Nghe xong lời Doanh Doanh nói, Hắc Mộc Yên Chi lại càng nhíu mày chặt hơn. Giờ thì cô cũng xem như đã hiểu rõ mọi chuyện. Trước khi cô về nước, Hắc Mộc Trạch nhất nhất không chịu về cùng với lí do phải ở lại giải quyết chuyện công ty. Vậy mà bây giờ, anh lại im lặng mà trở về để làm ra những chuyện này. Thật là...
Khẽ thở dài một hơi, Hắc Mộc Yên Chi nhìn Doanh Doanh rồi nói.
"Tôi xin lỗi! Chuyện lần này tôi thật sự không hay biết gì. Tôi sẽ tìm anh ấy..."
"Không cần đâu! Muộn rồi."
"Ý cô là gì?"
"Hắc Mộc Trạch đã bán hết toàn bộ số cổ phần trong tay mình cho Vương Thừa Vũ."
"Cái gì? Vương Thừa Vũ?"
Càng nghe Doanh Doanh nói. Hắc Mộc Yên Chi lại càng thêm ngỡ ngàng. Cô ấy không ngò tới, Hắc Mộc Trạch lại có thể vì cô mà làm tới mức độ này. Đã rút hết toàn bộ vốn đầu tư thì cũng thôi đi, đằng này lại còn bắt tay với Vương Thừa Vũ... Chẳng lẽ anh hai cô lại không biết, Vương Thừa Vũ là người mà Mục Trì Khiêm hận nhất hay sao...
"Cô cũng biết Vương Thừa Vũ sao?"
Nhìn thấy biểu cảm của Hắc Mộc Yên Chi, Doanh Doanh liền trầm giọng hỏi. Cô chỉ tình cờ nghe được cái tên đó qua lời nói của Hắc Mộc Trạch mà thôi. Kì thực cô cũng không biết, người tên Vương Thừa Vũ đó là ai.
Chần chừ một lúc lâu, Hắc Mộc Yên Chi đưa mới cẩn trọng trả lời.
"Vương Thừa Vũ... Chính là người mà Trì Khiêm hận nhất."
"Hận sao?"
"Đúng vậy! Hắn là người gián tiếp hại chết Tuyết Anh."
"Tuyết Anh? Tuyết Anh là ai?"
"Phương Tuyết Anh... Là đứa em gái mà Trì Khiêm đã nhận nuôi từ nhỏ. Em ấy... Rất yêu thương và cưng chiều cô bé."
"Vậy... Tại sao... "
"Chuyện này dài dòng lắm. Khi nào có thời gian tôi sẽ kể cô nghe. Nhưng mà... Vương Thừa Vũ, hắn rất tàn độc. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào."
"Tôi biết cô muốn nói gì. Tôi nhất định sẽ không để bản thân trở thành gánh nặng cho anh ấy."
"Cô... Định làm gì?"
"Anh ấy đã vì tôi mà làm rất nhiều chuyện. Lần này đổi lại để tôi bảo vệ anh ấy."
"Doanh Doanh... Tôi thấy vui vì Trì Khiêm đã chọn đúng người."
Doanh Doanh khẽ mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa bao nhiêu nỗi buồn sâu thẳm. Khẽ cuối mặt xuống giấu đi dòng tâm sự, cô nhẹ nhàng nói với Hắc Mộc Yên Chi.
"Hắc Mộc Yên Chi! Cô... Có thể hứa với tôi một chuyện có được không?"
"Được! Chỉ cần có thể giúp được hai người, tôi nhất định sẽ giúp hết mình."
"Thời gian tới... Phiền cô thay tôi chăm sóc cho anh ấy."
"Cô! Cô muốn làm gì?"
"Chuyện tiền bạc thì không thành vấn đề, tôi chỉ sợ Vương Thừa Vũ và Hắc Mộc Trạch sẽ dùng thủ đoạn khác để đối phó anh ấy mà thôi."
"Ý của cô là... "
"Bây giờ, tôi chính là điểm yếu duy nhất của anh ấy. Chỉ cần tôi rời khỏi anh ấy thì bọn họ sẽ không thể lấy tôi ra để uy hiếp anh ấy nữa."
"Không được! Doanh Doanh, cô điên rồi sao? Cô có biết, một khi cô rời khỏi Mục Trì Khiêm thì cô sẽ..."
"Tôi biết chứ! Nhưng cô đừng lo, tôi sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân mình."
Hắc Mộc Yên Chi không trả lời, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ trước mặt thật lâu. Cô gái nhỏ này đúng thật là tốt hơn cô của ngày đó. Cô ấy đã chọn cách đối mặt với mọi thứ để bảo vệ cho người mà mình yêu. Không giống cô, không giống cô của ngày tháng đó, chỉ là gặp chút trắc trở mà đã chọn cách trốn tránh rời khỏi anh. Giờ thì cô biết, cô đã thua Hạ Doanh Doanh rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục.
"Yên Chi! Chị hứa với tôi đi có được không?"
"Doanh Doanh! Tôi có thể giúp em bảo vệ tốt cho tiểu Khiêm. Nhưng... em nhất định phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến bản thân."
"Tôi biết rồi..."
"Nếu như cần tôi giúp đỡ, cứ nói."
"Cảm ơn chị!"
"Không sao! Chỉ cần tiểu Khiêm hạnh phúc là đủ rồi."
"Vậy... bây giờ, chị giúp tôi một chuyện có được không?"
"Nói đi!"
"Cho tôi thông tin của Vương Thừa Vũ."
"Được! Hai tiếng nữa tôi sẽ gửi toàn bộ thông tin của hắn cho cô."
"Cảm ơn! Chuyện chúng ta gặp nhau, tôi hy vọng nó sẽ là bí mật."
"Được!"
Cả hai đều im lặng, chẳng ai nói với ai thêm lời nào. Họ ngồi cùng nhau thêm một lúc nữa rồi người trước người sau, thay phiên nhau rời đi.
[...]
Tập đoàn Mục thị...
Mục Trì Khiêm ngồi trước bàn làm việc, bàn tay to lớn đưa lên day day mi tâm. Anh vừa trải qua một cuộc họp khẩn với các Giám đốc chi nhánh của Mục thị. Cứ tưởng là Hắc Mộc Trạch sẽ chỉ đối phó với tập đoàn mẹ, nào ngờ tới anh ta lại còn ra tay với các công ty con ở các nước lân cận. Cũng may là anh đã đoán được từ trước nên đã kịp thời xoay được nguồn vốn để giữ vững cục diện. Chuyện này kể ra thì cũng phải cảm ơn hai người bạn chí cốt của anh.
Bây giờ đã là quá trưa, anh lại chẳng kịp ăn gì. Nói đúng hơn thì là không có thời gian và tâm trạng để ăn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh khẽ thở dài rồi lạnh nhạt nói.
"Vào đi!"
Cánh cửa mở ra rồi khép lại. Mục Trì Khiêm vẫn ngồi đó mà không hề chú ý đến người vừa mới đi vào.
Nghe được tiếng bước chân đang mỗi lúc một gần hơn, anh liền lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Em... Làm phiền anh sao?"
Giọng nói của người kia vừa vang lên khiến anh gần như là bùng tỉnh. Ngẩng mặt lên nhìn liền bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô.
"Doanh Doanh... Sao em lại đến đây?"
"Ở nhà buồn chán nên mang bữa trưa đến cho anh."
Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn anh. Mục Trì Khiêm nhìn thấy người mà mình yêu thương đang đứng trước mặt, mọi phiền não trong lòng liền giống như ngủ yên.
Đứng dậy đi về phía cô, anh cứ thế mà kéo cô ôm chặt vào lòng mình. Anh mệt... thật sự rất mệt...
"Trì Khiêm, anh sao vậy?"
"Anh không sao! Để anh ôm em một lát."
Vừa nói, vòng tay ôm cô lại vừa thêm siết chặt. Anh nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào vai cô. Có lẽ, lúc này đây, chỉ khi được ôm cô như vậy thì anh mới tìm được chút bình yên.
Đưa tay ôm lấy anh, cô mím chặt môi để giấu đi sự yếu đuối bên trong mình. Khẽ cọ má vào má anh, cô dịu dàng nói.
"Mệt lắm đúng không? Em cho chồng mượn vai để dựa."
"Vợ à! Anh yêu em."
"Chồng à! Đừng lo, lần này em sẽ bảo vệ cho anh."