Doanh Doanh nghe anh nói xong thì liền trở nên im lặng.
Hai năm... Cô nhớ anh từng nói, sẽ cho mẹ của cô cuộc sống tốt hơn nếu như cô đồng ý kết hôn với anh. Điều đó có nghĩa là... trong hai năm làm vợ trên danh nghĩa của anh, cô và mẹ của mình sẽ không cần phải lo lắng gì cả.
Trong hai năm đó, cô nổ lực một chút, cố gắng một chút để kiếm thật nhiều tiền. Như vậy thì sau khi hợp đồng kết thúc, cô cũng có được số tiền kha khá để lo cho mẹ của cô rồi.
"Cô cứ xem cho kĩ, chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi."
"Được!"
Mục Trì Khiêm không nói gì nữa, anh xoay người đi vào trong phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Doanh Doanh cầm bản hợp đồng trên tay, cô chậm rãi ngồi xuống giường rồi cẩn thận đọc kĩ từng điều khoản.
Một lúc sau...
Mục Trì Khiêm từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa rất thoải mái. Đi về phía giường ngủ anh cúi đầu xuống nhìn cô rồi hỏi.
"Cô xem xong chưa?"
Doanh Doanh ngước mắt lên nhìn anh rồi gật đầu.
"Xong rồi!"
"Có thắc mắc gì không?"
"Có!"
"Nói!"
"Ừm... Trong đây có nói, chúng ta sẽ không xảy ra quan hệ vợ chồng, không xen vào cuộc sống riêng tư của đối phương... có thật là như vậy không?"
"Thật!"
"Còn có... Mỗi tháng sẽ chi cho tôi năm mươi triệu... chuyện này cũng là thật?"
"Ừm!"
"Khi hợp đồng kết thúc, anh sẽ cho tôi thêm hai tỷ để bồi thường cũng là thật sao?"
"Ừm! Thế nào, cô cảm thấy không hài lòng sao?"
"Không! Làm gì có. Tôi rất hài lòng."
"Được! Vậy thì kí đi."
"Được!"
Mục Trì Khiêm đi về phía chiếc bàn, lấy hai cây bút ra rồi đưa cho cô một cây.
"Đây! Kí đi. Tôi sẽ giữ một bản, bản còn lại là của cô."
"Được!"
Hai người, mỗi người một bản, họ cùng nhau đặt bút ký tên.
Một người vì tiền...
Người kia vì muốn che mắt thiên hạ.
Hai người cứ thế mà vô tình mang sợi dây định mệnh của đời mình cột chặt vào người kia.
Bản hợp đồng đã ký, Doanh Doanh nhỏ giọng hỏi anh.
"Tôi đã kí rồi... vậy thì khi nào anh..."
"Sáng mai."
"Ò! Vậy bây giờ tôi có thể..."
Chưa nói hết câu, điện thoại trong túi xách của cô bỗng nhiên vang lên. Lấy điện thoại ra xem, cô liền nhìn thấy đó là số điện thoại của bệnh viện gọi đến. Vội vã nhấc máy, cô run giọng hỏi.
"Alo! Tôi nghe đây."
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến cô bất giác mà run rẩy toàn thân.
"Được! Tôi lập tức tới ngay."
Mục Trì Khiêm đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng quan sát cô. Nhìn thấy biểu cảm sợ hãi đó, anh liền hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ tôi... bệnh tình đột ngột chuyển biến xấu. Tôi phải vào bệnh viện ngay."
"Cô đến đây bằng gì?"
"Tôi..."
Lúc này, cô mới nhớ, bản thân mình đến đây bằng taxi. Căn biệt thự này lại nằm trên một con đường khá vắng vẻ. Giờ này lấy đâu ra taxi... mà dù cho có đặt xe đi chăng nữa thì cũng không thể tới đây ngay được. Cô thật sự không biết phải làm sao.
"Đi thôi!"
Một giọng nam lạnh nhạt vang lên kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình. Đưa mắt nhìn lên phía trước, cô thấy anh vừa khoác chiếc áo len lên người, vừa ra khỏi phòng và đang đi xuống tầng.
Không nghe được tiếng cô, Mục Trì Khiêm quay lại nhìn.
"Cô có đi hay không?"
"Hả..."
"Nhanh lên! Nếu không tôi sẽ đổi ý đó."
Dù sao đi nữa, anh cũng đã vì cô mà phá lệ một lần, nếu đã làm người tốt vậy thì thôi cứ làm cho đến cùng.
Doanh Doanh nhìn theo bóng anh, trên môi khẽ lộ ra một nụ cười. Xem ra thì anh cũng không hẳn là người xấu...
[...]
Trước cửa phòng cấp cứu, Doanh Doanh ngồi trên hàng ghế đợi. Bác sĩ đang ở bên cạnh để kiểm tra cho mẹ cô.
Thời tiết về đêm có chút lạnh, cô lại chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi mỏng manh. Doanh Doanh cảm giác có chút lạnh, cô đưa tay lên ôm lấy cơ thể mình.
Mục Trì Khiêm nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lẽo ấy lại bỗng dưng xuất hiện một chút sự thương cảm. Chần chừ một lúc, anh cởi chiếc áo len trên người ra rồi đi về phía trước khoác lên người cho cô.
Doanh Doanh giật mình, quay đầu nhìn lại liền bắt gặp gương mặt điển trai của anh đang nhìn mình.
"Anh... Đang làm gì vậy?"
"Đừng để bản thân đổ bệnh. Mẹ cô rất cần cô."
Nhận được lời an ủi của anh, cô bỗng thấy khoé mắt cay cay. Hai bàn tay nắm lấy chiếc áo ấy, hình như là nó vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh.
"Cảm ơn!"
"Không cần!"
Vừa hay lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Vị bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng từ bên trong đi về phía cô.
Nhìn thấy bác sĩ,. cô liền vội đứng lên hỏi.
"Bác sĩ! Mẹ của tôi..."
"Tình hình đang chuyển biến xấu, phải lập tức phẫu thuật. Cô mau đi đóng tiền phẫu thuật đi."
Vị bác sĩ liền vội vã rời đi. Doanh Doanh nhìn theo bóng lưng của bác sĩ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia tuyệt vọng.
"Tiền...Bây giờ... Tôi lấy đâu ra tiền đây?
"Bao nhiêu?"
"Năm... Năm mươi triệu."
"Ở đây có quẹt thẻ không?"
"Không!"
"Cô đợi tôi một lát."
Nói rồi, anh liền xoay người rời đi. Mục Trì Khiêm không có tiền mặt, trong người anh chỉ có một tấm thẻ đen mà thôi. Bây giờ lại không thể quẹt thẻ, tình hình cấp bách lại không thể đợi lâu.
Ra khỏi bệnh viện, anh lái xe đi đến một cây ATM gần đó rồi rút ra một trăm triệu.
Ở bệnh viện... Doanh Doanh đã lo đến phát khóc rồi. Cô vốn là người rất mạnh mẽ, chưa từng để bản thân phải rơi nước mắt vì bất cứ một chuyện gì. Vậy nhưng lần này, liên quan đến mạng sống của mẹ cô, cô thật sự là không nhịn được nữa rồi.
Đôi mắt đẫm lệ cứ liên tục nhìn ra ngoài, cô cũng không biết tại sao, bản thân lại đặt hy vọng lên người của người đàn ông đó nữa. Phải chăng là vì anh ta đã tốt bụng đưa cô đến đây...
"Mày ngốc quá! Năm mươi triệu... anh ta... làm sao đưa cho mày ngay bây giờ được chứ."
Cô mím môi cười, nụ cười chua xót. Lẽ ra, cô không nên đặt hy vọng ở anh... một người xa lạ...
"Người nhà bệnh nhân Lý Chiêu Anh! Mời cô kí tên vào bản cam kết để tiến hành phẫu thuật ghép tim."
Cô y tá vội vàng chạy tới, đưa cho cô tờ giấy cam kết. Doanh Doanh nhìn tờ giấy trong tay mình, cô ngạc nhiên hỏi.
"Tôi vẫn chưa đóng tiền..."
"Chồng cô đã đóng rồi. Cô mau kí tên vào đi."
"Được được..."
Vội vàng đặt bút xuống ký tên, cô vừa cười lại vừa khóc nức nở.
Đôi mắt ngấn nước nhìn thấy anh đang đi đến gần mình. Cô không suy nghĩ gì mà liền chạy đến rồi ôm chầm lấy anh. Vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc ấy, cô nói trong tiếng nấc.
"Cảm... Cảm ơn anh! Mục Trì Khiêm..."