vuốt tóc An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói.

"Chú tặng cho con thì con cứ việc nhận....!" Tiểu Sơ ngập ngừng "Huống hồ sắp tới sinh nhật của An Nhiên rồi có đúng không? "

"Dạ" An Nhiên hí hửng gật đầu nhanh.

Nghe xong, ánh mắt Hạo Thiên có phần ngạc nhiên liền đi tới.

"Sinh nhật An Nhiên sao? "

"Dạ vâng! Em quên cuối tuần này cũng là sinh nhật của An Nhiên".Khi vào phòng thay đồ cô mới chợt nhớ ra, sinh nhật cô công chúa nhỏ này đã tới rồi.

Mà con bé còn lại sinh ra cùng ngày cùng tháng với một người rất quan trọng với con bé nữa.

Hạo Thiên mỉm cười "Oh" lên một tiếng.

Thật là trùng hợp.

"Bữa đó cũng là sinh nhật của Lam Lam....!Chắc em cũng biết, gia đình anh đã lâu rồi không tổ chức sinh nhật cho Lam Lam.

Nên hôm đó gia đình anh muốn làm một buổi tiệc thật ấm cúng cho con bé".

Đôi mắt Hạo Thiên chợt sáng lên nghĩ ra cái gì đó, liền cúi người bế An Nhiên lên.

" Hôm đó, mình cũng dẫn An Nhiên theo, tổ chức cho hai người luôn".

"Thật không! " Tiểu Sơ mừng rỡ.

Hạo Thiên gật đầu nhìn An Nhiên

"Hình như An Nhiên cũng gọi Lam Lam là mẹ có phải không? "

An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy con bé cũng là con cháu trong nhà, mẹ anh sẽ rất vui lắm đấy! "

Anh biết ngoài mặt mẹ lạnh lùng hay cằn nhằn mọi người nhưng bên trong mẹ luôn là một người mẹ ấm áp,rất yêu thích trẻ con.Nhất định bà sẽ rất thích An Nhiên như anh thôi.

Tiểu Sơ nghe vậy, vừa vui vừa lo.

Vui là vì người đàn ông này đã có những suy nghĩ như vậy, còn lo là sợ An Nhiên tiếp xúc với nhà họ Tần càng lúc càng nhiều thì không chừng mọi người sẽ nhanh chóng biết quan mẹ con của hai người họ nhanh thôi.

"A....!"

Ngay trong lúc này đột nhiên có một tiếng hét thất thanh vang lên khiến mọi người phải giao giác nhìn xung quanh.

"Ái My! Đâu rồi! "

Hạo Thiên quay lại nhìn thì đã không thấy Ái My đâu nữa rồi, ánh mắt anh có chút lo sợ.

Tiểu Sơ cũng lo lắng, liền đi theo Hạo Thiên tìm kiếm.

"Đồ mách lẻo, hôm nay tao sẽ cho mày một bài học" Tiếng nói tức giận của một đứa trẻ con vang lên.Sau đó lại thêm một tiếng khóc của một đứa bé gái.

Ngay lập tức,Hạo Thiên liền lần theo tiếng nói,chạy nhanh tới.

Thấy cảnh tượng trước mặt, anh không thể nào chịu nổi hét lớn.

"Dừng lại!"

" Ba ơi! "

Không nghĩ A Vĩ không biết từ đâu xuất hiện, còn kéo Ái My vào một trong gốc.

Còn dùng vũ lực với con gái,ngắt nhéo hai má của Ái My.

Đụng đến công chúa nhỏ của anh, thì Hạo Thiên làm gì mà không tức điên lên.

Cơn thịnh nộ bắt đầu phúng trào lên đôi mắt của anh.

A Vỹ giựt mình hoảng hốt buông Ái My ra.

Cô bé hoảng sợ liền nhanh chân chạy lại ba của mình ôm chặt lấy khóc tức tưởi.

"Ba ơi! Con đau lắm! ".

Hạo Thiên vội vàng bế con gái lên, nhìn hai bên má của cô bé đã ửng đỏ, tím tái hết cả mặt thì anh không khỏi đau lòng.

Tay chân không khỏi run rẩy.Đứa con gái này,anh còn không dám la rầy,huống chi là đánh con bé.

Vậy mà cái tên nhóc chết tiệt này lại nỡ lòng nào ra tay với cục cưng của anh.

" Ngoan, có ba ở đây".

Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng về A Vĩ, từng từng bước đi lại.

A Vĩ hoảng sợ, Hạo Thiên còn chưa làm gì thì cậu bé đã nhanh chóng nằm dạ xuống đất khóc lớn.

"Mẹ ơi! Có người đánh con".

Hạo Thiên chau mày.Sắc mặt khó coi.

Anh đánh cậu bé hồi nào.

" Cái gì mà ầm ĩ vậy"

Chưa thấy mặt nhưng giọng nói chua ngoa của người phụ nữ mà anh căm ghét nhất đã vang lên.

Sau cùng là Dương Tiểu Vy đã xuất hiện.

Nhìn thấy chồng cũ, gương mặt cô ta liền nhếch nhẹ lên một nụ cười khinh bỉ.

"Trùng hợp quá".

Hạo Thiên cũng nở với cô ta một nụ cười nhẹ nhưng trong đó có sự châm biếm.

"Lại là cô sao...!".

Tiểu Vy chán ghét, đưa chân khều A Vĩ,lập tức ra lệnh.

" Còn chưa chịu đứng lên sao? "

A Vĩ vuốt mặt, từ từ ngồi dậy.

Một giây sau, Hạo Thiên cong con ngươi hung hăng nhìn Tiểu Vy, câu nói tràn đầy tức giận lập tức phung thẳng vào mặt cô ta.

"Cô mau về dạy lại con của mình, lần này tôi bỏ qua.

Nếu còn lần sau, con trai cô mà còn hành hung con gái của tôi nữa,thì đừng có trách vì sao tôi đưa nó vào trại cải tạo".

" Anh dám...!"Tiểu Vy nhìn thấy vết bầm trên mặt Ái My liền nhếch mép chế giễu " Chỉ vết thương nhỏ, anh có cần làm quá vậy không? Anh đừng quên con trai tôi là con của Lục Diệp Bằng.

Anh ấy có để yên cho anh làm vậy không? "

Cô đưa ra lời cảnh cáo.

Dù sao Lục Diệp Bằng, cũng vẫn là người có thế lực hơn người đàn ông này.

Hạo Thiên nghe xong, liền bật lên một nụ cười lạnh lẽo.

"Lục Diệp Bằng sao....??? Tôi nói cho cô biết, cho dù là ai tôi cũng không tha cho kẻ nào dám đụng đến con gái của tôi" Anh chỉ thẳng mặt cô ta "Đặc biệt là loại đàn bà như cô".

" Anh"

Lúc này, Tiểu Sơ đứng phía sau anh, cảm thấy tình hình không ổn liền bước tới khuyên can.

"Hạo Thiên! Anh đừng tức giận".Cô nắm tay An Nhiên vừa nói vừa nhìn Tiểu Vy.

Dương Tiểu Vy quan sát từ đầu xuống dưới chân Tiểu Sơ, thấy cô đang mặc chiếc đầm bầu.

Trong lòng Tiểu Vy liền giựt mình, suy nghĩ nhanh chóng nhảy vào đầu cô ta.

" Cô có thai rồi sao? "

Hạo Thiên cong môi cười tươi, đưa tay qua ôm lấy eo Tiểu Sơ, nhìn Tiểu Vy tuyên bố.

"Vợ tôi có thai rồi, cô ấy sắp trở thành con dâu duy nhất của nhà họ Tần".

" Cái gì….? Tần Hạo Thiên, tôi và anh ly hôn chỉ mới một tháng mà anh đã nhanh chóng có vợ mới,vậy mà còn có thai nữa sao?"Trong lòng Tiểu Vy liền tức điên lên.

"Mẹ Sơ ơi! Con sợ" An Nhiên bất ngờ lên tiếng.

Từ nhỏ cô bé đã có chứng sợ người lạ.

Hôm nay lại gặp một người lạ còn rất hung dữ làm cho cô bé có phần rụt rè núp đằng sau lưng Tiểu Sơ.

Tiểu Sơ kéo mặt An Nhiên vào trong, chắn đi tầm nhìn của cô bé.

"Không sao đâu con gái, có mẹ ở đây!"

A Vĩ vừa thấy An Nhiên thì gương mặt lập tức trở nên cau có.

Quay sang mách lẻo với mẹ của mình vì chuyện hôm trước.

"Mẹ! Chính con nhỏ này làm con bị té, vậy mà ba còn bênh nó không thèm bênh con.

Thậm chí ba còn tự nhận nó làm con gái của ba, còn mẹ của nó thì lại đi cướp ba của con"

Mọi người nghe cậu bé nói xong, có một chút không hiểu.

Nhưng chỉ riêng Tiểu Sơ là biết được cậu bé đang nói những gì.

Nhìn qua nét mặt của Hạo Thiên,Tiểu Sơ càng thêm lo sợ.

Người đàn ông này không khác gì Lục Diệp Bằng.

Anh chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ...!Còn Ái My, cô cũng lo con bé sẽ nói những chuyện đó cho anh nghe.

Con nít làm sao có thể giấu lâu cho được, đặc biệt Ái My rất nghe lời ba của mình.

Nghĩ vậy, Tiểu Sơ nhanh chóng kéo tay Hạo Thiên, rồi nói.

"Em hơi mệt, chúng ta đi về thôi anh!"

Nghe cô nói không khỏe, trong lòng Hạo Thiên sốt sắng, không suy nghĩ gì liền ngay lập tức rời khỏi, để Dương Tiểu Vy ở lại với những suy nghĩ rối loạn trong đầu.

Khi mọi người đi rồi, Tiểu Vy bắt đầu kiếm một chỗ nào đó hỏi A Vĩ hết tất cả mọi chuyện vào ngày hôm đó.

"Bây giờ con kể lại, con bé đó là ai...!Có phải con của người phụ nữ lúc nãy không? ".

Ngày hôm đó,A Vĩ là người đứng gần cô giáo nhất và cậu bé cũng đã 5 tuổi nên hiểu rất rõ những lời mà mọi người lúc đó nói.

" Dạ không phải đâu mẹ! Con bé đó tên An Nhiên là con nhỏ con ghét nhất trong trường.

Mẹ của nó là một người phụ nữ khác, tóc dài mà ốm hơn người phụ nữ lúc nãy....!Ba còn kêu người đó bằng bà xã nữa".

"Sao...!" Hai mắt Tiểu Vy trợn lên rất đáng sợ.

Tiểu Vy suy ngẫm, rồi một lúc lấy điện thoại ra tìm kiếm hình ảnh của Lam Lam đưa tới trước mặt A Vĩ.

"Con xem phải người này không? "

A Vĩ nhìn vào gật đầu lia lịa.

"Đúng, đúng rồi là người phụ nữ này.....!Hình như người phụ nữ này từng xuất hiện ở nhà của Ái My đúng không mẹ?”

Tiểu Vy không trả lời, ánh mắt chợt tối đi.

Cô đứng lên đi tới đi lui.

Vài phút sau, cô liền điện thoại cho một người nào đó.

" Em biết con bé mà Lục Diệp Bằng bế lúc ở bệnh viện là ai rồi! Anh mau giúp em một việc....!"

Một nụ cười gian xảo, thâm độc dần dần hiện lên trên khóe môi của Dương Tiểu Vy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.