Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ

Chương 18: Bị Xem Là Người giúp việc




Anh trong sự tức giận giờ đây đã rời đi, trong khi cô thì bậc khóc nức nở trong sự tủi nhục và đau đớn trước những gì mà số phận đã sắp đặt:

"Tại sao người lại tàn nhẫn với con như vậy chứ ông trời? Không lẽ kiếp trước con đã tạo nghiệp gì sao? Nên giờ mới phải ghánh chịu nghiệt quật như này?"

Cứ thế cô khóc mãi trong sự đau lòng mà bắt đầu tiếp tục dọn dẹp nhà cửa...

Đào Dã giờ đây đang đi đến chỗ Bạch Lâm, sau một hồi thì cậu đã đến nơi. Cậu lại bấm chuông cửa và Bạch Lâm đã ra mở cửa. Hai người giờ đây nhìn chăm chăm nhau ngay chốc lát Bạch Làm đã hôn lên môi anh mà lên tiếng:

"Chồng ơi anh biết không? Người ta nhớ anh gần chết đó! Chứ chờ mãi cuối cùng anh cũng đã đến. Không thì em đi tự tử luôn cho anh xem..."

Đào Dã nghe đến đây mà tỏ vẻ hoang mang anh đưa tay lên miệng mà cậu mà khuôn mặt cau nhó, anh tỏ vẻ khó chịu và tức giận anh quát:

"Em ăn nói xà xơ gì vậy? Sao lại nói vậy? Lần sau em không được ăn nói bậy bạ sẽ chết như vậy nữa nghe chưa như vậy là không hay đâu..."

Sau đó anh đã bảo cậu hãy vào bên trong nhà và dọn tất cả các đồ đạc đi. Bởi vì kể từ bây giờ anh sẽ đưa cậu về nhà của mình sống. Với lại anh thấy nơi cậu đang ở rất nhỏ và chậc trội thậm chí là có chút hoang tàn anh lên tiếng:

"Nơi này của em thật không giống chỗ cho người ở một chút nào, và anh nghĩ đã đến lúc rồi. Em nên có một căn nhà mới khang trang hơn. Vậy nên đến nhà anh ở luôn nha. Sau đó anh sẽ chính thức kết hôn đưa em về làm vợ anh..."

Bạch Lâm trong sự vui mừng như vớ được vàng, cậu đã không từ chối lời đề nghị của anh mà bắt đầu đồng ý. Sau đó anh đã đưa cậu ra khỏi căn nhà của cậu, rồi bọn họ đã đến chiếc xe máy của Đào Dã, sau đó cả hai đã ngồi lên chiếc xe kia. Chiếc xe bắt đầu được nổ máy rồi một hồi sau nó đã chảy bong bong trên con đường kia... Trong khi Bạch Lâm thì ôm chặt lấy Đào Dã trong sự hạnh phúc tràng ngập một tình yêu màu hồng giữa hai người thật hạnh làm sao...

Cứ như vậy bọn họ đã đi một lát lâu sau đó cũng đã đến nhà của Đào Dã, hai người chốc lát bước xuống xe. Bọn họ giờ đây tiến vào bên trong, căn nhà của Đào Dã cũng là một căn nhà rộng lớn và được gọi là giàu có bởi nó cũng tầm mấy chục tỷ...

Bên ngoài đã vô cùng đẹp mà mà khi bước vào bên trong mọi khu cảnh điều đẹp mắt hơn nữa...

Đào Dã bấy giờ lên tiếng hỏi Quân Lâm cậu có thích căn nhà mới này hay là không? Quân Lâm mỉm cười trong sự hạnh bạn mà bảo mình rất thịnh nơi này mà muốn ở đây luôn...

Đào Dã ngay lập tức xoa đầu của Quân Lâm mà lên tiếng: "Ừm được thôi! Kể từ bây giờ em sẽ là chủ nhân của căn nhà này. Và sau khi đám cưới của hai ta bắt đầu anh sẽ giao cho em toàn bộ gia sản trong căn nhà này. Coi như quả hỏi cưới em chịu không?"

Nghe đến đây mà Bạch Lâm mừng như bắt được vàng ngay lập tức cậu đã đồng ý ngay. Chốc lát cậu đã hôn lên môi anh trong sự nhũng nhịu tỏ vẻ đáng yêu nói: "Vợ thương chồng nhất chồng yêu... Và rồi cậu đã dựa đầu vào lồng ngực của Đào Dã trong nụ cười đắc ý như đang suy toán gì đó...

Từ bên trong Gia Mẫn đã bước ra ngoài cô giờ đây vô cùng hoang mang khi thấy anh đang thân mật với một người đàn ông nào đó. Cô gắng quan sát thật kỹ thì giờ đây cô đã nhận ra hắn ta là ai. Đó chính là người mà lúc trước cô vừa gặp khi đi với Đào Dã...

Cô giờ nhìn chăm chăm hai người mà rơi vào trầm tư cô tự hỏi:

"Rốt cuộc người đàn ông này là ai vậy? Sao nhìn hắn ta có lẽ rất thân mật với anh ấy vậy?"

Đang suy nghĩ với những câu hỏi trong đầu, thì giờ đây Đào Dã đã lên tiếng: "Gia Mẫn cô đâu rồi Gia Mẫn..."

Gia Mẫn nghe Đào Dã gọi tên mình mà bắt đầu chạy ra đó xem thử anh gọi tên mình có chuyện gì hay là không? Bấy giờ cô đã có mặt tại đó rồi cô bắt đầu hỏi anh là kêu mình có việc gì?

Trong khi anh thì bảo cô hãy đi làm một ly nước trái cây cho bạn của anh uống. Cô đã không suy nghĩ gì mà ngay lập tức đi làm theo những gì mà anh yêu cầu. Bởi cô không muốn làm mất mặt anh trước mặt bạn bè anh...

Bạch Lâm nhìn cô gái kia mà ngay chốc lát lên tiếng hỏi Đào Dã cùng sự thắc mắc là: "Người phụ nữ Kia là ai? Tại sao cô ta lại ở đây? "

Đào Dã bảo rằng cô ta chính là người hầu ở đây. Nghe vậy mà Quân Lâm lên tiếng: "Ò thì ra là vậy à! Em không ngờ rằng nhà anh lại có cả người hầu cơ..."

Ở một góc xa cô đã nghe thấy hết tất cả giờ đây cô cố gắng dữ bình tĩnh mà thở dài trong sự mệt mỏi. Cô giờ đây như muốn lao vào dạy cho anh một bài học khi dám kinh thường một người phụ nữ như cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.